Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25


Hình như tâm trạng rất tốt? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

So với bếp đất đốt củi, nó đã là sản phẩm kỹ thuật mới nhanh và tiện ở thời đại này.

“Tiểu Lâm?” Nhìn thấy Lâm Tịch Tịch ở đây, Nghiêm Lỗi hơi bất ngờ: “Cô ở đây làm gì?”

Ánh nắng ban mai ấm áp cỡ nào, gió sớm nhẹ nhàng khoan khoái cỡ nào, thời gian tốt đẹp như vậy đâu thể lãng phí được.

Nói xong cô ta bỏ chạy.

Ngày hè Lâm Tịch Tịch còn cố ý thoa dầu dưỡng da mặt, để cho mặt mình càng bóng loáng trắng nõn hơn. Sáng sớm cô ta đã rình ở đây, quả nhiên chặn được Nghiêm Lỗi.

Tin tức về cô ta đã truyền vào trong doanh trại, có mấy thằng nhãi trẻ tuổi hỏi thăm.

Được rồi, Kiều Vi cắn môi nhịn cười.

Hầm cháo cần thời gian, cô không có ý định lãng phí khoảng thời gian này.

Cô biết Nghiêm Lỗi có thể đến nhà ăn của doanh trại ăn sáng, nhưng hiện giờ cô đã quyết định bảo vệ bắp đùi thô to này của nhà mình, không nhường cho nguyên nữ chính Lâm Tịch Tịch, nên phải cẩn thận bảo vệ bắp đùi.

Nghiêm Lỗi xách cặp lồng cơm đi tới giao lộ.

Anh ta nhìn thời gian, vội vàng đội mũ: “Anh đi đây.”

Trong đầu cô lập tức hiện lên vô số video cải tạo nhà ở nông thôn đã từng xem khi ở trên giường bệnh.

“Ăn ngon!” Mấy đứa bé đều khen.

Rất tốt đẹp, đây là sân do thần xuyên sách ban cho cô.

Nghiêm Lỗi ấn chặt vành mũ đi ra sân, lúc buông tay ngửa mặt lên, ánh mắt lấp lánh phát sáng.

Lâm Tịch Tịch lấy bánh cho mấy đứa: “Bánh chị rán đấy, ăn ngon chứ.”

Lâm Tịch Tịch đi vào trong nhà.

Nghiêm Lỗi chẳng hiểu ra sao, mở cặp lồng cơm ra xem, là bánh hành.

Hơn nữa đêm hôm qua đồng chí Nghiêm Lỗi còn giúp đỡ cô xoa bóp cơ bắp. Công việc huấn luyện hàng ngày của anh tiêu hao lớn, xoa bóp cơ bắp có vẻ rất thành thạo. Làm đêm qua cô cực kỳ thoải mái, ngủ thiếp đi mất.

Chiếc xe tài xế Trương lái lúc này phụ trách đón năm người, đều ở vùng giải phóng cũ này. Thật ra có thể lái tới tận cổng, nhưng tiếng lốp xe rất vang, có người nhà phàn nàn nó làm phiền đến giấc ngủ của trẻ con. Về sau bọn họ hẹn đứng ở giao lộ, họ sẽ tự mình đi qua.

Vì là nam chính nên cần phải giữ hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng sao?

Nghĩ quá xa! Cô mới xuyên đến ba ngày thôi, còn đang trong giai đoạn thích ứng.

Bắp đùi muốn ra vẻ, cứ mặc cho anh ra vẻ đi.

Nhưng đi vào rất thoải mái, miễn cưỡng thay thế một chút.

Kiều Vi xé trang sách nhóm lửa.

Lâm Tịch Tịch trở về nhà, chị Dương chui ra từ trong buồng: “Gọi cháu mãi mà không thấy trả lời, đi đâu vậy?”

Lâm Tịch Tịch đắc ý.

“Đi bảo mấy đứa Cương Tử, Anh Tử, Hoa Tử nhanh chân nhanh tay lên, ăn sáng rồi còn đi học.” Chị Dương hét to.

Nhưng khi Kiều Vi hỏi “Thế nào?” một lần nữa, Nghiêm Lỗi chỉ “Ừm” một tiếng không mặn không nhạt.

Cô bỏ gạo đã ngâm kỹ vào trong nồi đặt lên trên lò than, chiếc đũa gác trên miệng nồi bảo đảm không bị trào.

Khi ra đến sân anh đột nhiên đứng lại: “Hay bát cứ để đó, anh về rửa sau.”

Sân này còn kém hơn cả sân của nhà đoàn trưởng Triệu.

Sau khi dựng nước nơi này xây thành quân khu, một vùng thôn quê hoang vắng này được lựa chọn để an trí gia đình quân nhân. Nhưng lúc đó kinh tế không tốt, của cải, nguyên vật liệu bị hạn chế. Tuy rằng việc tu sửa nhà cũ có thể đạt mức độ “kiên cố”, nhưng không thể đẹp được.

Quay đầu nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi cầm cặp lồng nhôm đang đứng dưới chân tường. Dáng người thướt tha, làn da trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt đắm đuối đưa tình.

Điều mà Nghiêm Lỗi cảm nhận được từ đó là Kiều Vi thật sự muốn sống tiếp với anh.

Trong trí nhớ của Nghiêm Lỗi, anh chưa từng có đãi ngộ như vậy.

Đáng tiếc, cô không có giày thể thao.

Có chuyện gì vui sao? Kiều Vi ngẫm nghĩ, không phải chỉ vì bữa sáng này chứ?

Ngoài việc là hoa khôi trong thôn, cô ta còn rất giỏi nấu nướng, dù sao cả đời làm nội trợ, hầu hạ chồng và bố mẹ chồng cả đời. Kể cả bà mẹ chồng thành phố xấu tính kia cũng sẽ ăn thêm một cái bánh cô ta rán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có qua có lại, cô định làm thêm chút gì để bữa sáng phong phú hơn.

Ở đời sau, kể cả bà cụ cũng hiếm thấy đi loại giày này.

Rõ ràng vừa rồi khi nếm thử cháo, trên mặt viết hai chữ “Ăn ngon”. Hơn nữa chuyện “Nam chính thích trứng lòng đào” xuyên suốt toàn văn. Anh không thể cảm thấy không ngon được.

Vật cầu mà không được sẽ khiến bạn nhớ thương.

Lâm Tịch Tịch nói quanh co: “Hình như cháu nghe thấy có tiếng động, ra ngoài xem lại không thấy ai.”

Không phải ai khác, chính là cô cháu ngoại xinh đẹp từ quê lên nhưng không hề giống gái quê của nhà đoàn trưởng Triệu.

Nếu thật sự là vậy, mức độ thỏa mãn của Nghiêm Lỗi này thật là thấp.

Thả rau vào rồi bắc nồi xuống hạ nhiệt, rau vẫn còn rất tươi và thơm.

Phải nói đúng là thơm, nhưng cháo, rau dưa, trứng lòng đào anh ăn sáng nay càng thơm hơn. Dạ dày và trong lòng vừa thơm vừa thỏa mãn. Bánh hành có thơm đến đâu thì bây giờ anh cũng ăn không vô.

Kiều Vi đi tới dùng móc sắt móc nắp lò than, lại đẩy cửa sổ nhỏ lòng bếp bên dưới. Nhiệt độ đốt than đá rất cao, tốc độ cháy cũng nhanh. Khi không dùng đến thì đậy nắp và cửa sổ nhỏ thông gió lại, nếu thiếu oxy, than trong lò sẽ cháy với tốc độ cực kỳ chậm. Khi cần dùng đến thì mở nắp, đẩy cửa sổ nhỏ ra, không khí vừa thông, ngọn lửa sẽ dần dần bốc lên.

Hôm qua Kiều Vi nhìn thấy sân nhà đoàn trưởng Triệu được thu dọn rất tốt, trồng rau xanh mượt, tuy rằng cô là người không phân biệt được ngũ cốc, hoàn toàn không biết đang trồng cái gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô thích một mảnh tươi tốt rực rỡ kia.

Nếu như có thể cải tạo…

Kiều Vi thay giày xong, uống nửa cốc nước đun sôi để nguội, lau miệng mở cổng, ra ngoài chạy bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy rằng tối hôm qua không thể “Cuối giường hòa”, nhưng mà… cảm giác đã không còn xa nữa.

Đoàn trưởng Triệu nuốt một miếng bánh cuối cùng xuống, khen mãi: “Bánh rán của Tịch Tịch rất ngon! Giống như chị gái anh làm thuở xưa! Đều là chân truyền của mẹ anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này…” Nghiêm Lỗi định gọi cô ta lại, cô ta đã rẽ đi mất.

Nguyên chủ có giày da có giày vải, nhưng không có giày thể thao. Kiều Vi miễn cưỡng tìm được một đôi giày nhung đế bằng có một quai.

Rửa mặt xong, Kiều Vi chống nạnh đứng ở trong sân, tưởng tượng trong tương lai cô sẽ thu dọn sân nhỏ này như thế nào.

Gắp một miếng dưa muối lại ăn một miếng cháo.

Bởi vì nhà của Nghiêm Lỗi và nhà của đoàn trưởng Triệu không hề sát vách, ở giữa còn có vài hộ nữa. Sáng sớm tinh mơ cô gái này chặn ở trước cửa nhà anh làm gì?

Cô xoay người lại nhìn nhà mình. Có thể thấy, ngày xưa nơi đây từng là một nhà dân nông thôn rất truyền thống và giàu có. Nhưng đáng tiếc, nó đã bị tổn hại trong chiến tranh hoặc là theo năm tháng, trở nên tàn tạ.

Một bữa sáng Kiều Vi cảm thấy thật bình thường lại là thứ Nghiêm Lỗi chưa bao giờ chiếm được vì vợ chồng bất hòa. Đương nhiên, bữa sáng chỉ là một biểu tượng, một vật chịu tải.

Chờ Cương Tử, Anh Tử, Hoa Tử rửa mặt đánh răng xong tới ăn sáng, đều ngửi thấy mùi thơm: “Oa, thơm quá.”

Nhân viên văn phòng từng đi làm đều rõ ràng, cho dù quan hệ như thế nào cũng cần phải giữ gìn. Đặc biệt là nguyên chủ để lại cho cô rất nhiều vấn đề tình cảm hôn nhân, những cục diện rối rắm này đều cần cô thu dọn.

“Cậu mợ tôi nói với tôi, đoàn trưởng Nghiêm ở nhà không ăn sáng.” Lâm Tịch Tịch tiến lên đưa cặp lồng cơm trong tay cho Nghiêm Lỗi: “Đây là bánh tôi rán. Cho chú!”

Nghiêm Lỗi ăn xong bữa sáng thì mặc áo khoác đội mũ vào: “Anh đi đây.”

Nhưng mấy ngày Kiều Vi trốn đi, cảm xúc của Nghiêm Lỗi cực kỳ tồi tệ, đã khiển trách cấp dưới một phen: “Xinh đẹp có thể làm cơm ăn không? Xinh đẹp có thể sống tốt sao? Kết hôn là chuyện cả đời, chỉ nhìn mặt có ích lợi gì!”

Đương nhiên trọng điểm vẫn là nâng cao ấn tượng tốt cho Nghiêm Lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cháo còn bỏ muối hả?” Nghiêm Lỗi nếm thử: “Còn cho gừng nữa?”

“Ngon không?” Kiều Vi hỏi.

Thậm chí khi bảo anh xoa bóp cơ bắp, khen anh mát xa tốt, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào.

Ánh nắng ơi, gió sớm ơi, bùn đất ơi, cây hòe to ơi! Kiều Vi vừa chạy vừa muốn hét to những lời này ra.

Quả thật, Nghiêm Lỗi có tâm trạng tốt đúng là vì bữa sáng này.

Nói xong, ấn vành mũ xoay người vội vàng rời đi.

Vợ của anh cũng xinh đẹp, không phải không sống nổi với anh sao. Nỗi đau của mình, không thể để cho những người trẻ tuổi dẫm vào vết xe đổ của anh được.

Mới đi được vài bước, lại nghe thấy có người khác gọi anh: “Đoàn trưởng Nghiêm!”

Nghiêm Lỗi không trả lời ngay, ăn thêm một miếng nữa cẩn thận thưởng thức.

Trứng gà ốp la, viền vàng và giòn, ở giữa là lòng đào, đúng là món anh thích.

Đêm qua cô đã ngâm ít gạo, vốn định sáng nay nấu cháo.

Chương 25

Binh lính của Nghiêm Lỗi cũng có đến hỏi anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25