Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 482
Buổi sáng hôm nay, người xếp hàng vào siêu thị thực phẩm vô cùng dài.
Phạm Hòa Bình trừng lớn đôi mắt nhìn Triệu Uyển Thanh, lúc này đôi mắt kia đang vô cùng tỏa sáng!
"Cha, lần sau nếu cha có ngã vỡ đầu thì con sẽ tìm Uyển Thanh đến khâu cho cha, kỹ thuật khâu của cô ấy đúng là rất tốt!"
Lần này đến lượt Triệu Uyển Thanh ngây ngốc, hả, cô đã gặp cha của Phạm Hòa Bình rồi sao? Sao chuyện này rõ ràng là cô gặp mà cô còn không nhớ rõ?
Đổng Hiểu Hà bình tĩnh giải thích nói: "Đây là quả mít, là trái cây nhiệt đới, vị vô cùng ngọt! Bên trong còn có hạt, khi ăn xong thì đừng vứt hạt đi, mà nên giữ lại rồi luộc lên để ăn, hương vị như là đang ăn hạt rẻ vậy!"
Rất nhanh, trong sân lớn đã vang lên tiếng cha và con gái đuổi nhau... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa hát lên một câu, hai tay còn múa một điệu, nhìn vô cùng chướng mắt.
Mẹ Phạm tiếp tục nói: "Không riêng mẹ đã gặp mà cha con cũng gặp Uyển Thanh rồi."
Triệu Uyển Thanh vừa mới bớt chút thời gian đi ăn cơm, đến khi vừa trở lại quầy thu ngân đã bị một cô gái chặn lại.
Mẹ Phạm nhìn thấy vậy thì nhíu mày, sau đó liền giữ lấy người con gái đang mất bình tĩnh của mình lại, rồi sắc mặt bà lại hiền hòa nhìn Triệu Uyển Thanh: "Cháu là Uyển Thanh phải không? Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ngày hôm qua khi nhìn thấy quầy này thì cô ấy vô cùng kinh ngạc, kinh hãi đi qua thì trong lòng cô ấy lại càng thêm bội phục Triệu Uyển Thanh.
Chương 482
Sau đó Phạm Hòa Bình mới chợt nhận ra: "Hả? Uyển Thanh, sao cậu lại biết mẹ tôi? Lúc trước hai người từng gặp mặt rồi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng là không có một chút sẹo nào cả...
Hai mẹ con trở về đến nhà, Phạm Vệ Cương liền thấy được hai người mang theo rất nhiều túi to túi nhỏ.
Mẹ Phạm thấy vậy liền đem chuyện đi ăn tiệc ở huyện Cao Điền bị trộm mất ví tiền, cuối cùng may mắn gặp được Triệu Uyển Thanh, người đã chế ngự được tên trộm kia cho con gái mình nghe.
Vị lãnh đạo lớn kia chính là cha của Phạm Hòa Bình sao!
Đến giờ nghỉ trưa ăn cơm thì người đã giảm đi không ít.
Mọi người vừa nghe thấy trái cây nhiệt đới thì trong đầu lập tức tự nâng tầm siêu thị này lên mấy hạng.
"Tôi chúc mừng bạn sắp phát tài, chúc mừng bạn, bạn thật xuất sắc!" Phạm Hòa Bình vẻ mặt vui vẻ bắt chước Tiểu Triệu hát một câu.
Triệu Uyển Thanh: "!!!"
DTV
Nghĩ một hồi, suy nghĩ của Phạm Hòa Bình liền chuyển hướng...
Mẹ Phạm cũng đưa thức phẩm cho Phạm Vệ Cương, ngoài miệng không ngớt lời khen Triệu Uyển Thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lần trước xảy ra tai nạn xe cộ, cháu đã khâu cho ông ấy, cháu nhớ không?"
Phạm Hòa Bình đã rửa sạch một quả táo đỏ rồi cắn một miếng, vừa ăn vừa nói,"Rất nhiều, xếp hàng vô cùng đông... Quần chúng hưởng ứng sao? Đương nhiên rồi! So với cửa hàng bách hóa thì cửa hàng này còn có nhiều mặt hàng hơn rất nhiều..."
Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, não bộ nhanh chóng nảy sổ, sau đó mới có thể nhớ ra gương mặt và khí chất của người phụ nữ này,"Hóa ra là dì, dì và Hòa Bình là..."
"Ai! Đừng đánh vào mặt mà! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phạm Hòa Bình: "?!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hả? Uyển Thanh còn biết khâu vết thương sao?!
Nhìn xem người ta giỏi như thế nào, nhiều loại trái cây như vậy cũng có thể mua được đến đây! Hơn nữa chất lượng còn được đảm bảo toàn bộ!
Triệu Uyển Thanh nhìn gương mắt có nét giống nhau của hai người thì thầm nghĩ, đây là chị gái của Hòa Bình thì phải...
Phạm Hòa Bình vừa nghe xong, thì đôi mắt nhìn Triệu Uyển Thanh sáng lên, vô cùng long lanh.
"Gia môn bất hạnh!"
Có người điều kiện khá giả thấy vậy liền mua một hộp nhỏ mở ra ăn thử, khiến những người khác ở đây vô cùng hâm mộ.
Hả? Trên đầu cha cô ấy còn có vết khâu sao? Hình như không hề nhìn ra được vết sẹo nào cả!
Phạm Vệ Cương nhắm mắt, n.g.ự.c phập phồng, bàn tay tay đang cầm báo cũng nâng lên...
Phạm Vệ Cương nhìn những nguyên liệu nấu ăn đó, hỏi: "Cửa hàng kia của con bé hình như có rất nhiều người tới phải không? Sao quần chúng lại hưởng ứng đông như vậy?"
Triệu Uyển Thanh: "... ?"
Uyển Thanh còn biết bắt trộm nữa! Hình như còn là một mình bắt thì phải!
Nói được một nửa, Phạm Hòa Bình đột nhiên ngừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trán của cha mình.
Phạm Hòa Bình: "Đây là mẹ tôi."
Uyển Thanh của cô ấy còn có bao nhiêu tài năng mà cô ấy không biết nữa?
Mẹ Phạm dẫn Phạm Hòa Bình đi vào tiệm mua không ít đồ, trước khi về còn tươi cười mời Triệu Uyển Thanh nếu có thời gian hãy dẫn theo người nhà đến nhà họ làm khách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.