Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123
“Em không sao. Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện… Em không sao. Không cần chị Triệu ở cùng em.”
Với vật tư của thời đại này, thực sự rất khó để nói tới chuyện ăn uống một cách đàng hoàng.
Mối liên hệ giữa Kiều Vi và “nhà” này chỉ là Nghiêm Lỗi gửi về nhà 25 đồng mỗi tháng.
Thực ra từ trước đến nay, cô không mấy đồng cảm với kiểu lấy cảm giác an toàn từ người khác. Bởi vì những năm cuối đời, cô đã c·h·ế·t trong cô đơn.
“Ai không muốn đi đào cát thì đi học, học công học nông cho đàng hoàng. Đừng đi lung tung.”
Những người có giác ngộ cao, như Nghiêm Lỗi thì đến cả phòng ở mới xây bằng gạch đỏ ngói đen cũng chấp nhận nhường cho người khác.
Đành rằng bản năng của dân công sở là đến chỗ làm là tự động vận hành hết công suất, lúc đó cô đã rất kiềm chế không cuồng nhiệt rồi.
“Chị nghe kể thôi cũng thấy sợ rồi, may là khu mình không có. Nhưng bây giờ bí thư Cao và những người khác đều đối xử với mọi người rất hòa nhã.” Hồ Tuệ đảo hạt dưa: “Sau khi thành lập đội an ninh thì tốt hơn nhiều rồi. Tuần sau đến lượt nhà lão Phương trực. Thấy họ túc trực canh gác trên phố là yên tâm rồi. Chị có nói chuyện với mấy người ở trấn, bọn họ cũng rất vui vẻ.”
Nghiêm Lỗi mới nói: “Nhà có thư.”
Kiều Vi chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đầy ý cười.
Cô biết bố Nghiêm Lỗi bị bệnh gì.
Hôm nay, anh thực sự nghe Kiều Vi nói ra những suy nghĩ giống anh.
Hồ Tuệ than thở: “Biết thế thì cô đừng viết nhiều bài báo hay như vậy, để lãnh đạo thấy rồi điều đi. Chúng ta sống ở trạm phát thanh tốt biết bao. Chậu hoa của cô, Thiên Minh chăm sóc tốt lắm, đã nở ba bông rồi.”
Về đến quê, bệnh đau lưng của bố Nghiêm Lỗi đúng là nghiêm trọng hơn nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như bây giờ.
Nhưng thật khéo, mẹ chồng kiếp trước của Lâm Tịch Tịch cũng mắc căn bệnh này, Lâm Tịch Tịch nhìn một cái là biết ngay, trực tiếp khuyên Nghiêm Lỗi đưa ông ấy vào thành phố khám bệnh. Sau đó quả nhiên kiểm tra ra là mắc căn bệnh này.
Tuy học vấn, hiểu biết và kiến thức của Nghiêm Lỗi không bằng Kiều Vi nhưng anh là một học sinh chăm chỉ, anh đọc rất nhiều về lịch sử đảng.
Cô cũng muốn làm gì đó cho anh.
Lời của Hồ Tuệ khiến Kiều Vi bàng hoàng, thậm chí có cảm giác thời gian trôi thật chậm.
Kết hôn được một năm, đưa vợ mới về ra mắt bố mẹ, cũng coi như là một sự công nhận đối với người vợ mới. Dù sao thì trong nguyên tác, Lâm Tịch Tịch rất vui mừng, cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đã vững chắc hơn.
Nghiêm Lỗi nói với Kiều Vi: “Đầu tiên đi đào cát ba tháng, xem biểu hiện rồi thả về.”
Để cô đến huyện, đến cơ quan chính phủ, đến trước mặt các vị lãnh đạo, anh đều rất yên tâm. Nhưng nếu không có anh đi cùng, để cô một thân một mình về quê anh, anh rất không yên tâm.
Cô thực sự nghĩ giống anh, cô ở trong vòng xoáy nhưng lại có thể nhìn thấu đáo như vậy.
Nghiêm Lỗi ôm chặt Kiều Vi: “Em đừng lo cho anh, đầu óc anh tỉnh táo lắm.”
Anh nhận thức về phong trào đang diễn ra trên toàn quốc này hoàn toàn giống với Kiều Vi. Nhưng từ trước đến nay, nhận thức này chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không thể dễ dàng nói với người khác.
Nghiêm Lỗi hôn lên đ.ỉnh đầu cô, đội mũ rồi đi ra ngoài.
Sau đó, câu chuyện chính của nguyên tác đều xảy ra vào năm ngoái, tức là trước khi phong trào mười năm bắt đầu.
“Thôi, đợi bên này ổn định…” Anh rất do dự: “Rồi hãy…”
Kiều Vi nhìn Nghiêm Lỗi cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có muốn xin nghỉ phép về thăm không?”
“Nghiêm Lỗi, sau này anh làm bất cứ việc gì, đều phải nhận thức rõ điều này, đều phải hiểu rõ điều này rồi mới được đưa ra lựa chọn!”
Trên thực tế, bắt đầu từ Tết năm nay đã không được nghỉ nữa nhưng những cán bộ như Nghiêm Lỗi vốn phải bám trụ ở cương vị vào dịp Tết. Anh vốn định sau Tết sẽ đưa Lâm Tịch Tịch về quê ra mắt bố mẹ.
Lâm Tịch Tịch không chỉ củng cố vững chắc danh tiếng hiền thục của mình mà còn đưa câu chuyện ngọt ngào lên cao trào.
Hơn nữa Kiều Vi đã đọc qua nguyên tác, biết trong đó có những người rất kỳ lạ, có thể liệt vào hàng cực phẩm.
Ai bảo họ là người nhà của nam chính chứ.
Từ chuyến về quê này trở về, Lâm Tịch Tịch đã mang thai.
Nghiêm Lỗi đến tối mới về.
Nghiêm Lỗi rất biết ơn Lâm Tịch Tịch, đối xử với cô ta tốt hơn, trước mặt người nhà bênh vực cô ta.
Lúc này mà làm cây bút thì rất nguy hiểm. Nếu không viết theo ý họ muốn, cô sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Còn nếu cô viết theo ý họ muốn, mười năm sau, cô sẽ bị chôn vùi cùng bọn họ.
Dây thép chọn loại mảnh.
Nhưng hôm nay khi Nghiêm Lỗi trở về, mặt mày đã cau lại.
Máu mủ, tình yêu, đều không mang lại cho cô bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Kiều Vi ngồi xổm bên bếp, cằm vùi trong cánh tay: “Đáng sợ lắm.”
Cô vội hỏi: “Nhà có chuyện gì không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gáy bị rách da, mặt ông ấy cúi gằm, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Nhưng bây giờ, cô đang ở trong vòng tay của Nghiêm Lỗi, được anh ôm chặt vào lòng, cô thực sự cảm thấy rất an toàn.
Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng v.uốt ve gáy cô, nhẹ nhàng nói: “Kiều Vi, chuyện giữa Tăng Nhạc và bí thư Mạnh là chuyện của họ. Tăng Nhạc không phải là kẻ thù của chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi cô nhận ra người bị xét xử trên đó là người lãnh đạo mà mình quen thuộc đến không thể quen hơn.
Đoàn trưởng Triệu và chị Dương cố ý để Lâm Tịch Tịch đến nhà Nghiêm Lỗi nấu cơm chăm sóc Nghiêm Tương, chính là để Lâm Tịch Tịch có một cuộc hôn nhân tốt, quả nhiên đã thành công.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô sẽ tự mình đề xuất.
Chương 123
Vì vậy, cái “nhà” gần như không có chút tồn tại nào đối với Kiều Vi cuối cùng vẫn khiến anh bận tâm.
Cuối cùng cô không thể ở mãi trong cái sân nhỏ này được.
Nhưng anh vẫn cau mày.
Không thể xem đó như phim truyền hình nữa.
Kiều Vi xách hạt dưa về nhà, còn chia một nửa cho chị Dương.
“Em không cần lo lắng về tên họ Quan đó, anh đã bàn bạc với Tăng Nhạc rồi.” Anh hứa với cô.
Kiều Vi giật mình, giọng nhỏ hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Tính đến bây giờ, mười mấy năm chỉ về nhà bốn, năm lần. Lần cuối về là để cưới vợ mới, là đưa Kiều Vi, không, là đưa Kiều Vi Vi về.
Quá khó chịu.
Kiều Vi thấy anh khó xử, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là, em về thăm thay anh nhé?”
Cô thực sự rất hối hận.
Kiều Vi đóng lại cổng sân, cầm chốt cửa, đóng cửa thật cẩn thận.
Kiều Vi xuyên không đến đây đã hai năm, mất mấy giây mới phản ứng lại được “Nhà” ở đây là chỉ quê hương của Nghiêm Lỗi, nhà chồng cô.
Nghiêm Tương cũng thích ăn, Kiều Vi vẫn sợ làm hỏng răng cậu bé, cô bóc sẵn hết rồi để vào đĩa. Nghiêm Tương lần nào cũng ngậm một miệng to ăn, trông thằng bé vô cùng thích thú.
Thời đại này là vậy. Càng làm cán bộ thì càng phải bám trụ ở cương vị, càng phải nhiều năm không về nhà.
Kiều Vi vùi mặt vào ngực Nghiêm Lỗi.
Dòng thời gian chính của nguyên tác thực ra rất ngắn, dù sao thì cũng chỉ là một bài văn ngọt ngào đội lốt văn thời đại. Mùa đông năm ngoái, tức là khoảng nửa năm sau khi “nguyên chủ” qua đời, một hôm Nghiêm Lỗi tan làm về nhà, thấy Lâm Tịch Tịch đang ở trong sân nhà anh.
Cô làm món sữa chua phô mai, sau đó lại chạy đến chỗ Hồ Tuệ để học cách rang hạt dưa.
Kiều Vi cũng thực sự muốn hít thở bầu không khí trong lành ấy.
Đã nghỉ một tuần, Kiều Vi nghĩ xem có nên đi làm lại không.
“Cũng đã nói rõ với họ rồi, lần sau nếu bị bắt lại thì đi đào cát sáu tháng, lần sau nữa thì một năm.”
Cảm giác thỏa mãn của Nghiêm Lỗi lúc này không thể diễn tả thành lời.
Bây giờ phong trào mới chỉ lan đến cấp huyện, nông thôn hẳn là chưa bị ảnh hưởng nhiều. Phong trào lên núi xuống đồng quy mô lớn cũng chưa bắt đầu.
Nghiêm Lỗi đột nhiên cười, cúi xuống hôn mắt cô: “Kiều Vi! Kiều Vi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị Hồ, những người tốt với chúng ta.” Kiều Vi nói: “Có thể khuyên họ đừng tham gia vào chuyện này thì cứ khuyên, đừng tham gia thì tốt.”
Hôm sau anh đi nói với đoàn trưởng Triệu, anh đồng ý cưới Lâm Tịch Tịch.
Nghiêm Lỗi ngẩn người rất lâu.
Nghiêm Lỗi mười bốn tuổi đã rời nhà, theo quân đội.
Tấm bảng gỗ cố tình ngâm nước cả đêm.
Hầu hết đều là thanh niên, không đi học, cũng không có việc làm, là nam giới.
Lúc đầu, nếu là những người không quen biết thì thực ra cũng không đến nỗi đáng sợ. Có cảm giác như đang xem phim truyền hình mà thôi.
Kiều Vi đã nghỉ ở nhà một tuần, ở nhà nghiên cứu ẩm thực.
Anh và Hoàng Tăng Nhạc đã sắp xếp xong xuôi.
Dòng thời gian ngọt ngào chính của nguyên tác chính là vào năm ngoái.
Nhưng Nghiêm Lỗi rất không yên tâm.
Hồ Tuệ còn hỏi thăm cô về chuyện ở huyện: “Thế cô không đi làm nữa à?”
Đội an ninh gì chứ, đều là cái cớ. Nhưng dưới sự chỉ đạo chung của lãnh đạo quân khu và chính quyền huyện, Hạ Hà Khẩu đã thực hiện quân quản.
Kiều Vi là người tài giỏi, có thể làm việc ở huyện, Hồ Tuệ nghe xong bèn gật đầu: “Được.”
“Nghiêm Lỗi. Chúng ta phải hiểu một điều rằng tình hình trước mắt dù có rầm rộ đến đâu, dù đã lan rộng khắp cả nước thì đó cũng không phải là trạng thái bình thường. Cho dù tình trạng bất thường này kéo dài nhiều năm nhưng nó nhất định, nhất định sẽ kết thúc! Đến ngày kết thúc, những người hiện đang nắm trọng quyền, một bước lên mây, đến lúc đó đều sẽ bị xử lý.”
Anh giải thích: “Mỗi huyện đều đang thành lập ủy ban cách mạng mới, theo quy định của Thượng Hải thì phải có đại diện quân đội. Anh đã xin ở Bác Thành rồi, vừa mới sắp xếp xong.”
Nghiêm Lỗi không nói gì, dưới ánh đèn, anh chăm chú nhìn cô.
Bệnh đau lưng này là bệnh cũ đã nhiều năm rồi, năm nay còn viết thư riêng, chứng tỏ bệnh cũ đã rất nghiêm trọng.
Những người làm cán bộ này thực ra đều có chế độ nghỉ phép thăm thân thích. Nhưng phần lớn họ nếu không có chuyện gì quan trọng thì hầu như không về quê.
Người lớn trong nhà cũng kéo con mình về nhà: “Con muốn học cách mạng ở huyện, học được không! Ở đây có quân khu, quân khu vẫn đang theo dõi đấy! Đừng làm bậy!”
Những người bị bắt đều bị đưa đi lao động.
Sau đó, phong trào lớn năm nay bắt đầu nhưng vì Lâm Tịch Tịch không giống cô đến làm việc ở huyện Bác Thành nên những chuyện xảy ra ở huyện đều không liên quan đến các nhân vật chính.
Anh định vào nhà. Kiều Vi kéo vạt áo anh, nhìn anh chằm chằm.
Chưa đầy một tuần, tình hình an ninh ở Hạ Hà Khẩu đã thay đổi hẳn, số người đi lang thang trên phố ít đi rất nhiều.
Phải bám trụ ở cương vị của mình.
Thái độ của Kiều Vi vẫn rất kiên quyết: “Em ở lại cũng không viết bài nữa.”
Dù sao cũng là cha mẹ ruột.
Nhưng bản thân anh cũng biết, cái gọi là “Ổn định” là một trạng thái rất khó đạt được. Hơn nữa, gia đình viết thư cho anh, thực ra là muốn anh về đưa bố đến bệnh viện thành phố khám bệnh.
Nghiêm Lỗi kinh ngạc nhìn cô.
Hồ Tuệ lại hỏi cảm giác khi ấy như thế nào.
Những gì Kiều Vi nói đều là sự thật.
Đây là lựa chọn mà anh chưa từng nghĩ đến.
Bởi vì Kiều Vi đã đọc qua nguyên tác rồi, cô có con mắt của Thượng đế.
Lấy sử làm gương, đầu óc anh rất tỉnh táo.
Bếp lò ấm áp, cơm cũng nóng hổi. Nghiêm Tương mặc ấm áp và sạch sẽ, được chăm sóc rất tốt.
“Vậy em một mình…”
Hơn nữa, anh thực sự có việc phải làm, cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Là đồng chí cách mạng, là người bạn cùng chiến đấu, là người có thể cộng hưởng về mặt tinh thần và có thể hòa hợp hoàn toàn.
Rất không vui.
Trong năm này, Lâm Tịch Tịch thông qua việc chăm sóc cha con Nghiêm Lỗi một cách chu đáo, đặc biệt là chăm sóc Nghiêm Tương như con đẻ, đã mở được cánh cửa trái tim Nghiêm Lỗi, nhận được quả ngọt.
Kiều Vi lo lắng: “Nghiêm Lỗi?”
Từ khi xuyên không đến đây, cô luôn được anh chăm sóc.
Cho dù chỉ là tạm thời, ít nhất cũng cho cô một khoảng thời gian ngắn để thở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại, ở nông thôn ngược lại còn khá yên bình.
“Em biết. Anh đi đi.” Kiều Vi nói: “Hôm nay em đã nói với anh ấy rằng em muốn về huyện, anh ấy không đồng ý. Anh đi giúp em nói chuyện với anh ấy thêm lần nữa đi.”
Nghiêm Lỗi cau mày: “Không đi được.”
Vợ anh là người có thể khiến anh hoàn toàn yên tâm.
Nghiêm Lỗi vừa mừng vừa như được an ủi.
Kiều Vi nói: “Tôi chỉ muốn ở lại trạm phát thanh cùng cô rang hạt dưa với đan áo len thôi.”
Tình hình ở nhà Nghiêm Lỗi, cô nhìn theo góc nhìn của Thượng đế.
“Để em đi.” Kiều Vi nói trúng nỗi lo của anh: “Người ở quê có bệnh nhỏ cũng coi là không có chuyện gì. Viết thư riêng cho anh chứng tỏ là rất nghiêm trọng, tốt hơn hết vẫn nên được điều trị ngay.”
Sau khi đội an ninh liên hợp của quân khu và huyện Hạ Hà Khẩu thành lập, họ đã nhanh chóng quét sạch một nhóm người đang rục rịch trên đường phố.
Điều này khiến Kiều Vi suýt quên mất Nghiêm Lỗi còn có quê, ở quê còn có cả một gia đình, cha mẹ, anh em.
Và trong quá trình thẩm vấn, thực sự hỏi ra được một số người cũng định noi theo gương ở huyện, thành phố để làm cách mạng.
Kiều Vi còn có một cân nhắc khác, đó là cô thực sự muốn trốn khỏi nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiêm Lỗi mới hoàn hồn: “À, à… Không có gì.”
Có lẽ chính vì những điều không vui đó mà sau khi Kiều Vi xuyên không đến đây, ngoài những lần kiểm kê tiền tiết kiệm trong nhà cô mới nghe anh nhắc đến “nhà”, còn những lúc khác, Nghiêm Lỗi chưa bao giờ nhắc đến “Nhà” trước mặt Kiều Vi.
Nghiêm Lỗi khẽ thở dài: “Bố anh bị đau lưng nặng rồi. Năm nay không xuống ruộng được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.