Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 194
"Chú ơi, cháu sáu tuổi, cảm ơn mọi người đã cứu em gái cháu.” Đại Bảo chào theo kiểu quân đội với mấy chiến sĩ, ánh mắt rất kiên nghị.
Phòng bệnh ở tầng hai, hiện giờ cô ta đang đứng ở hành lang, sân thượng ở trong tầm tay, chỉ cần hơi động một tí, là đứa bé có thể rơi xuống.
Vừa vỗ về vợ mình vừa nghe chiến sĩ ở bên cạnh kể lại chuyện đã xảy ra.
Chương 194
Nên vậy hay sao?
Chiến sĩ kia vỗ vỗ bả vai cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: "Chàng trai nhỏ, cháu mấy tuổi rồi, hôm nay cháu đã làm tốt lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Quế Chi thấy mình đã bại lộ, nhất thời cảm thấy mọi thứ đều đã đổ sông đổ bể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa đến cổng, đã có người nói mấy câu đại loại như đứa bé rơi từ trên tầng xuống...
Chỉ uống mấy ngụm sữa bột của con trai nhà bọn họ mà đã khiến cô ta mất việc, hại cô ta hiện giờ ở nhà sống không ra làm sao, hôm nào cũng bị chồng đánh đập chửi mắng.
C·h·ó cùng dứt dậu, dù sao thì cô ta cũng không thể chạy thoát, chi bằng kéo theo người c·h·ế·t thay.
Kẻ mạnh là phải trả tiền cho kẻ yếu?
Thằng nhóc c·h·ế·t tiệt, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại ngay lúc này tỉnh giấc lại.
Nhân viên bảo vệ dẫn cô ta đi trông chừng, chờ đến sớm mai sẽ thẩm vấn.
Trải qua chuyện này, con của cô ta phải làm sao bây giờ?
Nhân viên y tế và bảo vệ xông tới cũng hết hồn.
Trong phòng thẩm vấn.
Chàng trai bé nhỏ nổi giận rồi, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động bò xuống giường nhìn thấy cảnh này mềm cả chân, con gái của cô.
Đây rõ ràng không phải là cha, khiến cậu bé sợ đến nỗi tỉnh cả ngủ, vội vàng gào lên một tiếng, nhảy xuống giường muốn đuổi theo tên ăn trộm.
Cô bé uống sữa chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã ở lằn ranh giữa sự sống và cái c·h·ế·t. Nhìn em bé bình an ngủ say sưa, cảm xúc của Lý Thanh Vận cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lý Thanh Vận nhìn thấy anh tới, cũng có chỗ để xả cảm xúc ra, không ngừng đánh vào ngực anh.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt anh âm u, mím môi không nói lời nào, trong đôi mắt dần dần nổi lên một trận gió bão. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mới bắt đầu Trân Quế Chi còn giả điên giả ngu, nói loanh quanh lòng vòng, từ chối phối hợp điều tra.
Cố Đình Chu biết, con chính là điểm yếu của mỗi người mẹ, anh bảo người ta đi bế đứa con trai Đông Đông hơn một tuổi của cô ta tới đây.
Đại Bảo mỉm cười ngại ngùng.
Thật đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, chuyện gì cũng dám làm.
Vì ngủ ở giường lạ, cho nên Đại Bảo ngủ không ngon lắm, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đi vào, ban đầu cậu bé còn tưởng là cha đã trở về, nên cũng không lên tiếng.
Cô ta lấy đứa bé dưới lớp áo bông ra, làm ra tư thế định ném xuống tầng.
Đại Bảo chưa từng nhìn thấy mẹ mình khóc như vậy, có chút luống cuống đứng ở bên cạnh, muốn an ủi nhưng lại không biết phải làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiến sĩ cứu được em bé, đã đặt em bé ở cạnh Lý Thanh Vận.
Thông qua điều tra, sự việc cũng nhanh chóng được sáng tỏ.
Một bóng lưng cúi xuống, ôm thứ gì đó muốn đi ra ngoài.
Cố Đình Chu sắp xếp xong cho ba mẹ con, lúc này mới ra ngoài xử lý chuyện của Trần Quế Chỉ. Lần này anh nhờ một vị chiến sĩ bảo vệ ở cửa, mới yên tâm mà rời đi.
Hận bản thân mình không nhịn được cơn tức giận nhất thời, nếu như lúc trộm đứa bé cẩn thận thêm chút nữa, không để thằng nhãi kia nhìn thấy thì hiện giờ mọi thứ đã xong xuôi rồi.
Anh nhớ đến tối nay chỉ có mỗi vợ mình sinh con, người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi cũng sợ tới nỗi đứng yên không nhúc nhích, chống tay vào tường, sau mấy giây mới có thể lấy lại sức lực.
Vội vàng chạy tới phòng bệnh.
Mấy người chiến sĩ cũng không hề qua loa đáp bằng một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.
Lúc đó cậu bé cũng không biết mình lấy được dũng khí từ đâu, có thể bởi vì khi đó cậu bé là người ở gần nhất, nếu như cậu không cứu em gái, thì em gái sẽ không thể cứu được nữa.
Qua một phút, còn không thấy ai mở đèn lên, cậu bé cảm thấy có gì đó không đúng, mở đôi mắt mông lung ra nhìn thử.
Cố Đình Chu xách thức ăn trở về, từ xa đã nhìn thấy bệnh viện đèn đuốc sáng choang, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Thật khó mà hiểu được mạch suy nghĩ và thế giới quan của cô ta. Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Ở động tác trong chớp mắt của Trần Quế Chi, cậu bé xông lên ôm lấy chân của Trần Quế Chi, gắt gao níu chặt, khiến Trần Quế Chi ngây người trong mấy giây, không kịp ném đứa bé đi.
Đây là thù hằn như thế nào, mà có thể bất chấp từ bỏ cả tương lai vận mệnh của mình, cũng phải trộm con của nhà người ta, trộm không được thì phải gi.ết ch.ết.
Lý Thanh Vận chống vào mép giường ngồi xuống.
Cố Đình Chu cũng xoa đầu con trai: "Đại Bảo giỏi lắm, cha cũng cảm thấy kiêu ngạo vì con.”
Cuối cùng Trân Quế Chi nhận tội không kiêng kị, dù c·h·ế·t cũng không hối cải, cho rằng mình không sai, Lý Thanh Vận và cả con của cô đều đáng c·h·ế·t, ai bảo cô vì một chút sữa bột và khiến cô ta bị mất việc, biến thành như thế này.
Ăn trộm lại còn nói lý?
Đại Bảo vốn cho rằng cô ta trộm cái gì đó của nhà mình, không ngờ thế mà cô ta lại trộm em gái của mình.
Cô vội ôm chặt lấy bọc tã lót, nhìn đứa trẻ đang ngủ say sưa, bất giác bắt đầu khóc rống lên.
Trong phút chốc Đại Bảo xen vào, một chiến sĩ lặng lẽ bao vây từ phía sau, mạnh mẽ khống chế Trần Quế Chị, cứu được đứa bé trong lòng cô ta.
Ai có thể ngờ, bởi vì gặp phải chuyện này, mà đã trồng trong lòng Đại Bảo một hạt giống niềm tin nho nhỏ, chậm rãi mọc rễ nảy mầm, tương lai trở thành cây đại thụ che trời.
Mấy chiến sĩ canh giữ ở cửa phòng bệnh, lo lắng sẽ có thêm chuyện gì đó nữa.
Hết thảy ngọn nguồn tội ác cũng chỉ bắt đầu từ việc uống trộm sữa bột của Nhị Bảo, bị Lý Thanh Vận phát hiện, mất việc.
Một màn hỗn loạn, Trần Quế Chi kháng cự lại việc bị bắt, còn muốn nhân cơ hội này nhảy lầu, đã bị chặn lại.
Trân Quế Chi không những cảm thấy mình sai, còn cắn ngược lại, cảm thấy rõ ràng Lý Thanh Vận có tiền, bố thí cho con trai cô ta mấy ngụm sữa bột thì có làm sao?
Cả người đã chẳng còn chút sức lực nào, tình cảnh nguy hiểm giật gân vừa rồi đã khiến cô mất hết sức lực.
Lần trước khi anh có vẻ mặt này là lân Đại Bảo bị Thiết Đản ở cùng thôn đẩy xuống giếng.
Nhưng cô không nên lấy sự đáng thương của mình ra, coi sự giúp đỡ và tha thứ của người khác trở thành vũ khí.
Hai vợ chồng vội vàng tất bật cho cô bé xuống sữa, thay tã mới.
Cũng thay đổi hoàn toàn số phận cuộc đời của cậu bé.
Trần Quế Chi tông cửa xông ra ngoài, trong hành lang vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô ta biết hôm nay mình khó mà chạy thoát được.
"Hôm nay may mà có Đại Bảo của chúng ta cảnh giác, Đại Bảo đúng là đã lớn, trở thành một chàng trai rồi." Lý Thanh Vận kéo Đại Bảo đang ở bên cạnh xem em gái, khen ngợi một câu.
Đứa bé trong lòng lúc này cũng tỉnh lại, khóc oa oa lên, có lẽ là đói rồi, sờ tã cũng đã ướt.
Trân Quế Chi và Đông Đông có đáng thương không? Có chứ.
“Anh đi đâu? Sao giờ anh mới tới? Anh có biết suýt nữa chúng ta đã mất con rồi không?" Cô vừa khóc vừa nói. Cố Đình Chu thấy em bé vẫn còn khỏe mạnh ở trong lòng vợ mình, ngủ say sưa, trái tim hoảng loạn của anh mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.