Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 143: Chương 143
Nhưng dì chưng trứng cứng mềm vừa phải, trơn mềm ngon miệng, hơn nữa còn nhỏ thêm hai giọt dầu, lại thêm xì dầu và rượu gạo, mùi vị khác một trời một vực với trứng cô tự chưng.
Hoá ra chưng một quả trứng cũng có nhiều kiến thức liên quan như vậy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì cô cũng vừa kiếm được một khoản tiền khổng lồ từ việc bán heo nên việc mua tem chỉ là chuyện nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Lập Thu hiểu tính tình Sở Thấm, biết mình không thể từ chối nên dứt khoát nhận luôn: "Để dì pha trà gừng cho cháu trước, uống xong thì ăn cơm, dì sẽ đi hâm lại cơm với đồ ăn cho cháu."
Ôi, không thể nghĩ chuyện này được.
Sở Thấm vui vẻ cất kỹ tem đi, sau đó cưỡi xe đi về phía xã Lạc Thuỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Thấm bỗng bừng tỉnh.
"Quên chị rồi hả?" Sở Thấm nhét một viên đường cho cô bé, cô bé lập tức không con thấy xa lạ gì nữa, bèn trèo lên ghế rồi ngồi dựa vào Sở Thấm cười tủm tỉm.
Dương Lập Thu nhìn thấy cô thì sửng sốt một lúc, bà ấy đặt quả bí ngô trong tay xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài: "Trời đang rất lạnh, sao cháu lại tới đây?”
Chương 143: Chương 143
Đã qua giờ cơm, hiện tại Sở Thấm c*̃ng đã đói mềm người, thế là cô ngoan ngoãn ngồi xuống chờ dì mình.
Sở Thấm do dự một chút: "Để tôi xem thử một chút." Đẹp thì cô mới mua.
Chính cô còn đang sợ hãi đây.
Trên mặt Dương Lập Thu thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy dì sẽ nhận. Cháu sống một mình không dễ dàng, đừng lúc nào cũng tặng đồ cho dì, có hiểu không? Cháu tự mình chăm sóc tốt cho bản thân là được, đúng là bướng bỉnh, mấy đứa nhỏ thời này đều bướng bỉnh... Khoan đã, sao lại nhiều như vậy hả?"
Tiểu Hà thuận miệng nói: “Có một số ấn bản tem mới. Nếu đã thường xuyên gửi thư thì cô có muốn mua chúng không?"
Đoạn đường này khá bằng phẳng, Sở Thấm đạp xe rất nhanh, chỉ đi hết hơn một tiếng đã đến nơi.
Nhìn cái mặt bị đông lạnh, sắp đỏ thành m.ô.n.g khỉ của cô mà xem, cũng không sợ lỗ tai bị đông lạnh rồi rụng mất.
Lời còn chưa dứt, bà ấy đã kéo Sở Thấm vào trong rồi tiếp tục nói: "Mau uống chút trà gừng trước, cháu xem cái tay này của cháu đã đông lạnh thành cái dạng gì rồi, nhưng mà dì thấy năm nay cháu không bị nứt da như trước nữa."
Sau khi Dương Lập Thu nghe thấy cô thắc mắc, bà ấy nói: "Cháu phải hớt hết bọt đi." Sau đó bà ấy lại cầm bát dạy cô làm thế nào để ước lượng, một quả trứng phải cho vào bao nhiêu nước, vân vân.
Sở Thấm sờ mái tóc tơ mềm của cô bé: "Không sao đâu, coi trọng ăn uống tốt bao nhiêu, tất cả mọi người đều coi trọng, như vậy về sau c*̃ng sẽ không bị đói." Cô không khỏi cụp mắt xuống, năm sau thiên tai sẽ tới, một nhà dì cả sẽ sống ra sao đây?
Sở Thấm: "Không phải Kim Kim và Kim Ngọc cũng ở đây sao? Dù sao thịt muối cũng để được lâu, mang đi hâp hoặc là xào ăn đều rất không tệ."
Dương Lập Thu yên tâm: "Như vậy cũng tốt, tay của cô gái nhỏ như cháu tuyệt đối đừng sưng giống như củ cải." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kim Kim không có ở nhà, nói là ra ngoài tìm bạn chơi, đứa nhỏ này rất hoạt bát. Kim Ngọc chạy đến, cô bé giống như bé con trong tranh Tết, nhưng ánh mắt nhìn Sở Thấm có chút lạ lẫm.
Kỹ thuật chưng trứng của Sở Thấm không tốt, cô luôn có thể chưng chúng thành hình tổ ong, nên dần dà cô cũng không chưng nữa.
Sở Thấm đặt cái túi lên trên bàn: "Dì cả, hôm nay cháu tới đây để tặng đồ cho dì, đây là thịt muối và lạp xưởng cháu làm mấy ngày trước, khi nãy cháu cũng đưa qua cho cậu út một ít rồi."
Nhân viên công tác Tiểu Hà nhìn cô thêm mấy lần rồi hỏi: "Cô là cháu gái của Dương Tiểu Hưng phải không?"
Sở Thấm gật đầu: "Năm nay cháu dùng thuốc suốt mà." Cô đã cố ý nhờ bà nội Tần Hoa giúp đỡ, bà nội Tần Hoa rất giỏi trong việc kết hợp những loại thuốc mỡ này.
Tiểu Hà lấy những con tem mới phát hành ra , Sở Thấm vừa nhìn đã thấy thích, thế là cô mua hai ấn bản.
Thật ra cơm trưa ở nhà dì cả không có gì phong phú, cô thấy dì còn đặc biệt chưng một quả trứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cám ơn." Sở Thấm đưa lại cây bút.
Sở Thấm sững sờ hai giây rồi gật đầu. Hiểu rồi, người này chính là bạn tốt của cậu út.
Dương Lập Thu cười nói: "Đứa nhỏ này thật là, có lẽ trước kia quá đói nên bây giờ thứ con bé coi trọng nhất chính là miếng ăn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.