Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Kiều Vi suy nghĩ rồi quyết định giải thích cho anh.

Các ấn phẩm vào thời đại này thì khác, một đoạn văn có thể đủ in thành hai trang ở thế hệ sau. Chữ rất nhiều và dày đặc, các đoạn văn cũng rất dài.

Cô thấy Nghiêm Lỗi cau mày, nhận ra lời mình nói có sơ hở… những cuốn sách này đều thuộc về nguyên chủ, ở thời đại vật tư và sách vở khan hiếm, mỗi cuốn đều sắp bị nguyên chủ lật nát luôn rồi.

Mặc dù Kiều Vi đã luyện được khả năng đọc nhanh như gió trong thời đại bùng nổ thông tin, nhưng lúc chiều cô cũng sắp mù sau khi đọc đống này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng người đàn ông từ trong phòng vọng ra: “Lấy đồ đi, chúng ta đi tắm.”

May mà cô đã tự tỉnh ngộ.

Ngược lại, tuy trình độ học vấn của anh không cao nhưng đầu óc lại không chậm chạp, còn rất nhạy cảm về chính trị.

Nghiêm Lỗi và Kiều Vi quay đầu lại nhìn sự huyên náo của nhà họ Triệu, cũng bật cười.

Thật ra Nghiêm Lỗi đã nhận thấy chiều hướng trong quân đội thay đổi sớm hơn những người khác, nhưng anh không ngờ mình lại không phát hiện ra việc có những cuốn sách không phù hợp trên tủ sách của vợ mình ngay dưới mí mắt mình.

Nghiêm Lỗi cũng làm theo. Hai người cùng nhau đu lên, Nghiêm Tương co chân lên treo người lơ lửng trong không khí, treo một lúc rồi mới hạ xuống, bật cười khanh khách.

Kiều Vi nói: “Em không cần những cuốn sách này nữa.”

Nghiêm Lỗi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới nên đã vứt toàn bộ đồ đạc của người vợ đã khuất. Trong sách không đi sâu vào cách xử lý mà chỉ nói “đã xử lý sạch sẽ toàn bộ” cho qua chuyện.

Hai nhà chào hỏi nhau: “Nhà anh đi tắm à?”

Nghiêm Tương đang cầm đồ chơi trong nhà ra, trông thấy anh thì vui lắm: “Bố về rồi!”

Mẹ chồng thành phố coi thường con dâu nhà quê, giày vò cô ta khắp mọi nơi. Khi trở về thành phố chồng cô ta cũng cảm thấy bẽ mặt. Các thanh niên trí thức khác về thành phố rồi mới kết hôn, vợ của họ đều là người thành phố, chỉ có anh ta ở nông thôn không chịu được cám dỗ, lại bị bố và anh trai cô ta hành hung, bị buộc phải lấy cô gái nhà quê này. Trở về thành phố, anh ta đứng thẳng lưng, vênh mặt hất hàm sai khiến, la mắng cô ta.

“Em không biết, em phải xem lại mới xác nhận được.” Kiều Vi nói.

Kiều Vi nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng lật xem qua cả cuốn sách, cô chắc chắn nội dung cuốn sách này sẽ có vấn đề ở thời đại này.

“Nếu không cần nữa thì bán đi.” Anh nói.

Quân đội được phát phiếu tắm miễn phí. Nếu ở nhà tắm chậu thì phải đun nước nóng, tốn than tốn củi. Nhà anh ta đông người nên càng tốn hơn. Cả nhà họ đều ra ngoài tắm vào những ngày nhà tắm mở cửa, rất hiếm khi ở nhà đun nước tắm.

Nghiêm Lỗi đã thay đồng phục ra, chỉ mặc một cái áo ba lỗ. Mùa hè nóng nực nên rất nhiều nam giới đều mặc như thế.

Anh lại hỏi: “Chỉ mấy quyển này thôi à?”

Đó là điều mà vợ anh luôn bận tâm, trước đây nếu nghe được điều này, cô sẽ cúi mặt xuống, không nhìn anh nữa.

Quân Tử lại giậm chân hét lên: “Con thông minh lắm đấy nhé!”

Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nhìn thấy đoàn trưởng Triệu, đương nhiên nhìn thấy anh ta từ trong trí nhớ của nguyên chủ không tính.

Đi theo nhà họ Triệu còn có một cô gái trẻ, vóc dáng yểu điệu xinh đẹp, nhưng trên mặt lại không có nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Lỗi và Kiều Vi xuyên qua đám người.

Thế nên hôm nay anh cầm đào về nhà.

Nghiêm Lỗi nhìn Kiều Vi, nghiêm túc nói: “Vậy đốt đi.”

Chương 18

Kiều Vi đột nhiên nhớ tới trong sách gốc, sau khi Lâm Tịch Tịch kết hôn, cô ta đã nói với Nghiêm Lỗi rằng nếu anh cưới cô ta, cô ta mong rằng anh sẽ không mãi nhớ về quá khứ.

Quân Tử bất mãn hét lên. Anh Tử làm chị gái bèn vỗ vào sau đầu cậu em: “Xách mày đi mấy bước đã là tốt lắm rồi.”

Họ đi chung với nhau, trên đường lại túm năm tụm ba với các gia đình khác nữa, đều là gia đình quân nhân còn sống ở khu cũ, cùng nhau đi đến khu đại viện.

Ai biết được nguyên chủ lại có tư tưởng đó, cô ấy hướng về điều gì quá rõ ràng. Cho nên cô ấy thích đọc loại sách nào cũng rất dễ nhận ra, thực sự không phù hợp với tư tưởng chủ lưu của thời đại này.

Vợ chồng đoàn trưởng Triệu đẻ rất nhiều.

Sau này Nghiêm Lỗi có thể đạt được vị trí cao như vậy thì không thể là một kẻ ngu được, cũng không thể là kẻ không có ý thức về chính trị.

Đoàn trưởng Triệu có nước da ngăm đen, không cao bằng Nghiêm Lỗi, nhưng anh ta rất khỏe mạnh, trông như một cái cột đen thui vậy.

Bây giờ thì chưa sao, nhưng khi đến thời kỳ khắc nghiệt hơn thì có thể sẽ xảy ra chuyện.

Thật ra Lâm Tịch Tịch thích Nghiêm Lỗi không phải vì vẻ ngoài đẹp trai của anh. Trước lúc c·h·ế·t Lâm Tịch Tịch đã là bà cô trải qua nửa đời khổ sở, trong lòng cô ta, mặt đàn ông chỉ là phù vân.

Bây giờ không còn tình tiết đó nữa, Kiều Vi đã thay thế nguyên chủ nên cô phải xử lý.

Quá kinh khủng.

“Nghiêm Lỗi, hôm qua anh đã hứa với em là sẽ coi em của trước đây đã c·h·ế·t rồi.”

Nghiêm Tương hoan hô: “Đi tắm thôi!”

Nhưng hôm nay cô cứ như không nghe thấy vậy, còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Nghiêm Tương, dung dăng dung dẻ.

Nghiêm Lỗi cau mày: “Em làm gì thế?”

Càng đông người càng náo nhiệt. Quân Tử cũng nhất quyết bắt anh cả với chị hai treo mình lên. Nhưng Cương Tử và Anh Tử không khỏe bằng người lớn, chỉ treo được mấy bước là không nhấc nổi tay nữa.

Dùng huyết mạch áp chế đứa em trai phiền phức.

Đột nhiên, Kiều Vi nhanh nhẹn đi từ trong bếp ra, nhặt hết số sách còn lại, chỉ để lại mấy cuốn sách trên bàn, xoay người quay lại phòng bếp.

Đó chính là Lâm Tịch Tịch.

Một đoàn người đi ra ngoài tắm rửa: Con trai lớn Cương Tử mười bốn tuổi, con gái thứ hai Anh Tử mười một tuổi, con trai thứ ba Hoa Tử chín tuổi. Con trai thứ tư Quân Tử năm tuổi, cũng chính là cậu bé hôm nay muốn chơi với Nghiêm Tương. Đứa thứ năm nhỏ nhất vẫn chưa được đặt tên, mới lên hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tại sao trong sách gốc Nghiêm Lỗi lại không gặp rắc rối gì vì cái này?

Kiều Vi vốn muốn g·i·ế·t thời gian buổi chiều nên lấy bừa một cuốn sách ngồi dưới mái hiên, định thong thả đọc sách.

Có rất nhiều sách trên tủ, anh cần biết những cuốn khác có an toàn và đáng tin hay không.

Nghiêm Lỗi im lặng một lát hỏi: “Không hay đến mức nào?”

Hai người nhìn nhau một lúc, ánh mắt cô trong veo.

Trên đường có người lẩm bẩm: “Nếu chúng ta cũng sống trong khu đại viện thì tốt biết mấy.”

Kiều Vi không hoảng, chỉ bình tĩnh nói với anh: “Trước khi anh tìm thấy em, em đang bị sốt cao, kéo dài gần hai ngày một đêm rồi, chưa c·h·ế·t là còn may đấy. Lúc tỉnh lại, em cảm thấy đầu óc mình đơ luôn. Không, cũng không hẳn là đơ luôn, nhưng cảm giác khác hẳn trước đây. Có những chuyện em không nhớ rõ, cũng thay đổi một số suy nghĩ.”

Anh đi ra ngoài tìm chậu nhưng không thấy ai ở ngoài sân. Số sách trên chiếc bàn nhỏ chỉ còn một nửa so với lúc nãy.

Gì thế này, anh có thần cơ diệu toán gì mà tính ra hôm nay cô không mua được trái cây à?

Việc in ấn vật lý ở tương lai thường in rõ từng câu từng chữ một, khoảng cách dòng cũng lớn.

“Lúc không thì không sao cả.” Kiều Vi nói: “Nhưng nếu bây giờ để lãnh đạo biết thì em nghĩ cũng chỉ bị phê bình mấy câu thôi.”

Hôm nay nhà tắm mở cửa, cả đại gia đình nhà anh ta đều đi tắm.

“Các hiệu sách có thu mua sách cũ, không còn giá trị sử dụng nữa có thể bán cho người thu gom phế liệu. Em chất trong bếp làm gì?”

Họ ra cửa chưa được bao xa thì gặp gia đình đoàn trưởng Triệu.

Chị ta vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm Tịch Tịch. Nhưng biểu cảm cô ta rất kỳ quái không thể biết cô ta đang nghĩ gì.

Sao tự dưng lại không cần nữa?

Kiều Vi mất một giây mới phản ứng được… hôm qua ở bệnh viện bác sĩ nói cô bị suy dinh dưỡng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoàn trưởng Nghiêm đúng là một chàng trai trẻ đẹp, khuôn mặt tuấn tú đến mức ai gặp cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Nghiêm Lỗi ngạc nhiên lắm. Bởi vì những cuốn sách này là báu vật của cô, nếu anh dám tự ý lật xem, cô có thể làm mặt lạnh suốt cả ngày.

Một nhà ba người hai cái chậu, hai vợ chồng mỗi người một cái, đi ra ngoài tắm.

Chị Dương bước chậm lại, chờ Lâm Tịch Tịch đi đến, dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Nhìn gì đấy?”

Mặc dù có thể tắm chậu ở nhà nhưng nước chảy ào ào trong nhà tắm cũng rất thú vị.

Một lúc sau, Nghiêm Lỗi rời mắt đi chỗ khác.

Chị Dương mắng cô bé: “Con nhẹ tay thôi, đừng có đánh Quân Quân ngu luôn, vốn dĩ nó đã không được thông minh rồi.”

Nghiêm Lỗi gật đầu: “Được, em làm nhanh cho xong đi.”

Nhà họ Triệu vui vẻ nhìn xem.

Chị Dương vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Tịch Tịch nhìn chằm chằm vào phía trước, chị ta nhìn theo thì phát hiện người mà Lâm Tịch Tịch đang nhìn chăm chú là Nghiêm Lỗi và Kiều Vi.

Mặt trời đang ngả về phía Tây, nụ cười của cô còn sáng hơn cả mặt trời.

Nhưng trong quân đội không thể có loại vấn đề tác phong này, thanh danh của cô gái cũng sẽ bị hủy, chị ta càng sợ sẽ làm liên lụy đến chồng mình. Chị Dương cố ý nói: “Nhìn vợ chồng Kiều Nghiêm kìa, hạnh phúc thật đấy. Chỉ là có ít con quá, mới một đứa, phải sinh thêm ba bốn đứa nữa mới đủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh quay người đi ra ngoài, lấy một cái chậu trên tường xuống rồi đi vào nhà.

Năm đó, Lâm Tịch Tịch nhìn trúng mặt của thanh niên trí thức, chưa kết hôn đã có thai, lại đòi sống đòi c·h·ế·t phải gả cho thanh niên trí thức đó.

Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn Kiều Vi.

“Vậy nên em nghĩ là đốt nó đi sẽ tốt hơn.” Cô nói: “Vừa khéo để nhóm bếp nấu cơm.”

Chị ta càng hoài nghi cháu gái mình thích đàn ông đã có vợ.

Nghiêm Lỗi lấy làm khó hiểu. Anh đi theo đứng ở cửa bếp, nhìn thấy sách Kiều Vi lấy đi bị chất đầy trên sàn bếp, ngay cạnh đống củi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Tịch Tịch lập tức hoàn hồn, che giấu nói: “Không gì ạ.”

Nhưng cô lại nói là mình phải xem lại lần nữa mới xác nhận được.

Chỉ được một thời huy hoàng ngắn ngủi khi trở về thành phố cùng với thanh niên trí thức, thời gian sau đó là chuỗi ngày đau khổ vô tận.

Nghiêm Lỗi nghe thế không khỏi liếc nhìn Kiều Vi.

Khóe miệng Kiều Vi cong lên.

Cô nhìn Nghiêm Lỗi: “Chỉ sợ đến lúc có chuyện rồi…”

“Đi nào Tương Tương!” Kiều Vi giơ tay gồng lên.

“Nội dung tư tưởng trong những cuốn sách này không hay lắm, em không muốn để người khác nhìn thấy.” Cô nói: “Em cảm thấy sau này việc kiểm soát sẽ ngày càng nghiêm ngặt hơn. Anh là quân nhân, bộ đội lại càng bị kiểm soát chặt chẽ hơn, em sợ người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Nghiêm Lỗi cầm chậu trong tay, còn Kiều Vi thì đặt bên hông, hai người còn dắt theo Nghiêm Tương ở giữa nữa.

Trong chậu có khăn tắm, xà phòng tắm và quần áo sạch để thay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18