Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115
Sư trưởng Phan rất hòa nhã, chào cô: “Kiều Vi, Kiều Vi lại đây.”
“Được rồi.” Nghiêm Tương nói: “Không cần để tay sau lưng. Các em ngoan lắm, thưởng cho các em sô cô la.”
Các vị lãnh đạo mỗi người một bát, uống một ngụm cả người cũng ấm áp lên.
Vợ chồng cùng nhau xây dựng xã hội hài hòa.
Hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn, ngồi im.
Mẹ chồng cô ấy còn không nỡ ăn, nghe nói cô ấy muốn mang tặng cho lãnh đạo của con trai mình, bà ấy mới lấy ra.
Người quá đông, cốc uống trà không đủ dùng, phải lấy bát ra để ứng phó.
Chiếc bếp than gang được đặt chính giữa nhà, trên đó đặt ấm đun nước.
Trong nhà bỗng toàn là tiếng húp xì xụp.
Quả nhiên cậu bé đưa bát cho bố rất vững vàng.
Cô vốn tưởng Nghiêm Lỗi đi theo hộ tống thì lãnh đạo sẽ không đến nhà họ, nên cũng không chuẩn bị gì cả.
Nghiêm Lỗi cười nói: “Không sao, nó làm được.”
Cô thực sự không thể hiểu nổi kiểu hành động đánh con trước mặt người khác để thị uy như vậy.
Hốc mắt Quân trưởng bỗng ươn ướt.
Nghiêm Lỗi cũng nhận ra, sau chuyện tai nạn xe, thư ký Hoàng và Kiều Vi đã trở nên khác trước.
Chiều 29 Tết, ăn trưa xong Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đi dán câu đối: “Con xem, như này đã ngay ngắn chưa?”
Lục Mạn Mạn được cưng chiều nên rất ngây thơ nhưng cô ấy không ngốc. Kiều Vi nói như thế cô ấy đã hiểu ra rồi.
Đồ nào cần giặt thì giặt, đồ nào cần lau thì lau. Ngay cả đống đồ linh tinh trước đây dọn sân chất đống ở khoảng trống giữa nhà và tường sau cũng được Nghiêm Lỗi dọn dẹp sạch sẽ.
“Được rồi!”
Cảm giác vợ chồng đồng lòng chung sức, cuộc sống vô cùng ấm áp.
Anh còn gom gạch vụn ngói vỡ, sửa cho mảnh vườn rau cưng của mình một cái… cũng không biết gọi là gì, tóm lại rào là lại cho ngay ngắn, đi vào còn có chỗ đặt chân.
“Ồ, vậy thì em là được yêu thương mà sợ rồi.”
Du sao thì cũng không thể ngồi mãi, còn phải tiếp tục đến nhà khác. Theo lệ thì trước khi đi phải tham quan một vòng ngôi nhà đã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chảo nóng đặt trên bếp lò gang, trên bàn Bát Tiên đang cán bột trộn nhân, bàn tay mũm mĩm của cậu bé nặn bột, vui vẻ vô cùng, ấm áp vô cùng.
Sô cô la vừa đắt vừa khó mua. Nhiều đứa trẻ không nỡ lấy ra chia cho người khác.
Nghiêm Lỗi theo Quân trưởng và sư trưởng đến nhà tiếp theo, đoàn người kéo nhau rời đi, Kiều Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Vi vỗ nhẹ vào đầu Nghiêm Tương: “Đang ăn tết, không phải ở lớp học, không cần để tay sau lưng.”
Nhưng nhà Kiều Vi còn có thêm một chiếc chõng tre.
Quân trưởng còn khen với Sư trưởng Phan: “Hạt lúa mạch này rang vừa tới. Vừa tầm thơm nhất.”
Trong phòng bốn bức tường trắng tinh sạch sẽ, không hề có dấu vết trẻ con vẽ bậy.
Lục Mãn Mạn làm nũng: “Em biết anh rất tốt. Chị Vi nói là chị ấy với đoàn trưởng Nghiêm lựa chọn nhiều người như vậy mới chọn được anh. Em tin hai người họ không nhìn nhầm.”
Tờ nội san của quân đội đã in ra, đưa tin về việc các vị lãnh đạo đi thăm hỏi, thị sát trước Tết.
Nghiêm Lỗi nói: “Ban đầu không sắp xếp như thế, nhưng Sư trưởng Phan đột nhiên hỏi sân nào là nhà mình? Rồi Quân trưởng nói muốn đến thăm em luôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiều Vi thích Tết lắm, không khí Tết, mùi pháo, mùi người, thời gian nào làm việc gì, không được để Nghiêm Lỗi phá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thế mà không thấy em sợ gì.” Nghiêm Lỗi cười nói: “Chỉ thấy em điềm tĩnh.”
Kiều Vi quá đỗi ngán ngẩm.
Đợi đến tối khi Nghiêm Lỗi về, cô hỏi: “Sao lại đến nhà mình vậy?”
28 Tết tổng vệ sinh, hai vợ chồng dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.
Quân trưởng nói: “Cô là người thành phố, đến trấn chắc có nhiều điều không quen?”
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Có người nói một câu: “Thế thì quét vôi đi.”
“Vệ sinh thì hơi kém, còn lại thì ổn, đồ ăn không thiếu, trong hầm nhà em còn nhiều đồ ăn để dành ăn qua đông, còn có cả đồ muối nữa.” Lục Mạn Mạn nói: “Hai chị dâu khác thì tốt, chỉ có một chị dâu hay nói lời chua ngoa, em không thèm để ý đến chị ta. Kẹo và sô cô la em mang theo, em cũng không cho con của chị ta. Chị ta tức đến nỗi đánh con ngay trước mặt em.”
Anh đã nói trước với Kiều Vi, lãnh đạo muốn xuống thăm hỏi từng gia đình, an ủi người nhà, Sư trưởng Phan bảo anh đi cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thời điểm này đâu cũng là nhà riêng, không giống như thế hệ sau đều ở nhà lầu, cửa nhà nhỏ. Lúc này cửa nhà nào cũng là cửa mở hai cánh, rất cao. Câu đối xuân mua được cũng rất to.
Quân trưởng bắt tay cô, từ ái hòa nhã: “Đã nghe nói về cô từ lâu, cây bút trong gia đình quân nhân, tôi đã đọc bài viết của cô rồi, đồng chí trẻ tinh thần hăng hái, rất tốt.”
Kiều Vi nói: “Em đứng lên ghế!”
Nhìn kỹ lại, chỉ có Sư trưởng Phan, đoàn trưởng Triệu là quen, cũng có vài người quen mặt nhưng phần lớn là không quen không biết.
Chiếc gối vải thô dựa vào bức tường trắng như tuyết, mộc mạc sạch sẽ. Trên chiếc chõng tre còn tùy ý đặt một cuốn sách Tuyển tập tư tưởng của các vĩ nhân, trong trang sách lộ ra một góc của chiếc thẻ đánh dấu bằng tre, im lặng tuyên bố rằng chủ nhân đang học tập rất nghiêm túc.
Phòng nào cũng rất sạch sẽ, bếp và nhà vệ sinh còn sạch sẽ đến bất ngờ.
Nghiêm Tương theo chỉ dẫn của mẹ ôm một chồng bát lớn từ trong bếp ra. Cậu bé vừa vào, mấy người vội đứng dậy đưa tay ra.
Kiều Vi cười nói: “Đây là Nghiêm Lỗi rang, tôi không nắm bắt được nhiệt độ nên rang toàn bị khét.”
Rang chín hạt lúa mạch rồi pha nước nóng hoặc nấu rất phổ biến ở phương Bắc. Đây chính là trà lúa mạch sau này.
“Cậu ta dám.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh xử cậu ta.”
Nghiêm Lỗi vẫn bình tĩnh như thường, đã quen với việc vợ mình không hề sợ hãi trước những việc lớn, còn làm mình nở mày nở mặt.
Ăn thịt xong uống một cốc thì có thể giải ngấy. Mùa đông từ ngoài trời vào uống một bát thì ấm áp vô cùng.
Một đám đàn ông mặc áo khoác quân đội ùa vào sân ào ào, tình huống này làm Kiều Vi giật mình.
Vợ thư ký Hoàng lè lưỡi: “Con nhà chị, đúng là có tố chất làm lãnh đạo.”
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi bắt đầu sắm Tết.
Lục Mạn Mạn theo Đại đội trưởng Lý lên tàu giường nằm, thứ mà phần lớn mọi người chưa từng thấy, để về quê anh ta thăm bố mẹ chồng.
Họ còn chào hỏi nhau.
Trán tiểu đoàn trưởng Lý lấm tấm mồ hồi, chỉ tay lên trời thề thốt: “Người trong thôn của anh xưa nay đều rất chung thủy với vợ, em ở đây thế nào thì về nhà anh cũng sẽ như thế. Nếu như anh để tay em dính một chút bùn đất nào thì anh không mang họ Lý nữa. Nếu có chuyện gì thì em không cần lên tiếng, em chỉ cần ở yên đó, anh sẽ tự đi nói chuyện.”
Quân trưởng rất thích cô, kéo cô nói chuyện phiếm, lại hỏi thăm công việc của cô. Kiều Vi là một trong số ít những người thực sự có thể nói chuyện công việc và trao đổi quan điểm với Quân trưởng.
“Kiều Vi, mau đến chào Quân trưởng.”
Nghiêm Lỗi mặt nghiêm trang, trong lòng sung sướng vô cùng.
Lục Mạn Mạn mang về cho Kiều Vi một hũ trứng vịt muối nhỏ: “Đây là do mẹ chồng em tự tay muối, không mặn mà vẫn có dầu, rất ngon.”
Kiều Vi biết chắc đây là lãnh đạo, nhưng cô không quen nên đi lên chào hỏi người quen trước: “Sư trưởng, ngài đến rồi!”
Đừng phá không khí, chị Dương đã nói với cô rồi, chiều 29 mới được dán.
Quân trưởng không nói gì, chỉ gật đầu nhưng ánh mắt lại ấm áp hơn nhiều. Dẫn mọi người vào nhà.
Kiều Vi còn lo lắng: “Không biết lúc này Mạn Mạn đang làm gì, ở nông thôn có chịu đốt lửa sưởi ấm không nhỉ. Ôi, không biết Tiểu Lý có biết chăm sóc Mạn Mạn không, đừng có về nhà là đổi tính, quát tháo om sòm.”
“Hơn nữa, ngôi nhà cũ đã được sửa chữa, tường cũng không đẹp, vừa hay trát một lớp đất cũng có thể chỉnh trang đẹp đẽ.”
Kiều Vi nói: “Anh đi đi, để em dán cho.”
Người mẹ này lo lắng cho Lục Mạn Mạn suốt cả mấy ngày Tết, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa ấy mới cảm thấy yên tâm.
Kiều Vi lại cười nói: “Màu sắc quê hương rất đẹp, không cần quét vôi.”
Nghiêm Lỗi thường xuyên đọc đi đọc lại.
Không nên chứ, lúc xây dựng lại đống đổ nát, tường đất đã sớm bị phong hóa thành những cục đất không có giá trị xây dựng sửa chữa rồi, những ngôi nhà được xây dựng lại đều là nhà đá.
Lục Mạn Mạn: “Hả?”
Con của thư ký Hoàng ngậm sô cô la trong miệng, cũng không nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn vô cùng.
Trên tường phòng chính treo chân dung của các nhân vật vĩ đại, đồ đạc giống như những gia đình khác, đây đều là do nhà nước phân phối theo cấp bậc. Đoàn trưởng có nhiều bàn và ngăn kéo hơn doanh trưởng. Sư trưởng lại càng nhiều hơn nữa.
Bên ngoài trời lạnh giá nhưng trong nhà đốt lò, có thể sưởi ấm, rất thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến mùa thu trời lạnh thì từ sân chuyển vào nhà, kê sát tường. Mùa đông trải một lớp vải thô càng thêm ấm.
Quay đầu nhìn lại ngôi nhà đất này, câu đối đỏ chói trên cửa, đôi giày cỏ và chiếc mũ cỏ bên cửa sổ.
“Đây, cho con cục bột này chơi.”
Đi ở giữa có mấy người đàn ông đã cao tuổi. Sư trưởng Phan luôn đi bên cạnh một người đàn ông rất lớn tuổi.
Quân trưởng ngồi lại ở nhà Kiều Vi lâu nhất.
Suy cho cùng, trong lòng nhiều người, nhà gạch đất là ngôi nhà tồi tàn nhất, tượng trưng cho nghèo đói và khổ cực. Miệng thì nói càng nghèo càng vinh quang nhưng vẫn tranh giành đến đầu rơi máu chảy mấy ngôi nhà gạch ngói đỏ.
Mẹ đã nói với cậu bé, đánh một gậy thì phải cho một quả táo.
Cuối cùng cũng dán xong câu đối ngang.
Thư ký Hoàng đưa hai đứa con ra ngoài, hai vợ chồng mỗi người bế một đứa trên đùi. Đứa trẻ không ngồi yên được, hơi nghịch ngợm.
Nụ cười từ sâu trong đáy mắt.
Đi cả ngày, gặp nhiều gia đình quân nhân như vậy, Kiều Vi vẫn là người đầu tiên chủ động đưa tay ra. Có nhiều gia đình quân nhân, Quân trưởng đưa tay ra, họ còn luống cuống xoa xoa tay vào tạp dề mới dám bắt tay với lãnh đạo.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ông đã công thành danh toại, không ngờ tới nhà của một đoàn trưởng lại gợi lên nhiều ký ức đã bị lãng quên.
“Mẹ ơi, con cũng muốn gói.”
“Lúc mới đến thì chắc chắn là có.” Kiều Vi nói: “Nhưng thói quen của con người đều là nuôi dưỡng mà thành. Con em công nhân chính là đinh ốc của đất nước, đến đâu cũng phải bám rễ sâu. Bây giờ tôi có nhà to để ở, không sợ gió không sợ mưa, ăn mặc có nhà nước lo, có việc làm, con cái có trường mẫu giáo trông nom. Tôi thường nghĩ, tôi nhất định phải sống hạnh phúc, mỗi ngày đều phải vui vẻ, sau đó cố gắng làm việc, như vậy mới không phụ lòng đất nước.”
Nghiêm Lỗi muốn dán trước, Kiều Vi không cho.
Người nhà quân nhân được Quân trưởng khen một câu “Rất tốt”, khiến nhiều người có mặt ở đó không khỏi nhìn Nghiêm Lỗi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng Quân trưởng và mọi người đều không vội vào trong, quan sát trong sân, cuối cùng ánh mắt tập trung cả vào bức tường ngoài của ngôi nhà.
Quân trưởng có nói một đoạn: “Khi người nhà quân nhân này nói ‘màu sắc quê hương rất đẹp, không cần quét vôi trắng’ thì tôi biết đây là một nữ đồng chí chất phác, có đức tin thuần khiết, cô gái thành phố này đã bám rễ ở quân đội, cùng người yêu đồng lòng chung sức, tỏa sáng trên các cương vị khác nhau. Quân đội cần nhiều hơn nữa những nữ đồng chí như vậy, một nửa của quân nhân nên như vậy.”
Nhà Kiều Vi bây giờ rất thân thiết với nhà chủ nhiệm Lục, đồ Tết năm nay rất đầy đủ. Nhất là vịt quay và giò lụa chủ nhiệm Lục tặng, nhìn miếng giò lụa to đùng kia Kiều Vi đã ch.ảy nước miếng, trong đầu nghĩ ra một trăm lẻ tám cách chế biến khác nhau.
Về nhà, cô ấy giả vờ ngốc nghếch, cười ha ha thuật lại cho chồng nghe.
Nghiêm Lỗi còn lo: “Em có với tới không?”
Không hề khó coi, vừa mang đậm màu sắc quê hương vừa gần gũi.
Nghiêm Tương ngồi trên đùi mẹ, quay đầu lại: “Ngồi nghiêm chỉnh, tay để sau lưng.”
Khi Lục Mạn Mạn trở về, mặt cô ấy tròn trịa hơn hẳn, tràn đầy năng lượng, tinh thần sảng khoái.
Nghiêm Tương ngửa đầu nhìn trái nhìn phải: “Bên trái cao hơn… bên phải lại cao hơn rồi… được rồi được rồi! Đừng động đậy nữa!”
Cậu bé thực sự lấy sô cô la từ trong túi ra.
Quả thật cô là người mà cười lên sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Quân trưởng hỏi: “Khu tái định cư của chúng ta còn có nhà gạch đất à?”
Chương 115
Nghiêm Lỗi cắt đoạn này ra, dán vào một cuốn sổ bìa cứng chuyên dụng của anh.
Kiều Vi hỏi cô ấy năm nay ăn Tết thế nào.
Tiểu đoàn trưởng Lý: “Tất nhiên rồi. Lãnh đạo chính là tấm gương để anh học tập!”
Kiều Vi mời mọi người vào nhà ngồi.
Nhìn chung, bố cục đều giống nhau.
Nghiêm Lỗi, Kiều Vi cả nhà đến huyện, ở cung văn hóa huyện có tổ chức liên hoan văn nghệ mừng xuân, chỗ ngồi của Kiều Vi và thư ký Hoàng đều ở hàng thứ hai, chỉ sau các vị lãnh đạo, vị trí rất tốt.
Nghiêm Lỗi nhấc ấm đun nước trên bếp gang xuống, rót ra là nước trà màu vàng óng, hương lúa mạch tỏa ra khắp nơi.
“Là nhà đá.” Kiều Vi giải thích: “Nhưng tôi sợ lạnh nên trát thêm bên ngoài một lớp đất vàng để giữ ấm cho ngôi nhà.”
Người này chắc lại sắp bắt đầu khen vợ rồi, Kiều Vi nghe phát ngán, cắt ngang lời anh: “Nhanh rửa tay vào đây gói sủi cảo đi!”
Bỏ quân hàm đi thì mọi người đều mặc giống nhau, không phân biệt được chức vụ cao thấp, chỉ nhìn được tuổi tác.
“Giống nhà tôi.” Ông nói: “Năm đó tôi theo quân rời nhà, mới mười hai tuổi. Trong ký ức của tôi, nhà tôi cũng giống thế này.”
Sau này về lại thì ngôi nhà đó đã bị đốt cháy mất rồi.
Sư trưởng Phan cũng là lần đầu tiên đến nhà Nghiêm Lỗi, cũng có chung một nỗi băn khoăn.
29 Tết phải dán câu đối nhưng Nghiêm Lỗi lại không có nhà.
Có nhiều người đến như vậy, Kiều Vi và Nghiêm Lỗi mang hết ghế, ghế dài, ghế vuông, ghế đẩu trong nhà ra mới đủ chỗ ngồi. Trên chiếc chõng tre cũng có vài người chen chúc.
Ông ấy giới thiệu với người đàn ông lớn tuổi nhất ở giữa: “Quân trưởng, đây chính là vợ Nghiêm Lỗi, Kiều Vi.”
Sự lo lắng của Kiều Vi dành cho Lục Mạn Mạn hoàn toàn là thừa.
Kiều Vi: “Lúc về em cứ tỏ ra bình thường, giả vờ đùa giỡn nói lại cho chồng em nghe những gì chị nói.”
Kiều Vi tiến lên đưa tay ra, cười nói: “Thủ trưởng, chào ngài, tôi là Kiều Vi, hiện đang làm việc tại văn phòng huyện ủy, lãnh đạo trực tiếp của tôi là bí thư Mạnh.”
Lúc này không khí Tết đã rất rõ ràng. Lũ trẻ đã không chờ được nữa, lén lút lấy những viên pháo nhỏ cất trong túi ra đốt trên đường.
Không khí đêm giao thừa càng thêm rõ ràng.
Đã là người một nhà.
Vừa lau sạch ghế thì ngoài cửa đã truyền đến giọng Nghiêm Lỗi: “Kiều Vi! Kiều Vi! Nhà có khách!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.