Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 434

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 434


Lưu Lan lau nước mắt trên mặt mình, bước nhanh vào trong.

Mẹ Lưu nghe con gái mình nói, gương mặt già nua không hề tương xứng với độ tuổi của bà ấy cũng nở nụ cười. ...

Chương 434

DTV

Lưu Lan ăn cải trắng không hề có mùi vị gì, cô nhìn bàn tay thô ráp, đen đúa, gầy gò của mẹ mình ngồi đối diện, trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại.

Đang lúc cô ấy còn chưa biết nên làm sao thì Triệu Uyển Thanh đã phất tay chào cô ấy, vẻ mặt ôn hòa, trông giống như hôm qua không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Lan không tin bà ấy nói, cô ấy đứng dậy lấy thêm một bộ bát đũa, sớt hơn phân nửa đồ ăn trong bát ra: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi!"

"Mẹ không ăn, con cũng không ăn." Lưu Lan cố chấp nói.

Mỗi lần cô ấy đều có thể chiếm được vị trí trung tâm hàng thứ nhất, ở đó có tầm nhìn tốt, còn có thể nghe được giáo viên giảng bài rất rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Lan nhanh chóng ngồi vào bên cạnh, Phạm Hòa Bình cũng chào hỏi cô ấy, dáng vẻ vẫn tự nhiên như ngày xưa.

Sau ba ngày liên tiếp hỗ trợ chiếm được chỗ tốt, Triệu Uyển Thanh chợt nói.

Ngày hôm sau đi học, trong phòng học Lưu Lan lại nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình, sắc mặt cô ấy chợt cứng đờ.

"Mẹ, sau này nhất định con sẽ để mẹ sống một cuộc sống tốt hơn." Giọng nói nghẹn ngào của Lưu Lan vang lên từ trong bát cơm.

Lưu Lan âm thầm cảm kích Triệu Uyển Thanh đã nhắc nhở một lần nữa.

Chờ Triệu Uyển Thanh đến, Phạm Hòa Bình đã lập tức gọi cô đến gần, sau đó cũng gọi thêm các bạn học của Triệu Uyển Thanh đến.

Triệu Uyển Thanh cho rằng chỉ một lần này mà không ngờ sau này, mỗi lần lên lớp Phạm Hòa Bình đều giúp các cô chiếm chỗ ngồi nhưng đúng là Phạm Hòa Bình này rất có tài năng ở phương diện chiếm chỗ.

Phản ứng của hai người học khiến Lưu Lan thả lỏng.

"Mẹ ăn rồi, sao con không..."

Đi đến sân sau, bước vào một căn phòng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, Lưu Lan tìm sách xong thì thím ba và mẹ cô ấy cũng đưa cơm đến.

Lưu Lan không cần nhìn cũng biết đối tượng đang bị lấn ép cũng chính là mẹ của mình, chắc chắn lúc này bà ấy còn đang cố cười với thím ba.

Cô ấy vụng trộm quan sát thấy bình thường Triệu Uyển Thanh đi học đều ngồi cùng chỗ với bốn sinh viên nữ cùng chuyên ngành.

Nhưng bây giờ cô và mẹ mình đều đang ăn nhờ ở đậu, không thể không nở nụ cười với người thím khẩu phật tâm xà này: "Cháu không ăn đâu, cháu quay về lấy vài quyển sách, trường học sắp thi giữa kỳ rồi."

Đơn giản là vài miếng thịt mỏng dính lại bé tí, trộn lẫn bên trong là mấy miếng khoai tây lớn.

Mẹ Lưu hết cách, đành phải bưng bát lên bắt đầu ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Lan nhìn thấy gương mặt của thím ba cười lên như một bông hoa cúc già thì nén giận gật đầu.

Cô lại nghĩ đến số hành tây còn lại ở trong phòng thí nghiệm hôm nay.

Triệu Uyển Thanh chân thành cảm ơn cô ấy một phen, Phạm Hòa Bình đỏ mặt, khoát tay.

Ngay trước mặt Lưu Lan, thím ba lại nhấn mạnh thịt này đắt thế nào, mà đồ ăn đắt như vậy cũng muốn để dành cho cô ấy ăn.

Đứng ở xa, Lưu Lan chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa, ghét bỏ của thím ba bên trong quán cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiễn thím ba đi, lúc này hai mẹ con mới rảnh rỗi nói chuyện.

"Ghi nhớ, ghi nhớ, chắc chắn Lan Tử sẽ ghi nhớ ơn của các người..."

"Mẹ ăn chưa?" Lưu Lan nhìn qua cái bát, đáy bát là cơm độn, phía trên là hai loại đồ ăn, một món cải trắng nhạt nhẽo không hề có chút mỡ, một món khác chính là "thịt" thím ba đã nói.

"Ăn rồi, ăn rồi." Mẹ Lưu vội nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím ba vừa nghe nói có liên quan đến học tập thì lập tức dặn dò: "Thi cử quan trọng nên cháu phải để tâm một chút, ở trường phải có thành tích tốt thì sau này mới được phân về đơn vị tốt, đúng không?"

Trong lòng Lưu Lan đã biết rõ, làm sao có thể để phần thịt đó cho cô ấy và mẹ mình?

Hôm nay Phạm Hòa Bình đã đến chiếm chỗ ngồi trước, không chỉ chiếm giúp người cùng phòng ngủ với cô ấy mà còn chiếm thêm năm chỗ ngồi khác.

"Nếu cậu không chê, tôi có thể cho cậu tham khảo những bộ quần áo kia của tôi."

Lưu Lan cười lạnh trong lòng mình. Sợ rằng mẹ của cô ấy còn chưa được ăn.

Thím ba nhìn thầy Lưu Lan bước vào thì vội vàng đứng dậy, trên mặt là nụ cười hiền từ: "Hôm nay sao Lan Tử lại về sớm thế này? Cháu đã ăn cơm chưa? Trong bếp có để lại một ít thịt, là thím cố ý để lại cho hai mẹ con cháu, đến chú và thím đều nhịn ăn để lại đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 434