Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142
Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đeo kính đang sắp xếp giá sách, Vương Đại Lượng nói: “Này, đồng chí, đồng chí có thể nhóm bếp lò được không?”
Kiều Vi bưng một bình nước gừng đun sôi trên bếp, đi đến bên cửa sổ, thổi hơi nóng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Vi lại thổi hơi nóng, uống một ngụm nước đường nóng.
Bây giờ đang là mùa đông, lạnh biết bao.
“Nhìn kìa, cậu ta đang giậm chân. Chắc chân cậu ta bị đông cứng rồi.”
“Nhìn xem, tốc độ xé càng ngày càng chậm.” Mọi người nói.
“Ai… Ôi! Ch.ảy nước mũi rồi.” Trịnh Ngải cầm ấm trà ghét bỏ nói.
“Đúng, đúng, đúng, nhà máy vòng bi.”
Nhưng đương nhiên là không thể thừa nhận. Không những không thể thừa nhận, còn phải thật sự làm ngược lại để chứng minh mình vô tội.
Tạm thời không kịp bịa ra đơn vị, một nữ sinh thông minh giúp cậu ta bịa: “Nhà máy vòng bi!”
Nhóc con vắt mũi chưa sạch, dám đấu với người lớn.
Các học sinh ủ rũ.
Đáng ghét hơn là vào buổi trưa, một người dì trẻ đến giao đồ ăn cho chú đeo kính: “Lấy cơm cho anh rồi.”
“Đoán xem chiều nay có bao nhiêu người quay lại?”
Lông mọc hết chưa, mà dám gọi tôi là đồng chí.
Có người thật sự không chịu nổi, một nữ sinh khụt khịt đến gõ cửa phòng làm việc: “Dì ơi, chúng cháu vào bên trong xé được không?”
Trịnh Ngải đặt hộp cơm xuống, lau miệng, đi đến quầy mở sổ đăng ký ra: “Nói đi, cậu sống ở đâu? Địa chỉ nhà? Tên bố mẹ? Đơn vị công tác?”
Vương Đại Lượng nói: “Chúng tôi ở cách đây không xa, ăn cơm xong sẽ quay lại ngay.”
Thế thì hết cách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chứ sao, ngoài trời lạnh như thế. Xé sách đã lâu, có lẽ tay đã cứng đờ. Đeo găng tay cũng bất tiện.
Kiều Vi nói: “Mấy giờ rồi? Tôi phải gọi cho thư ký Phan của ủy ban Cách mạng, tôi đã nói chuyện này với anh ấy vào buổi sáng.”
Các nhân viên cũng học theo, tất cả đi vào nhà.
Mọi người nháy mắt với nhau, vội vàng đứng dậy, vờ vĩnh nói: “Buổi chiều lại đến…”
Vương Đại Lượng dũng cảm nói: “Không, không cần đâu.”
Giám đốc xấu bụng quá.
Chị Thẩm hỏi Trịnh Ngải: “Bếp lò trong thư viện có cháy không?”
Tất cả mọi người đều cứng đờ, ra sức nháy mắt với Vương Đại Lượng.
“Ôi, không đâu ạ.”
Tiếng chê bai liên tục vang lên trong phòng.
Lúc này, giám đốc thư viện trẻ tuổi cũng bưng hộp cơm đi vào: “Ơ, các cậu còn ở đây à? Đến giờ ăn trưa rồi, mau về nhà ăn cơm đi. Chiều lại tiếp tục làm.”
Kiều Vi ân cần nói: “Được, đi đi. Đừng đốt lửa, ở đây chúng tôi là đơn vị phòng cháy chủ chốt.”
Vương Đại Lượng cứng cổ nói: “Nghĩ chúng tôi là ai vậy! Chúng tôi đều vì nước vì dân. Không phải chỉ là xé sách thôi sao? Làm ngay bây giờ. Nào! Mọi người! Xé ra!”
“Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng. Nếu chia không đều, có nhà nhận quá nhiều, có nhà nhận quá ít, thì đó là vấn đề lớn. Những người đó vừa tham vừa hám lợi, thế nào cũng gây rắc rối cho nhà các cậu.”
Cô uống nửa bình trà nóng vào bụng, cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn.
“Các cậu xé trước, xé trước đi, sau khi xé xong đống này thì vào trong bê ra. Tôi đi gọi điện thoại trước.”
Trịnh Ngải ngồi trên thang rồi quay đầu đẩy cặp kính dày lên: “Không được, không có nhiều than như vậy.”
“À phải rồi, ngày mai nhớ mang theo dây thừng để đeo giỏ và thùng lên lưng.”
Chú đeo kính ăn ở ngay trong thư viện, hơi nóng tràn ngập thư viện cùng với mùi thơm của cơm.
“Hiện giờ có rất nhiều hội nghị cách mạng, để hỗ trợ họ, nguồn cung cấp nhiên liệu của mỗi đơn vị đã bị cắt giảm. Một phần than đã được để dành để hỗ trợ các hội nghị cách mạng của các tổ chức quần chúng cách mạng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẫn là nữ sinh kia thông minh hơn một chút, lễ phép nói: “Chú ơi, chúng cháu lạnh lắm, chú có thể nhóm bếp lò được không?”
Đốt lò, uống trà nóng, nhìn đám trẻ con đang xé sách với tay chân lạnh ngắt trong sân qua lớp cửa sổ thủy tinh ấm áp.
Các nhân viên hôm nay đều lấy cơm về ăn.
Các nhân viên chuyển ghế đến đây mà mặt không đổi, đặt chúng trong sân.
Các bạn học lạnh đến mức đứng yên tại chỗ.
Vương Đại Lượng hoảng hốt, nhưng có thể làm thủ lĩnh, đương nhiên khá thông minh, trợn mắt nói: “Nhà số Bốn đường Kiến Thiết. Bố tôi là Vương, Vương, Vương Kiến Quốc, mẹ tôi là ừm, tên là Lý Phượng Mai. Bọn họ là, ừm…”
Giám đốc Kiều đi nhanh vào trong nhà.
Trong sân, một nam sinh xé một trang sách và xì mũi. Bóp nó thành một cục rồi ném xuống đất.
“Được, vậy về nhà ăn cơm trước đi.” Kiều Vi bưng hộp cơm sắp xếp công việc tiếp theo: “Buổi chiều tiếp tục xé, xé thêm từng đó nữa là cũng được rồi. Liên hệ với khu phố, lấy danh sách hộ dân, sau đó làm danh sách phân phối, cố gắng đưa đến tay người dân vào ngày mai. Đúng rồi, tốt nhất là ngày mai các cậu mang theo một ít dụng cụ như cái giỏ, cái thùng, v.v. Rồi tìm một chiếc xe đẩy, nếu không nhiều như vậy, các cậu vác lên lưng thì tôi sợ các cậu sẽ mệt c·h·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Vi vỗ tay: “Đúng đúng, các cậu là mặt trời lúc tám chín giờ sáng của tổ quốc, tương lai của đất nước hoàn toàn phụ thuộc vào các cậu! Trịnh Ngải, Tiểu Ngô mang ghế cho các bạn học, để mọi người ngồi xé! Đừng để các bạn học mệt mỏi!”
Chương 142
“Trịnh Ngải, cậu đăng ký cho mọi người, học trường nào, tên là gì, sống ở đâu, tên bố mẹ và đơn vị công tác…” Giám đốc Kiều nói: “Sau này viết báo cáo công việc chúng ta phải ghi hết học sinh vào đó.”
Nữ sinh quay về, ngay sau đó các học sinh chuyển ghế vào thư viện trước, sau đó chuyển những cuốn sách bị rách một nửa vào nhà… Trước đó chúng đã được chuyển ra từ đó.
“Tại sao không cần? Phải cần!” Kiều Vi nói: “Cuộc cách mạng của chúng ta phải có tổ chức và kỷ luật. Năm bè bảy mảng sao được? Hãy nghe tôi, tôi là người nhà quân nhân, trong gia đình bộ đội, ngay cả con trẻ cũng phải huấn luyện như tân binh, tính tổ chức kỷ luật phải được rèn ngay từ khi còn nhỏ!”
Kiều Vi nói: “Vậy cậu đăng ký đi, cậu là thủ lĩnh. Chúng tôi chịu trách nhiệm, có chuyện gì sẽ tìm cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng người một bưng hộp cơm, ăn cơm nóng, nhìn các học sinh lờ đờ rời đi.
Nhiều người nuốt nước miếng, bụng sôi ùng ục.
Nhưng sở dĩ họ gây chuyện là vì thích loại cảm giác vô kỷ luật, coi trời bằng vung này.
“Dù các cậu hết lòng vì cách mạng, vì quần chúng, nhưng các cậu cũng là nụ hoa của vườn hoa tổ quốc. Nếu mệt c·h·ế·t thì dì cũng đau lòng lắm.”
Lòng nhiệt huyết bị gió lạnh thổi bay.
Đốt sách thú vị biết bao, còn việc ngồi xé sách trong căn phòng lạnh lẽo chẳng vui gì cả.
Vẫn phải làm việc, nhưng chuyển đi cũng tốt, ấm áp hơn một chút.
“Các bạn học, cứ từ từ xé đi. Sau khi xé xong, chúng ta sẽ thống kê số lượng rồi liên hệ với khu phố, xem số hộ dân bên đó.”
“Không có.” Trịnh Ngải đẩy kính lên: “Hôm nay không có ai nên không đốt bếp lò.”
Thiếu niên nam nữ thất vọng.
“Than của chúng tôi còn không đủ dùng. Cậu xem chúng tôi đều co ro trong văn phòng không dám ra ngoài. Bình thường làm việc lạnh cóng tay, khổ lắm.”
Trịnh Ngải giả vờ như không nghe thấy.
Một đám thiếu niên choai choai, thiếu nữ ngây thơ, nào biết ý nghĩ của mình đều viết hết lên mặt. Vừa rồi bọn họ nháy mắt với nhau, Kiều Vi nhìn qua là biết chúng nghĩ gì.
Kiều Vi nói: “Vẫn phải để ý, đừng để đám nhóc kia không chịu nổi mà đốt lửa cho tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Ngải nhặt chiếc áo khoác bông lớn rồi hơ trên bếp lò, khoác lên người rồi đi đến thư viện xem.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.