Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 544
DTV (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đi thôi!" Mẹ Triệu kéo tay ông.
Lâm ngũ muội bỏ đi.
Lâm Yến nho nhỏ không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong nhà mình, cô bé chỉ biết ngơ ngác tựa người vào cha mình.
Nhưng hôm nay, đứa con gái bà yêu thương nhất đã đ.â.m sau lưng nhà họ một nhát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà cụ Lâm cầm tờ giấy, nhìn chữ viết xiêu vẹo trên này mới nhớ ra mình không biết nhiều chữ nên lúng túng đưa cho con trai trưởng của mình là bác cả Lâm: "Con đọc coi nó viết cái gì!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm tam ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay cào vào tóc đầy khổ sở.
Một đoàn người lên xe lửa, cứ như vậy là rời khỏi huyện Cao Điền... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua tết nguyên tiêu, người của nhà họ Triệu đều thu xếp hành lý, người xuôi phương nam, người lên phương bắc.
"Trộm bao nhiêu tiền?" Ông nội Lâm nặng nề hỏi.
Lâm ngũ muội đã quyết định, rất nhanh sau đó đã thu xếp quần áo xong xuôi.
Nghĩ đến trước kia Tiểu Triệu cũng chỉ là một thằng nhóc nông thôn, bây giờ đến thủ đô lại có thể lên tivi ca hát.
Con gái trong nhà chưa gả đã trốn ra ngoài, ông nội Lâm cũng không còn mặt mũi nữa, không bằng không thừa nhận Lâm ngũ muội nữa, sau này nếu cô ta làm ra chuyện gì xấu xa, hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Lâm của ông ấy nữa.
Chương 544
Thì ra tết năm nay, lúc tin tức Tiểu Triệu được lên truyền hình đã được truyền khắp nơi, tất nhiên Lâm ngũ muội cũng nhìn thấy.
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, ngay trong đêm khuya gió lạnh Lâm ngũ muội đeo túi lên lưng, một mình đi về phương nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác dâu hai nghĩ đến năm mươi đồng tiền bị Lâm ngũ muội trộm đi, trong thoáng chốc nước mắt đã tuôn trào. Bà luôn cho rằng Lâm ngũ muội là đứa con gái lanh lợi nhất của mình, từ nhỏ cũng yêu thương Lâm ngũ muội hơn, đến Lâm lục muội cũng không bằng.
Lúc đó cô ta nhìn thấy Tiểu Triệu xuất hiện trên tivi với dáng vẻ đẹp trai, gọn gàng, trong lòng cô ta đã hâm mộ ghê gớm.
"Nó đi với ai? Đi lúc nào? Cả nhà anh chị đều không trông được nó sao?" Bà cụ Lâm tức giận, nện quải trượng xuống đất.
Ông nội Lâm nhìn biểu cảm trên mặt của cả nhà con trai thứ hai mình, trong lòng cũng cảm thấy thất vọng. Ông ấy hút vài hơi thuốc, lúc này mới nói: "Nếu đã trốn đi thì nhà họ Lâm chúng ta xem như không còn người này nữa."
Trên tay cô ta không có tiền, đành phải trộm tiền trong nhà mình.
Tất cả mọi người đều cùng một nơi, Tiểu Triệu làm được thì chắc chắn cô ta cũng làm được.
Họ đã sinh sống cả đời ở thôn Hoàng Thổ này, bây giờ lớn tuổi còn có thể đến thủ đô xem sự đời, hai vợ chồng già vừa vui nhưng cũng vừa lo.
Lần này mặt mũi nhị phòng đều bị vứt đi...
Lúc họ đến nhà ga, cả nhà Triệu Uyển Thanh cũng đã đến nơi.
Bác hai Lâm chịu đựng cơn đau răng, đọc: "Cha mẹ, con xuôi nam xông pha, ngày nào đó trở về con cũng sẽ lên tivi, đến lúc đó sẽ đón hai người đến hưởng phúc."
"Nói cái gì?" Bà cụ Lâm gầm lên.
Bác dâu hai nơm nớp lo sợ, rút tờ giấy trong túi mình ra đưa cho bà cụ Lâm.
Bác dâu hai cảm thấy cả thế giới của mình như bị sụp đổ... Có phải trước kia tầm nhìn của bà không được tốt không? Nếu không sao có thể cưng chiều đứa con đáng khinh bỉ thế này?
Cùng lúc đó, ở thôn Thủy Truân của huyện Cao Điền, nhà họ Lâm bên này lại xảy ra chuyện.
Không những bỏ trốn mà còn trộm theo nhiều tiền như vậy.
Cha Triệu khóa cửa nhà, đi được vài bước, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Bác hai Lâm xấu hổ đến mức mặt mày cũng nghẹn, ông nhỏ giọng: "Trộm hơn năm mươi đồng, một nửa tiền để dành trong nhà đều bị nó cầm đi!"
Thế nhưng muốn đi đường cũng cần kinh phí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.