Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 417: Chương 417

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 417: Chương 417


Đội trưởng Hàn trợn mắt: “May là cô nhắc nhở tôi, con đường đó đúng là phải canh."

Sau đó con gái nhỏ của đội trưởng Hàn Hàn Nguyên Anh trở về, nói chuyện một lúc, đến lúc gần bảy giờ Sở Thấm mới rời đi.

Sau khi tìm được cái bẫy đầu tiên, Sở Thấm nhận ra có gì đó không đúng.

Sở Thấm đi theo ánh trăng về nhà, sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là nhìn ruộng khoai lang của mình, ừm, tốc độ sinh trưởng bình thường, lúc này cô cũng không đòi hỏi quá cao.

Cô cho gà mái ấp tổng cộng 18 quả trứng, nếu may mắn, sẽ ấp được 15 con gà con. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay ông ấy làm việc không còn do dự như trước nữa, mà khá quả quyết, lập tức bàn bạc với bí thư chi bộ thôn để chọn người đi tuần tra.

Sở Thấm núp ở trước ổ gà, ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng nhấp nháy trên mặt cô.

Cô bắt đầu đi dạo quanh núi Thanh Tuyền, quan sát cẩn thận.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, đi trên đường nhỏ về nhà, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của dân làng trên sân đập lúa cách đó không xa.

Vả lại bây giờ còn đang được sử dụng!

Tiếp đó cô theo đường mòn, đi bộ đến núi Thanh Tuyền, Sở Thấm nhìn khung cảnh vẫn quen thuộc như xưa, chạy nhanh đến, đã lâu rồi cô mới quay lại núi Thanh Tuyền.

Có điều, hôm qua Hoàng Đậu Tử vừa đến, nên hôm nay Sở Thấm chẳng thấy con mồi nào trong mấy cái bẫy.

Chương 417: Chương 417

Cô ra khỏi nhà cũng không sợ, ở nhà còn có c·h·ó mà.

Sở Thấm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ: Từ nay về sau, không biết cái bẫy này thuộc về ai nữa.

Sở Thấm chống eo, hít sâu mấy hơi suy nghĩ, còn chưa lướt qua hết một vòng người trong thôn, đã nhanh chóng xác định được một người.

Khi đó, nơi này cây cối xanh biếc một màu.

Sáng sớm tỉnh dậy, Sở Khâm đeo hai cái ba lô không gian, nhân lúc người muốn lên núi còn đang ăn sáng, chạy vào rừng tre trước để chặt tre, chưa đầy nửa tiếng, cô đã chặt được gần trăm cây tre, bỏ hết vào túi không gian.

Mặc dù, bây giờ phóng tầm mắt nhìn màu xanh vẫn chiếm đa số, nhưng nó lại mang cho cô cảm giác đìu hiu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Thấm không có thời gian buồn bã, chạy về phía những cái bẫy mình đã đào trước kia.

Ngày hôm sau.

Sở Thấm rửa tay, vui vẻ nằm xuống giường đi ngủ, trước khi đi ngủ cô cảm thấy năng lực điều chỉnh tâm trạng của mình thật sự là đỉnh cao.

Hoàng Đậu Tử đang giữ gìn nó, nhưng chỉ cần lúc cô lên núi nhìn thấy con mồi ở đây, thì nó thuộc về cô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Thấm tò mò hỏi: “Trong thôn thì sao? Thôn chúng ta khá lớn, ban đêm cũng phải có người đi tuần."

Sở Thấm vừa nghĩ đến đã thấy vui, nếu có 10 con gà mái thì tốt rồi, như vậy mỗi ngày cô có thể thu ít nhất tám quả trứng!

Chưa kể, cách không xa mấy rễ sắn cô từng đào trước đây, Sở Thấm lại nhìn thấy mấy cây sắn dây, cô ghi nhớ vị trí, chờ mùa đông đến đào.

Hầu hết đều nói về tình hình gần đây ở xã, thị trấn, hoặc đếm xem có bao nhiêu thôn đã hết lương thực hoặc sắp hết lương thực.

Sở Thấm cũng không để ý: “Không phải ngày nào tôi cũng phải đi tuần đúng không? Cùng lắm là nửa tháng đi tuần một lần, vả lại cũng chỉ trong thời gian vụ thu hoạch, đại cũng chỉ hai ba lần, tôi chấp nhận được."

Trong thôn thật ra có chút khó khăn, đội trưởng Hàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu, nói: “Trong thôn, mỗi nhà cử ra một người, tình nguyện tuần tra, không có công điểm.”

Nói xong, ông ấy nhìn Sở Thấm: “Như vậy ngược lại không có lợi cho cô lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sự phấn khích tối hôm qua vẫn chưa qua, cô mải mê chém, nếu không phải hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) bị đau, cô cũng không biết dừng lại.

Nếu chúng không c.h.ế.t yểu, sẽ là 15 con gà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Với tiếng của Tiểu Bạch nhà cô, chỉ cần sủa lên một cái là cả thôn nghe được.

Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước, nhìn vào sâu, đột nhiên rút con d.a.o mổ heo sắc bén trên thắt lưng, cô muốn tiếp tục đi vào sâu hơn, đến chỗ mà cô chưa bao giờ dám đặt chân vào ở núi Thanh Tuyền.

Đội trưởng Hàn nói: “Đội trưởng đội tuần tra chắc chắn phải để Tần Giang làm, tạm thời có 18 người tuần tra ngã ba và đường nhỏ, chia làm hai tổ, mỗi lần đi tuần có ba người, ngày thường thay phiên nhau canh gác. Tính công điểm như thường lệ."

Sau đó nhặt những quả trứng đã thụ tinh, cho vào chuồng gà cho gà mái ấp, khoảng hơn hai mươi ngày sẽ cho ra gà con.

Chờ dựng hàng rào xong, chắc là trứng cũng nở, đợi cứng cáp có thể thả chúng ra.

Rất có thể là Hoàng Đậu Tử, Sở Thấm thường xuyên nhìn thấy anh ta đi từ trên núi xuống.

Bẫy của cô nhất định đã có người nhìn thấy!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 417: Chương 417