Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163
Bấy giờ mẹ Ngô mới nhìn thấy bàn tay được quấn băng gạc của Ngô Tiểu Linh, bà ngừng khóc và kêu lên: “Làm sao thế này?”
“Nhưng cá và chân gấu không trộn lẫn được. Hai người đã nhìn thấy thái độ dù cá c·h·ế·t lưới rách cũng phải cắn chặt Tiểu Linh của nhà họ Vương. Tiểu Linh, đưa tay cho bố mẹ cô nhìn xem.”
“Vậy thì sao?” Kiều Vi nói: “Họ đã nhốt cô ấy lại. Cô ấy là người, có tâm nguyện của mình, cô ấy không phải thịt nhà họ Vương mua ở chợ về, cô ấy là một người sống.”
Con người lúc này không thể thoát khỏi quan điểm đương thời về hôn nhân. Nếu phụ nữ không có người đàn ông nào cần, bố mẹ cô ấy sẽ cảm thấy như trời sập.
“Mọi người đừng vội, cho Tiểu Linh thời gian để cô ấy học xong đại học.”
Trong thư viện, Trịnh Ngải thuyết phục những người khác rời đi và dọn dẹp nơi này.
Bố Ngô cũng im lặng.
Vì vậy, Kiều Vi chỉ có thể an ủi bố mẹ Ngô theo lối suy nghĩ phổ thông.
Nhưng con dấu đỏ thẫm tượng trưng cho quyền lực công đã hạ xuống! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sư trưởng Nghiêm ngập ngừng nói: “Em cứ vậy… Làm người ta ly hôn à?”
“Em không cần cả hai thứ đó.”
“Khi cô ấy có bằng cấp, được giao một công việc tốt và lương cao, dì lại xem cuối cùng đàn ông và bố mẹ họ sẽ ghét Tiểu Linh vì đã ly hôn? Hay họ sẽ xếp hàng muốn lấy Tiểu Linh?”
Mẹ Ngô khóc rất nhiều. Con gái bà bây giờ là phụ nữ đã ly hôn, sao không khóc cho được.
Vào thời điểm này không có cái gọi là hám của, nhưng dù có thời đại có cái gọi là coi trọng đồng tiền hay không thì đàn ông luôn như vậy. Đừng nhìn những người đàn ông thường chụp cái mũ hám tiền cho phụ nữ, chính họ là người thực tế hơn bất kỳ ai khác.
Anh chỉ hỏi sau khi thông báo nhập học được gửi đi.
Kiều Vi ngồi ở bàn trang điểm chải tóc, nhìn anh qua gương: “Anh ngập ngừng cái gì? Anh muốn nói gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vang thẳng đến bên tai Ngô Tiểu Linh.
Mặc dù Nhóm Tứ Khẩu đã bị nghiền nát, phong trào đã kết thúc, nhưng mười năm phong trào này đã để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể con người một thời gian.
“Một là tiếp thu tri thức.”
“Con người là thực tế nhất.”
Kiều Vi cười quay người lại: “Anh bạn tốt, chắc anh đã nghẹn điều này rất lâu rồi phải không?”
“Dì à, dì đừng khóc nữa. Dì nghĩ xem, nhà họ Vương không cho Tiểu Linh học đại học, ngoài mấy năm cô ấy không đảm đương việc nhà và sinh con, còn gì nữa không?”
Không nói thật sự ly hôn mà.
Rõ ràng tối qua đã thảo luận để dọa Ngô Tiểu Linh ly hôn. Cô ấy không được phép đi học đại học, nếu không trong nhà không có người nấu ăn và giặt quần áo mấy năm, chẳng phải cưới cô con dâu này về uổng phí sao?
Tư duy chính thống chủ đạo là vẫn phải bước vào hôn nhân.
Kể cả là vì tiền lương và tương lai của cô ấy, sẽ có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng cưới cô ấy.
Kiều Vi nhấc chăn lên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ muốn ngăn cản.
“Sao thế?” Kiều Vi ôm Phù Phù vào lòng hỏi anh.
E rằng anh đã để trong lòng từ khi nhà nước thông báo khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lúc này, người nhà họ Vương mới phản ứng lại, đứng dậy đưa tay ra: “Ấy ấy!”
Cán bộ Cục Dân chính kiểm tra thấy không có sai sót gì, lấy con dấu đỏ ra hà hơi, ịn vào hộp mực mấy lần, giơ con dấu lên cao.
Lúc này thời đại đã tiến bộ, ba chuyển một vang đã thay thế ba mươi sáu chân năm xưa. Mức sống của người dân đã được cải thiện rất nhiều.
Người nhà họ Vương như bị thôi miên bước ra khỏi thư viện.
Ngô Tiểu Linh im lặng.
Không tồn tại tư tưởng không kết hôn, độc thân vui vẻ, dù có thì cũng chỉ là số ít.
“Dì đừng khóc nữa.” Kiều Vi khuyên mẹ Ngô.
Buổi tối Nghiêm Lỗi hỏi về chuyện của Ngô Tiểu Linh, dù sao hôm qua đột nhiên có một người sống đến ở trong nhà, anh cũng muốn biết kết quả thế nào.
Ngô Tiểu Linh nói: “Họ nói nếu con học đại học sẽ không được sống với Vương Kiến Thiết nữa.”
Đến lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại thành ra thế này?
Vương Kiến Thiết chẳng hiểu sao lại trở thành độc thân, nhà họ Vương tự dưng không còn con dâu.
Nghiêm Lỗi ho khan hỏi: “Sao em không đi thi?”
Kiều Vi khịt mũi cười nói: “Nhìn xem, trong lòng người nhà họ Vương hiểu rất rõ. Tiểu Linh vào đại học, khi cô ấy tốt nghiệp sẽ là sinh viên đại học. Nhà trường sẽ sắp xếp cho cô ấy một công việc tốt, lương cao, đãi ngộ tốt hơn. Về sau lương sẽ tăng nhanh hơn người khác. Cả nhà họ Vương biết đến lúc đó Vương Kiến Thiết không xứng với Tiểu Linh nữa rồi.”
Mẹ Ngô không dám đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ này, vừa rồi chính cô là người đứng ra giải quyết khiến Ngô Tiểu Linh ly hôn.
Mẹ Ngô và bố Ngô nhìn cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Ngô ngừng khóc ngẩng đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Vi mỉm cười: “Nô lệ nhà tôi nuôi sắp chạy rồi, không làm trâu làm ngựa cho tôi nữa, nếu là tôi thì cũng sẽ nhốt nô lệ lại.”
Nghiêm Lỗi hơi lơ đãng.
Đến giờ đi ngủ buổi tối, Kiều Vi kể chuyện cho Phù Phù. Đây cũng là khoảnh khắc thân mật nhất mỗi ngày của hai mẹ con.
Nhưng Phù Phù không có điều kiện ở bên mẹ hàng ngày như Nghiêm Tương lúc trước.
Thật ra đàn ông rất thực tế.
Phù Phù năm tuổi rồi.
Khi bạn tập trung vào tình yêu, anh ta lại đang nghĩ xem liệu việc bạn là lực lượng lao động có thể kiếm cho anh ta nửa ổ bánh mì hay không.
“Cháu biết, mọi người quen coi việc ly hôn là chuyện lớn.” Kiều Vi dựa lưng vào bàn lớn, đứng khoanh tay: “Thật sự nghiêm trọng vậy sao?”
Ầm.
Nhưng, nhưng đã đồng ý chỉ là dọa cô ấy thôi.
Chương 163
Những người đàn ông chỉ nói với bạn về tình yêu mà không nói về bánh mì hiểu sâu sắc rằng họ không đủ khả năng mua bánh mì nên họ dùng tình yêu để lừa dối và gài bẫy bạn.
Trong nhà có ghế sofa, cũng có bàn trang điểm.
Chỉ còn lại Ngô Tiểu Linh và bố mẹ cô ấy.
Muốn gây rắc rối, mấy người đàn ông cường tráng của Bộ Lực lượng Vũ trang đang ở đó.
Thực sự không nhìn nổi vẻ thảm hại của họ, như thể Ngô Tiểu Linh đã c·h·ế·t vậy.
Anh nói thêm: “Nếu em thi đỗ, anh nhất định sẽ hỗ trợ em đi học.”
“Hai là lấy được bằng cấp, làm bước đệm cho công việc.”
Cô ấy chỉ ly hôn thôi mà.
Cầm tờ giấy ly hôn, bàng hoàng bước ra.
“Trong lòng hai người vẫn muốn Tiểu Linh đi học đại học đúng không?” Kiều Vi nói: “Cháu nghe được.”
Kiều Vi kể lại cho anh những chuyện xảy ra ban ngày.
Bố Ngô cay đắng nói: “Sao họ có thể làm thế được! Có gì không thể nói được à!”
Biểu cảm trên mặt Sư trưởng Nghiêm hơi tế nhị.
Dù muốn nhưng cũng không dám thật sự gây chuyện.
“Đi học có hai mục đích.”
Hình như tiếng va chạm của nó còn có tiếng vang.
Mẹ Ngô nức nở.
Ngô Tiểu Linh cúi đầu: “Họ nhốt con để không cho con đi học đại học, con đập vỡ kính trèo ra ngoài. Bị đứt tay.”
Khi Phù Phù được bốn tuổi, Nhóm Tứ Khẩu bị lật đổ và bắt đầu lập lại trật tự, Kiều Vi không làm cá mặn được nữa, tích cực chủ động tập trung vào công việc và trở nên bận rộn. Phần lớn thời gian Phù Phù vẫn ở cùng với dì, do dì chăm sóc. Hai mẹ con chỉ có thể dành thời gian bên nhau khi đi làm về vào buổi tối.
Nghiêm Lỗi nói: “Có thể không ly hôn thì tốt nhất vẫn đừng ly hôn.”
Sao lại ly hôn rồi?
Khi Kiều Vi trở lại phòng ngủ, Nghiêm Lỗi vẫn chưa ngủ, còn thức chờ cô.
“Hơn nữa, nếu Tiểu Ngô còn muốn kết hôn thì đợi cô ấy tốt nghiệp đại học và hoàn thiện bản thân, bảo đảm có thể tìm được người tốt hơn chồng cũ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.