Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144


Kiều Vi đạp anh hai cái: “Làm lãnh đạo quen rồi nên tự coi mình là con trưởng hả. Anh quên em là con dâu thứ à! Con dâu thứ hai!”

Thực ra chỉ cần bố mẹ có tiền thì cuộc sống sẽ không gặp khó khăn gì.

Nhất là mẹ Nghiêm Lỗi, ngay cả ánh mắt của bà cũng thể hiện sự yêu thích chân thành đối với con dâu thứ là Kiều Vi.

Trông ba người rất tệ, nhưng họ không dám tức giận với Nghiêm Lỗi… Đây là ông lớn, cũng không dám tức giận với Kiều Vi… Một năm trước họ đã biết được sự lợi hại của cô.

Kiều Vi cũng giữ lời, xóa bỏ mọi chuyện trước kia.

Kiều Vi ngồi bàn ăn như trước.

Ngay cả Kiều Vi, người chỉ ở đây tạm thời vài ngày cũng có thể cảm nhận được thái độ của các chị dâu đối với bố mẹ chồng đã thay đổi, nhất là mẹ chồng, niềm nở hơn nhiều.

Nghiêm Lỗi khâm phục: “Em đoán được?”

Nghiêm Lỗi mất mát: “Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tóm lại, nếu nói vợ thành phố của Nghiêm Lỗi không tốt, từ cán bộ thôn đến dân làng đều sẽ nói vài lời và chứng minh cho bạn thấy người ta rất tốt.

Người khác chỉ đoán thôi, nhưng cô chắc chắn một trăm phần trăm rằng khi Nghiêm Lỗi đột nhiên quay về làm việc này, nhất định là do Kiều Vi đã nói gì đó với anh.

Kiều Vi nói: “Không quan tâm anh muốn làm gì, đừng có kéo em vào.”

Dù sao lợi ích mới là điểm yếu thực sự, câu cuối cùng đã nắm thóp mọi người.

Sau niềm vui lâu ngày gặp lại, Nghiêm Lỗi bắt đầu chấn chỉnh nhà cửa. Người chị cả và chị hai đã lấy chồng cũng về dự buổi họp mặt gia đình bên nhà bố mẹ đẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người bố chồng, mẹ chồng và Nghiêm Trụ lại càng khoe khoang hơn.

Cho nên chuyến về quê này của Kiều Vi mới bình yên vui vẻ.

Một năm trước, họ phàn nàn với người thân và dân làng rằng Kiều Vi về nhà tất tả ngược xuôi, về cũng không ở đã bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần này bí thư thôn tự mình đến đón.

Nghiêm Lỗi ôm Kiều Vi không buông nói: “May mà có em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại đổi lời phàn nàn rằng về quê mà chẳng mang theo gì cả. Chẳng thấy thuốc lá, rượu, bánh kẹo và quà đâu.

Đàn ông thích nằm mơ thật.

Các chị dâu cười cứng ngắc khi nhìn thấy cô. Rõ ràng họ đã được bố mẹ chồng hoặc chồng của họ dạy bảo trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi thực sự trở về, mỗi người thân có dự định riêng, những tâm tư nhỏ đó đều hiện rõ trên mặt họ, nhìn rõ rồi trong lòng không còn ấm áp nữa.

Người khác nói: “Người ta còn phải đi làm. Cô có biết đi làm không? Một ngày không đi thì trừ lương. Còn không về, đợi bị trừ hết lương rồi ai gửi tiền cho mấy người tiêu?”

Hoặc có thể khiến Nghiêm Lỗi ngừng gửi tiền về nhà.

“Đừng nói chứ cô ấy đội mũ, đeo thắt lưng vào, đến chúng tôi còn sợ.”

Rất nhộn nhịp.

Quà tặng cũng được lấy ra chia, toàn những thứ ở nông thôn không mua được như thuốc lá, rượu, bánh kẹo, đồ ăn nhẹ, quần áo, giày dép và khăn len.

“Từ giờ trở đi, hàng tháng anh sẽ đưa cho bố mẹ hai mươi tệ.”

Theo quy định ở nông thôn, chỉ có dâu trưởng quản lý mọi việc, không đến lượt dâu thứ. Đừng cố lôi cô vào những chuyện tầm thường này.

Mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm xem ai dám không nể mặt Kiều Vi.

Chương 144

Ngược lại hoàn toàn là ba chị dâu.

Vậy thì phàn nàn việc khám bệnh xong lại không quay về.

Đương nhiên, căn bệnh khó nói bấy lâu nay làm bà tự ti đã biến mất, mùi hôi khó chịu cũng không còn nữa, còn không cho phép bà vui vẻ sao.

Nghiêm Lỗi thở dài nhẹ nhõm.

“Sợ cô ấy hết đấy!”

Kỳ nghỉ của Nghiêm Lỗi có hạn nên thời gian anh ở nhà không lâu. Hơn nữa, sau nhiều năm quay lại, sẽ phát hiện ra quê hương thực sự là một nơi để hoài niệm hơn là để trở về.

Nghiêm Lỗi muốn đưa tiền cho gia đình làm gì, chẳng phải là để anh em và vợ chồng họ đối xử tốt với bố mẹ hơn, để mọi người có cuộc sống tốt hơn sao.

Khi lên tàu, anh cẩn thận hỏi: “Lần này về quê em có vui không?”

Cô mang rất nhiều trái cây khô và khoai lang khô về cho Nghiêm Tương. Có thể lấy ra được những thứ này, chứng tỏ cuộc sống cũng khá.

Vậy mà dám có loại mong đợi không thiết thực như vậy với cô.

Kiều Vi cố tình đưa Nghiêm Tương đến bờ ruộng đi dạo để tránh mặt.

Người khác nói: “Tại sao không có? Chiếc cối xay mới mà đại đội chúng tôi mua là do người ta quyên tiền!”

Dù sao ban đầu chính Kiều Vi nói với bà rằng “tiền phải nắm trong tay mình”.

Đến khi quay về, bố mẹ và các chị đều tươi cười, còn các chị dâu thì mặt mày ủ rũ.

Nhưng không có ai gây sự, đương nhiên có thể họ đã cãi nhau lúc cô ra ngoài đi dạo nhưng bị Nghiêm Lỗi ngăn lại. Nghiêm Lỗi tự mình trở về có lẽ là vì chuyện này.

Trên mặt cười nhiều hơn rồi.

Kiều Vi lấy một quả táo đã rửa sạch từ trong túi ra, vừa gọt vừa nói với anh: “Anh đừng lo, đây là nhà anh, nếu anh muốn về, em sẽ về cùng anh.”

Đến lúc lên xe la và từ biệt người thân, Nghiêm Lỗi cảm thấy thả lỏng như trút được gánh nặng.

Kiều Vi lại hỏi anh: “Anh trở về có dự định gì phải không?”

Có lẽ cũng bởi những người phụ nữ khác trong gia đình không ưa anh, nên trong lòng Nghiêm Lỗi thầm hy vọng Kiều Vi có thể quản lý gia đình cùng anh.

Người khác nói: “Bố chồng cô đau đến mức không đi được, em dâu hai/chị vừa về đã vội vàng đưa bố chồng lên thẳng trên tỉnh chữa bệnh. Sao, cô còn chê người ta đi nhanh quá à?”

Không khí chuyến về quê lần này yên bình hơn chuyến đi một mình của Kiều Vi vào năm ngoái nhiều.

Hai người dì thân thiết với cô lần trước không gặp được, lần này gặp họ cũng hỏi han ân cần.

“Anh đã nói rõ ràng với họ rằng số tiền này là anh hiếu kính bố mẹ. Trước đây chia ra là anh sai, từ nay sẽ đưa hết cho bố mẹ, anh không quan tâm nữa, số tiền đó sẽ do bố mẹ thu. Không ở riêng thì tiền là tiền của bố mẹ. Nếu ở riêng rồi, anh càng không cần cho họ, mỗi nhà đều phải góp tiền phụng dưỡng bố mẹ mới đúng.”

Lần này cuối cùng cũng ở lại.

“Chị cả và chị hai, một năm anh sẽ cho mỗi người ba mươi tệ, cho riêng họ, không dính gì tới bên này.”

Lần này bố mẹ nhà họ Nghiêm nhiệt tình ra cửa đón.

Khi ba người trở về, họ gọi con thứ ba và thứ tư vào phòng chửi một trận.

Hai vợ chồng mua vé giường nằm, đi tàu hỏa một đêm về đến thôn Nghiêm.

Nghiêm Lỗi quay về phòng, Kiều Vi chưa hỏi đã chủ động báo cáo tình hình.

Anh lấy lại quyền kinh tế đã được phân bổ trước đó, rồi chuyển lại cho bố mẹ mình.

Nhưng nếu bố mẹ tự giữ tiền trong tay thì cuộc sống của họ sẽ tốt hơn.

Buổi tối nằm trên giường, Nghiêm Lỗi thở dài: “Mẹ đã thay đổi rất nhiều.”

“Bác sĩ, hộ sĩ ở đó rất tôn trọng chúng tôi, đều biết chúng tôi có cô con dâu rất giỏi.”

Các anh em và chị em dâu chắc chắn không hài lòng, nhưng Nghiêm Lỗi rất mạnh mẽ, cũng không sợ họ.

“Ôi chao, mấy người không biết chứ. Viện trưởng bệnh viện tỉnh tự mình đến đón chúng tôi, chúng tôi ở phòng đơn, Chủ nhiệm đã thực hiện phẫu thuật cho bố Trụ Tử.”

Khi cách xa, kỷ niệm rất tốt đẹp.

Ba anh em trở về nhà, mỗi người dạy cho vợ một trận, nghiêm khắc cảnh cáo họ sau này không được làm mấy việc hại người như vậy. Kiều Vi, cô con dâu thành phố, cả đời không về được mấy lần, nếu cứ như thế, sau này cô sẽ không về nữa.

Mẹ Nghiêm Lỗi từng ở phòng khách với Kiều Vi, biết cô rất thích sạch sẽ nên đã dọn dẹp phòng gọn gàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144