Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59
Trên người cậu ta đã trang bị khí chất của kẻ mạnh, kẻ mạnh thì không bao giờ than khổ, mà không ngừng rèn giữa tiến bước, còn kẻ yêu chỉ biết nịnh hót lấy lòng.
Cậu ta nghỉ nếu như thím đã đến đây trước, vậy cậu ta sẽ đến nơi khác tìm.
Đây là lần thứ ba Nhị Ngưu lên đây, từ sớm cậu ta đã lượm đầy hai gùi đồ núi giao đi rồi. Mua này năm ngoái ở đây cậu ta lượm quả hồ đào rừng, cho nên mới muốn qua xem thử, không ngờ lại vừa hay gặp phải cô.
"Nhị Ngưu, cảm ơn cháu. Đúng rồi, sao cháu lại lên đây? Không phải cháu đã về rồi sao?"
"Cẩn thận." Âm thanh chậm hơn so với việc xảy ra, sau một tiếng hét lớn một bóng người lao đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dạ cảm ơn thím” Nhị Ngưu ríu rít nói.
Cầm một khúc cây trong tay, chỗ nào cỏ mọc um tùm thì gõ một cái, khi đường không bằng phẳng thì xem như cây trượng, sử dụng rất thuận tiện.
Nhị Ngưu lập tức nhận lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi cha đi, cậu ta đã không còn được nếm mùi vị của thịt, chứ đừng nói món ăn ngon như vậy, tự nuôi sống mình, chỉ có thể nói là không bị c·h·ế·t đói, đồ ăn cũng đỡ hơn khi ở nhà chú hai một chút thôi.
"Thím cứ nhận đi ạ, cháu có mang về thì cũng thuộc về nhà chú hai, không đáng." Nhị Ngưu thấp giọng nói.
Vật liệu trong núi cao rất phong phú, đồ có thể ăn được cũng rất nhiều, được sống ở phương Bắc là điều hạnh phúc, chỉ cân mùa thu cần mẫn một chút, mùa đông sẽ không sợ đói c·h·ế·t.
Hai người đổ quả Hồ Đào xuống đất, rải ra phơi.
"Cháu mang về đi, cháu cũng bỏ công sức ra mà, thím có một gùi này là đủ rồi."
Cho đến khi tìm thấy cây Hồ Đào, Lý Thanh Vận mới dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi xíu, ăn cơm trưa, sau đó lại thu những quả Hồ Đào này vào trong túi.
"Được ạ, cảm ơn thím." Nhị Ngưu nở nụ cười ngượng ngùng.
Mới lấy hộp cơm thiết ra, cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.
Trên đường quay về, Lý Thanh Vận còn gặp con dâu lớn của thím Giang, cô ta cũng gánh một gùi đồ núi chuẩn bị xuống núi.
Chương 59 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là lúc cậu ta đang ở trên cây hái quả Hồ Đào, Lý Thanh Vận đã len lén ném không ích quả Hồ Đào vào không gian, dự là cũng một gùi, đợt này cũng coi như được bội thu quay về.
Trong lòng Lý Thanh Vận vẫn còn sợ hãi, rất may, nếu hôm nay không gặp được Nhị Ngưu, chắc cô đã xảy ra chuyện ở đây rồi.
Một lát sau, Nhị Ngưu đã ném hái hết quả Hồ Đào cũng nhảy xuống cùng cô lượm, hai người để nhặt đầy ắp cài gùi của mình, trên đất vẫn còn vương lại một ít.
“Nhị Ngưu đợi một lát. Lý Thanh Vận gọi cậu ta lại, từ trong cơm hộp lấy ra ba cuộn bánh đưa cho cậu ta.
Dựa núi thì ăn thức ăn của núi, dựa biển thì ăn hải sản.
"Thím, cháu không khổ, hiện giờ cháu có thể tự nuôi sống bản thân, hơn nữa rồi cháu cũng sẽ lớn." Lúc nói câu này, ánh mặt Nhị Ngưu dường như phát sáng.
Lý Thanh Vận tìm chỗ sạch sẽ, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm trưa.
Hai người đều ngồi xuống cũng thưởng thức bữa trưa.
"Nhị Ngưu cháu không về nhà ư?"
Vừa đi cô vừa dùng lưỡi liềm để lại ký hiệu, cũng không phải là sợ lạc đường.
Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, Nhị Ngưu giống như con khỉ, leo lên cây hái Hồ Đào ném xuống, còn Lý Thanh Vận thì ở bên dưới cây nhặt lên.
"Đi thôi thím, thím ít khi qua đây, chắc là không thuộc đường để cháu đưa thím xuống núi." Sau khi ăn no Nhị Ngưu cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, gánh cái gùi trên lưng rất nhẹ nhàng.
Lý Thanh Vận không ngờ cậu ta lại thành thật như vậy, chỉ là cho cậu ta ăn bữa cơm trưa mà thôi.
"Cầm lấy mấy bánh này, buổi trưa làm việc đói thì lấy ăn lót dạ." Lý Thanh Vận không cho cậu ta từ chối, nhét vào lòng cậu ta.
"Không cân đâu thím, cháu ăn rồi." Lòng Nhị Ngưu nhịn cơn thèm ăn từ chối. Khi còn nhỏ người khác cho đồ cậu ta ăn, cậu ta điều ăn như hổ đói, lớn rồi cũng hiểu chuyện, cậu ta biết như thế không tốt, không thể lúc nào cũng nợ ân tình của người khác, cậu ta có thể dựa vào chính mình để sống tiếp.
Trên đường đi Lý Thanh Vận lại tiếp tục hái Sơn Nữ và Sơn Đinh Tử.
"Thím, thím không sao chứ? Rắn này không có độc, thím đừng sợ."
Sơn Đinh Tử là một loại quả nhỏ có thể ăn được, chưa chín quả có thể dầm chút đường vào ăn, chín muồi thì quả rất ngọt, ăn cảm giác bùi bùi, có thể đem về làm đồ ăn vặt cho Đại Bảo.
"Cháu không ăn vậy thím vứt đi nhé, dù sao thím cũng không ăn hết nhiều đồ ăn vậy." Lý Thanh Vận làm động giả như muốn vứt đi.
"Thím, những quả Hồ Đào này là do thím tìm thấy trước, đương nhiên mang đến nhà thím, cháu giao qua cho thím” Nhị Ngưu chỉ chỉ cái gùi cậu ta gánh trên lưng.
Cô theo bản năng lùi xa ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thanh Vận sửng sốt vài giây, sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cô liền cảm thấy cả người mình không gì đó không khỏe. Cũng không biết con rắn này có phải là rắn độc hay không, cũng may là Nhị Ngưu bắt được, nếu không hôm nay sợ là cô đã nằm xuống ở đây, một thân một mình gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh.
Lý Thanh Vận giống như nhìn thấy một người đàn ông chân chính, giây phút đó, cậu ta không còn là Nhị Ngưu nhỏ bé bất lực.
Dự là sáng sớm cậu ta cũng chưa ăn cơm, buổi trưa cũng không ai chuẩn bị cơm cho cậu ta, cho nên cô trực tiếp chia một nửa phần cơm của mình cho cậu ta.
Rất nhanh, Lý Thanh Vận đã tìm thấy một mảnh núi có cây nho chưa bị ai hái quả.
Nhị Ngưu quý trọng ăn từng miếng món ăn khó có được này, cậu ta không nghĩ là thím mình lại cho cậu ta bánh nhân thịt băm, hơn nữa tay nghề của thím rất tốt, đây là mùi vị bánh ngon nhất mà cậu ta từng ăn qua.
Nho rừng rất là chua, đa phần là dùng để ủ rượu, so với nho được trồng trọt thì nhỏ hơn rất nhiều, dây nhỏ cũng có thể ăn được, khi chín vị chua chua, còn có rất nhiều dây nhỏ rơi khắp trên đất vì chín muồi.
Lý Thanh Vận nhờ sự giúp đỡ của cậu ta, cũng gánh lên lưng cái gùi của mình đi xuống núi, gùi của cô đã đầy rồi, không muốn xuống núi cũng phải xuống, Nhị Ngưu đang ở đây, cô lại không thể dùng đến không gian.
"Đói rồi đúng không, nhanh ăn đi."
Lý Thanh Vận rót cho cậu ta một chén nước đường, còn cho cậu ta mấy cái bánh bột trắng (Loại bánh làm bằng bột mì không có nhân). (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thanh Vận lấy một cây kéo từ không gian ra dùng để thu hoạch, rất nhanh đã thu hoạch xong nho rừng chín muồi, hái đầy ắp hai gùi rồi để vào không gian.
"Không cần khách sáo, sau này cháu có khó khăn gì, cứ đến đây tìm thím. Còn nữa củi đốt vào mùa đông của nhà thím giao cho cháu nhé, đến lúc đó cứ tính tiền theo bó."
"Thím khách sáo rồi, cháu đi đây."
Lý Thanh Vận quay đầu nhìn, hóa ra là Nhị Ngưu, trong tay anh ta đang cầm một con rắn xanh dài, đuôi con rắn không ngừng vùng vẫy quấn lấy cánh tay anh ta.
Sơn Nữ có thể dùng để ngâm rượu hoặc là ngâm nước uống, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, hạ nhiệt, lợi tiểu.
Nhị Ngưu lấy ra cái rìu từ sau lưng, chém xuống một nhát, con rắn kia đã bị chặt thành hai khúc, nhưng xác thì vẫn đang vặn vẹo không ngừng.
"Thím... thím…” Cậu ta biết cô không thật sự muốn vứt đi, chỉ là muốn cậu ta ăn, nghìn lời vạn cậu trong lòng, cuối cùng lại không nói gì.
Lý Thanh Vận nghe cậu ta nói vậy, liên biết đây là hái không công cho nhà chú hai thím hai của cậu ta, nên cũng không từ chối, mà bảo cậu ta vào trong.
"Nhị Ngưu, cực khổ cho cháu rồi." Lý Thanh Vận nhìn cậu ta quý trọng và cẩn thận nuốt từng miếng bánh, không khỏi chua xót.
Bọn họ người đông, đựng đầy một gùi, thì cho một người gánh xuống, như vậy cũng rất tiện lợi, không lãng phí thời gian. Không giống cô chỉ có một mình, nếu như không có không gian, đựng đầy một gùi đã phải quay về.
Lý Thanh Vận tìm và đi vào một con đường ít người đi, vì con đường đi nhiều thì đồ trên núi bị hái hết sạch rồi, cũng không tiện cho cô sử dụng không gian để gian lận.
Đợi nó không còn cử động nữa, Nhị Ngưu mới nhặt nó lên vứt vào gùi. Đây không phải là loài rắn độc, với anh ra mà nói, thịt rắn cũng là món ngon hiếm có, không nên lãng phí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.