Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 451: Chương 451
Nhưng giá trị vũ lực của Sở Thấm cao, bình thường không thích cùng họ nói chuyện phiếm, biểu tình vẫn luôn lạnh nhạt, Cường Tử hơi sợ cô, cũng không dám nhiều lời.
Tiểu Đường khó hiểu: “Cô nhận ra có chỗ nào không đúng sao?”
Sở Thấm cảm thấy đây giống như là trạng thái phục hồi như cũ sau khi bị động chạm, vì cô phát hiện có mấy cây ngô rung chuyển hướng không giống nhau, cho nên cũng không phải là gió thổi.
Sở Thấm nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu, điều chỉnh tâm trạng, đi về phía Tần Giang
Sở Thấm đi một đoạn, tim cô đập thình thịch, liên tiếp quay đầu nhìn về phía ruộng.
Sở Thấm đi tới ruộng ngô trước, tuy nói vẫn như cũ không thấy rõ tình hình ở xa, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ mọi thứ.
Cô không yên lòng, khẽ cắn môi, dứt khoát thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đốt đuốc trong tay lên, tới gần xem thử.”
Ngô còn chưa trưởng thành, cũng có thể ăn.
Trên tay mỗi người bọn họ đều có hai cây đuốc, lúc tuần tra cả đội chỉ đốt một cây, đốt xong cũng có bổ sung.
Cách đó không xa, tiếng nói chuyện của Sở Thấm khựng lại.
Nhưng bây giờ là đêm tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cách đó không xa, Hắc Tử ngồi xổm trong ruộng ngô, anh ta xuyên qua khe hở quan sát động tĩnh này, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thấm, thấy cô không quay đầu nhìn nữa, thậm chí còn có tâm tình nghiêng người nói đùa với người bên cạnh mới yên tâm.
Vừa rồi có lẽ cô nghi ngờ, nhưng lúc này hoàn toàn khẳng định! Chắc chắn có người trong ruộng ngô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Nhiễm: “Sao vậy?”
Sở Thấm nhíu mày: “Không được, phải đi xem một chút.”
Toàn bộ sáu ngọn đuốc được thắp sáng, chiếu sáng khu vực xung quanh.
Giang Nhiễm và Tiểu Đường tin là thật, đều đi theo sau Sở Thấm.
Tiểu Đường cũng nhíu mày: “Có chuyện gì không ổn sao?”
Nghĩ đến khả năng này, cô rùng mình! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Thấm là một người tương đối nhạy bén, có giác quan thứ sáu vượt qua người thường.
Bọn họ không tiếng động bẻ ngô, nghe theo lời Hắc Tử, tận lực bẻ chậm, không thể phát ra động tĩnh.
Vì thế trong ruộng ngô, chỉ có tiếng sột soạt. Nếu là ban ngày, còn có thể nhìn thấy cây ngô lắc lư lợi hại, rõ ràng không bình thường.
Vậy chỉ có thể là có trộm!
Đúng vậy, mục tiêu của Hắc Tử chính là ruộng ngô.
Ánh mắt anh ta hoàn toàn dời đi, tiếp tục bẻ ngô.
Cô đành phải đè xuống làm bộ bình tĩnh nhưng biểu tình trên mặt có chút nóng vội, sau đó nói: “Tôi hỏi đội trưởng Tần, hỏi rõ ràng hôm nay tuần tra cần tuần tới lúc nào, thật phiền người ta quá.”
Cường Tử bĩu môi: “Cần gì phải đi ra ruộng, chú ta canh gác ở giao lộ là được.”
Sở Thấm hò hét trong lòng: Tại sao lại có trộm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối đến mức nếu như không có đuốc, đưa tay không thấy được năm ngón.
Trực giác như động vật khiến cô cảm thấy không đúng, cô vô cùng tin tưởng trực giác của mình, đột nhiên dừng bước, giơ đuốc nhìn khắp nơi.
Trong ánh lửa sáng rực, Sở Thấm nghiêm mặt, không trả lời.
Không thể nào là có người dám chui vào ruộng ngô, bởi vì trong thôn có người tuần tra, người trong thôn chỉ cần đầu óc sẽ không vào đấy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh sau lưng và bên tóc mai đều toát ra.
Chương 451: Chương 451
Sở Thấm gật gật đầu: “Tôi nghe thấy động tĩnh bất thường, giống như là, như là...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhổ lông cừu cũng không dễ nhổ như vậy, người đến kẻ đi, không biết mấy tháng nay đã có bao nhiêu người tới.
Nói xong, ngáp một cái.
Bởi vì không biết cụ thể là bao nhiêu người, Sở Thấm không thể tùy tiện hành động. Sắc mặt cô không thay đổi, như không nhìn ra điều gì, “phù” một tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bình thường: “Đi thôi, không có việc gì.”
Cường Tử lầm bầm vài câu, nghĩ thầm Sở Thấm thật sự đúng là tra tấn người.
Cho nên thao tác nhìn có vẻ thuận lợi trơn tru, kỳ thật Hắc Tử đã lên kế hoạch từ lâu.
Nói như thế nào nhỉ, Sở Thấm rầu rĩ, như là có người đi vào ruộng ngô, lá ngô xẹt qua quần áo, mà âm thanh phát ra, kêu loạn xạ.
Chẳng lẽ là có người?
Bước chân nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.
Thấy Sở Thấm như thế, trong lòng Giang Nhiễm lo lắng, không khỏi có chút sợ hãi.
Sở Thấm mấp máy miệng, lắc đầu, nhìn kỹ một vòng: “Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng nhìn không ra, đợi lát nữa chúng ta đi ra ruộng xem một chút.”
Cô không nói suy nghĩ của mình với bọn Tiểu Đường, cô cũng không biết có bao nhiêu tên trộm, lỡ như xung quanh có người khác thì sao?
Ngay lập tức thừa dịp đội tuần tra không có ở đây, lặng lẽ lẻn vào ruộng ngô.
Trong đám người này có người từng tới thôn Cao Thụ, làm sao không biết ruộng ngô năm nay ở chỗ nào.
Trong nháy mắt, cảm giác mang tên Sở Thấm mới biến mất!
Cường Tử gật đầu, tán thành lời cô nói: “Phải, đáng ghét lắm, lần sau tôi không tới nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.