Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120: Chương 120

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Chương 120


Lúc này cô đang ở trên núi.

Vào lúc này hạt dẻ cũng đã chín.

“Tận mười lăm củ.” Sở Thấm lẩm bẩm.

Lúc Sở Thấm định đi cũng tính là hai ba giờ, đến thôn Tịnh Thủy, nói chuyện một hồi rồi đến giờ ăn cơm.

Châu Thông, Châu Minh lại liếc mắt nhìn nhau, bàn lại kế hoạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ đang chờ, chờ ban đêm tới, nhiều người trong thôn đều đi xem phim, Sở Thấm cũng rời đi thì bọn họ sẽ tới nhà.

Hiện tại bỗng nhiên biết được Sở Thấm không đi xem phim?

Chương 120: Chương 120 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào núi gần một tiếng, Sở Thấm đã sắp đến đỉnh Thanh Tuyền.

Sở Thấm đội mũ rơm, trong quá trình lắc lư cũng không sợ hạt dẻ rơi xuống đập vào người cô.

Đây cũng là quả dại, hình dạng dài, bởi vì lúc chín sẽ nổ tung lộ ra thịt quả ở bên trong nên gọi là dưa bát nguyệt.

Bởi vì dưa bát nguyệt khó hái, Sở Thấm dùng mười phút mới hái hết dưa bát nguyệt chín muồi ở trên cây.

Sở Thấm chưa từng ăn củ này, nhưng ký ức của nguyên chủ nói cho cô biết có thể ăn và hương vị còn rất ngon.

Làm gì đây? Chỉ có thể hái thôi.

Vợ ông Trịnh thấy tiếc nhưng cũng không để ý.

Ờ, lúc lên kế hoạch hai người hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím Sở vốn định nói buổi chiều đi rồi buổi chiều về, nhưng hôm nay Sở Thấm đến thôn Tịnh Thủy chắc chắn là đi bộ, bởi vì xe đạp trong thôn đã bị mọi người mang đi lên xã để xem phim, vì thế nói: “Vậy chắc phải ăn cơm tối xong mới có thể trở về.”

Nhưng quả thật rất ngọt, thậm chí ngọt đến mức hơi ngấy.

Sở Thấm không tệ, cháu nhà mình cũng không tệ, không lẽ lại không kiếm được vợ.

Trên cây mây có đầy cây đào khỉ, tính sơ qua, gùi trên lưng cũng không chứa nổi.

Hạt dẻ cũng coi như lương thực, có thể lấp đầy bụng, không hái thì phí.

Trái đào khỉ này không lớn, quả lớn nhất chỉ cỡ một phần tư nắm tay, nhỏ hơn củ tỏi một chút.

Vì sao còn chưa tới? Bởi vì nửa đường gặp phải một cây dưa bát nguyệt.

Thím Sở suy nghĩ một chút, vừa định đồng ý, lại mỉm cười từ chối: “Hôm nay Sở Thấm nhà tôi không có đi.”

Đã lâu không đi con đường này, Sở Thấm thả chậm tốc độ, lúc đi đều quan sát tình huống xung quanh.

Vì thế đợi đến khi lên tới đỉnh Thanh Tuyền, đã là hai giờ rưỡi chiều.

Đương nhiên đang định từ bỏ, để lần tới tìm cơ hội nhưng thím Sở lại nói: “Buổi chiều Sở Thấm muốn đến nhà c** nh*.”

Sở Thấm vui vẻ không thôi, trước tiên đứng ở trên sườn núi, kéo cành cây xuống bắt đầu hái.

Cuối cùng những cây kiên cố thì phải leo lên trên cây để hái, cái cây này có không ít hạt dẻ, Sở Thấm hái xong đang vào trong thăm dò được một đoạn, lại phát hiện một cây hạt dẻ.

Vợ ông Trịnh cắn hạt dưa rồi mỉm cười: “Tôi có một đứa cháu, làm việc ở chính quyền xã, năm nay đã hai mươi hai tuổi, tính tình thật thà, tướng mạo đoan chính, nhân cơ hội để hai đứa nhỏ quen biết xem sao?”

Người gọi là vợ ông Trịnh, bà ta hỏi: “Hôm nay Sở Thấm nhà bà có đi không?”

Hái đến cuối cùng cái sọt trên lưng cô thật sự không thể chứa nổi, Sở Thấm đành phải đặt ở trong ba lô không gian.

Nhưng cũng chưa chắc, cho nên khi đi tới trước cây dẻ phải lắc lư lắc lư trước.

Nhưng Sở Thấm không có tâm tư này, bản thân cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Lại nói lần trước dì cả cô nói sẽ giúp cô chú ý, thím Sở cảm thấy cách của dì cả cô tốt hơn, nói không chừng còn có thể tìm được người tốt hơn, bản thân không thể mù quáng đồng ý để lỡ dỡ Sở Thấm được.

Vì thế cười cười nói: “Sở Thấm nhà bà vì sao không đi thế, mấy ngày trước con gái nhà tôi đã làm rùm beng lên đòi phải đi cho được.”

Thím Sở vội vã rời đi, vô thức trong tình huống này đã khiến Sở Thấm chuẩn bị có thêm hai kẻ gian tới nhà.

Có một số hạt dẻ khi chín sẽ rơi xuống dưới tàng cây, mang theo gai thật dày, phải tách vỏ ngoài ra, mới có thể lộ ra hạt dẻ bên trong.

Nhà Châu Liên ở sát vách, sau khi đưa xong cũng không trở về, mà lẻn đến nhà ông Trịnh để đánh bài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím Sở: “Bà hỏi Sở Thấm nhà tôi làm gì thế?”

Đợi lát nữa còn phải đi xem hạt dẻ nữa, cũng may hôm nay đã làm trống ba cái túi đeo lưng.

Quả nhiên trái đào khỉ đã chín!

Vợ ông Trịnh: “Cậu của con bé à, cái người tên Tịnh Thủy, trở về khi nào thế?”

Hái xong một lượt, lại kéo một cành cây khác xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng bà ấy có chút tiếc nuối, đi làm trong chính quyền xã, điều kiện tốt như vậy mà làm sao có thể không tiếc cho được.

Lúc nói chuyện, trong góc có hai người liếc mắt nhìn nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Chương 120