Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 368: Chương 368
Vì thế hai người ăn khớp với nhau.
Bà ta ngo ngoe rục rịch.
Nói xong, bà ta lại thẳng lưng lần nữa, giữ cằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Thấm cười cười: "Vậy năm nay thu hoạch hạt hướng dương xong thì cháu sẽ xào cho thím chút ít."
Chương 368: Chương 368
Sở Thấm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hơi nghiêng về phía trước: "Chỗ nào còn bỏ sót?"
Ánh mắt bà Dương lập tức từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến thành trẻ con dễ dạy.
Bà Dương: !!!
Thật ra, bà Dương về đến nhà cũng khá bình thường, bà rót cốc nước cho Sở Thấm , nhìn Sở Thấm hỏi: "Cháu tới tìm ngươi cậu út làm gì?"
Dù sao cũng khác với suy nghĩ của đội trưởng Hàn, bất kể là Sở Thấm hay là dì Dương, hay là bà Dương, đều cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Lại quay đầu: "Thím."
Cô xấu hổ cười cười, nhìn về phía bà Dương nói: "Bà ngoại."
Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, quả thật bà ta cũng bị bệnh, nghe nói khoảng thời gian đó còn khóc một hồi, ăn không ngon, khẩu vị không tốt lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ngoại cô thật đúng là một bà hoàng cù lũ, năm ngoái sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Bà Dương chỉ là nói một phần thành ba phần mà thôi, nhưng cũng không nói điêu chuyện bà ta là một trưởng bối tốt đối với mẹ của nguyên chủ, một vị trưởng bối rất có ảnh hưởng áp chế đối với tất cả mọi người trong nhà họ Kim.
Cười cười, vui mừng nói: "Bà là trưởng bối của mẹ cháu, mẹ cháu là do một tay bà nuôi lớn, tuy rằng bà không phải là người sinh ra nó, nhưng cũng là người nuôi dưỡng nó. Muốn bà là mẹ kế ác độc thì thôi, nhưng bà không phải, mẹ cháu rất tốt với bà, sau khi nó đi bà còn bị bệnh nặng."
Bà ta ngồi thẳng lại, vỗ vỗ vạt áo nói: "Ừm, suy nghĩ này của cháu rất tốt."
Bà Dương ngẩn người: "Vì chuyện của mẹ cháu?"
Mẹ của nguyên chủ quả thật từng được bà Dương dẫn theo, làm cơm giặt quần áo cho mẹ của nguyên chủ, đây khẳng định là chuyện đã từng xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà Dương "ừ" một tiếng, khoát tay: "Giữ lại ăn đi, góc vườn rau của cháu có thể trồng được mấy cây hoa hướng dương đó."
Một khắc nhìn thấy Sở Thấm, cả người đều giống như được thay pin khởi động lại, vội vàng vẫy tay cười nói: "Ơi, Sở Thấm tới rồi, cháu tới tìm cậu cháu sao? Mau tới mau, cậu út của cháu còn đang làm việc ngoài đồng, cháu tới trò chuyện với bà ngoại của cháu đi.''
Sở Thấm bừng tỉnh hiểu: "Bà là bà ngoại của cháu, là mẹ của mẹ cháu, đúng vậy, ai lại nặng bằng mẹ mình chứ."
Cái miệng này, khí thế này, cô cũng không tin lần này mộ phần của mẹ nguyên chủ vẫn không được dời về!
Bà Dương gọi cô vào trong nhà, Sở Thấm theo sau.
Nhìn xem, bà Dương phản ứng rất nhanh.
Bà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Có ngốc hay không, con cái anh em của Tiểu Mãn đều trình diện hết, nói muốn dời mộ phần, đúng thật là trọng lượng của mấy đứa rất nặng, nhưng có thêm bà thì không nặng sao?"
"Thật ra cháu muốn cậu út đi cùng một chuyến, còn những chuyện khác cậu út không cần để ý đến nữa. Trong lòng cháu nghĩ, ba người anh chị em chúng cháu, cộng thêm dì và cậu út, con cả lẫn anh chị em của mẹ đều muốn được dời mộ, chẳng lẽ nhà họ Kim còn có thể câu nệ không cho dời sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô xấu hổ nhưng bà Dương lại không xấu hổ, kinh ngạc nhìn Sở Thấm nói: "Sao lại tới đây, vào nhà đi, bà mới nói với thím cháu, nói hạt hướng dương nhà cháu ngon."
Thật ra bà Dương nói có chơi khoa trương, nhưng dường như đều là nói thật!
Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện Sở Thấm dời mộ không thỏa đáng, nói cô là con gái thì không nên nhắc đến việc này.
Sở Thấm gật gật đầu, kể lại chuyện năm ngoái đã được đồng ý dời mộ nhưng sau đó lại không được phép dời nữa. Sau đó nói tiếp chuyện thím Sở nảy kế và chuyện dì Dương cải thiện chú ý.
Sở Thấm gật đầu, tán dương: "Thím Sở của cháu vô cùng nhanh trí." Đặc biệt là ở phương diện này.
Sở Thấm gọi thẳng người tốt.
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhìn thím, quyết định học theo, yên lặng ứng đối.
Sở Thấm: A...
Nói xong, nét mặt lại lộ ra một chút ưu sầu: "Hầy, rốt cuộc là bà nuôi lớn, rồi để cho bà trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là đang khoét lòng của bà! Nhà họ Kim đáng hận không phải người tốt, bà là mẹ của mẹ cháu, bà nói muốn dời mộ ai dám có dị nghị, Kim lão nhị có vợ quên con sao!"
"Nhưng mà, khụ khụ!" Bà Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tốt thì tốt, nhưng bỏ sót một chỗ."
Mang theo Kim Kim, sợ sẽ nói Kim Kim là con cháu của nhà họ Kim, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không biết gì cả.
Sở Thấm nhận lấy cốc nước nói: "Cháu muốn hỏi cậu ngày mai quét mộ xong có rảnh không, có rảnh thì theo cháu đến công xã Hoa Khê một chuyến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.