Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Chương 55
Thời điểm ăn Tết được mọi người dành cho một cảm xúc rất đặc thù, thế nên nó có thể phóng đại tình cảm của rất nhiều người.
Sở Thấm nghĩ mà nuốt nước miếng, người nghèo như cô chưa từng được ăn bữa tối thịnh soạn như vậy bao giờ đâu.
Mọi người phỏng đoán Sở Thấm ở nơi xa xôi chắc chắn sẽ rất cô đơn, dù sao cũng là ăn tết.
Chương 55: Chương 55
Hoá ra mua rau xanh cũng có thể bị đau thịt.
Sở Thấm hạnh phúc đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra.
Mỡ được thắng từ thịt heo, đường thì cô chỉ dám dùng hai thìa, những thứ còn lại thì có thể làm càn một chút.
Sở Thấm nhớ nhung thịt dê và nửa con gà rừng dấu ở nhà, nhịn đau mua rau xanh ở trong làng bên cạnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này những ngôi sao đang lấp lánh đầy trời tựa như một bàn cờ lộn xộn, mà ánh trăng cũng vô cùng sáng tỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn thế nào nữa? Một mình thôi." Chú Sở nói.
Sở Thấm mỉm cười: "Công việc ở đây không nặng, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc ở nhà tôi.”
Tiếng pháo nổ đã vang lên ở phía xa xa trong thôn.
Năm mới sắp đến rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Thấm còn chưa nhận được tiền lương, cô đã nhận được một nửa phúc lợi thuộc về mình.
Thịt kho tàu ăn với cơm quả thực là tuyệt phối, ăn hai miếng cơm lại uống một ngụm canh ấm áp...
Ăn gì đây?
Cô cắt xương thành từng đoạn rồi dùng để hầm củ cải.
Trong xưởng rất yên tĩnh, lúc Sở Thấm đến phòng tắm đánh răng thì nghĩ đến một thành ngữ không thỏa đáng cho lắm: Người đi nhà trống.
Mà ở thôn Cao Thụ, thím Sở đang chuẩn bị ăn cơm tất niên, bỗng nhiên nhắc đên Sở Thấm, cảm thán: "Hôm nay con bé chỉ có một mình, c*̃ng không biết sẽ thế nào?"
Không có dầu đậu nành, cô nhớ người khác có dầu đậu nành.
Lão Lương tìm cô, đưa đồ cho cô xong bèn nói: "Cô làm rất tốt, đầu bếp Giang còn khen cô rất biết làm việc."
Sở Thấm không dám dùng nhiều.
Cô là nhân viên phòng bếp, mà vì cô là người giúp việc, không được dùng bếp lò nên đầu bếp Giang đã cố ý cho phép cô có thể sử dụng phòng bếp trong hai ngày này.
Thịt khô cũng làm từ thịt heo, có đôi khi hệ thống cũng không c·h·ó như vậy, cô có thể để chung nó với thịt heo trong ba lô.
Có gì nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành thật mà nói, lúc ăn tết trong nhà thiếu người cũng có chút không quen. Ngay cả hai đứa nhỏ bên cạnh cũng hơi nhớ người chị họ không mấy thân thiết với chúng.
Lúc này, bầu trời đã tối dần.
Nhà bếp không có người quản lý, Sở Thấm xưng đại vương.
Lão Lương nghĩ thầm, quả thật cô gái này có thể chịu được cực khổ.
Sau khi đưa đồ cho cô, Lão Lương rời đi, Sở Thấm mang nửa túi đồ về ký túc xá.
"Thịt khô." Sở Thấm ngửi ngửi, lại ước lượng một chút: "Ừm, có khoảng nửa cân."
Nhưng mà Sở Thấm thật sự không cô đơn, cô đã quen sinh hoạt một mình, trước mắt vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này.
Sở Thấm chuẩn bị thịnh soạn cho mình một bát canh xương heo hầm củ cải, lại múc cả nước cả thịt kho tàu chan lên cơm.
Nhà máy to như vậy nhưng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng người, nhưng là tiếng từ xa vọng lại.
Trước khi rời đi, đầu bếp Giang đã đánh dấu vị trí của tất cả các loại gia vị, đặc biệt là dầu và đường, nhìn thoáng qua là biết còn bao nhiêu, thiếu bao nhiêu.
Đêm giao thừa.
Sau khi đồ ăn và cơm được nấu chín, múc đầy ra bát đĩa xong xuôi, Sở Thấm mới bưng về ký túc xá.
Đương nhiên, đồ ăn thì phải tự mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi cắt thêm nửa cân thịt heo để làm thịt kho tàu ăn.
Nhưng mà người khác chỉ có hai bình đồ hộp Hoàng Đào, xem ra chú Lương đã để dầu lại cho trong nhà dùng, nhưng lại bổ sung những thứ khác cho cô.
Nhưng vẫn có lực lượng tuần tra, thậm chí có một số người như cô, không về nhà đón Tết vì gia đình ở xa.
"Đồ hộp?" Sở Thấm nghi ngờ nhìn: "Đồ hộp Hoàng Đào, có những hai hộp."
Dù sao trong xưởng chỉ được nghỉ có hai ngày, nếu muốn nghỉ thêm thì phải tự đi xin nghỉ phép. Nếu không xin được mà cứ cố tình nghỉ thì sẽ bị trừ tiền, chỉ nguyên chuyện này đã đẩy lui không ít người.
Ở thôn Tịnh Thuỷ, Dương Tiểu Hưng đang đoán xem Sở Thấm sẽ đón giao thừa như thế nào. Chính ông ấy là người đã đưa Sở Thấm đến thành phố, sau khi người đi, ông ấy lại nơm nớp lo lắng sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Với cô mà nói thì ở đâu cũng như nhau cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn có một ít vải vóc, Sở Thấm tính thử, ngược lại cũng đủ để làm một chiếc váy ngắn. Ngoài ra còn có cơm cuộn rong biển và rong biển khô, Sở Thấm cảm thấy trong xưởng rất thú vị.
Lại xào thêm ít rau xanh, nấu bát cơm trắng.
Thậm chí cô còn không chú ý tới, hệ thống trò chơi của mình đang tiến hành một đợt đổi mới.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì đã gần trưa, Sở Thấm đi vào bếp nhà ăn.
Nếu ngán thì lại gắp thêm một đũa rau xanh.
Những thứ khác thì vẫn nhét trong tủ như cũ, tiếc là ngăn tủ đã sắp đầy rồi, Sở Thấm hối hận vì chỉ mang theo có một cái khóa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.