Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 432
Triệu Uyển Thanh cũng rất ngạc nhiên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người mình, sau đó giống như đã hiểu ra điều gì đó.
Đời này Phạm Hòa Bình chưa từng bị đè mạnh lên tường thế này, cảm giác này... Cô ấy chỉ biết nhịp tim của mình đang đập rất nhanh...
DTV
"Là cậu?" Triệu Uyển Thanh cau mày.
Thảo nào, cô cứ nghĩ vì sao khi đi trên đường, luôn có người đang nhìn trộm mình.
Tiết thí nghiệm tiếp tục cho đến khi kết thúc, có rất nhiều bạn học chuyên ngành khác đều làm thí nghiệm theo Triệu Uyển Thanh, việc này khiến độ hảo cảm của Triệu Uyển Thanh trong trường học lại tăng cao.
Chương 432 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có một trận gió phất qua tai cô, Triệu Uyển Thanh đưa tay bắt lấy, trở tay đẩy lên tường, lúc này người sau lưng cô đã bị áp sát lên tường.
Chặn đường người ta hỏi quần áo thật sự quá xấu hổ!
Đây là tiếng động truyền đến từ phòng thí nghiệm.
Lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ phòng học bên kia.
Việc học không có điểm dừng, phải chăm chỉ học hành, cô ấy tuyệt đối không cho phép bản thân bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc giáo viên rời đi, ông ấy đưa cho Triệu Uyển Thanh một chiếc chìa khóa dự bị của phòng thí nghiệm, cam đoan sau này khi ông ấy không có mặt, Triệu Uyển Thanh có thể dẫn các bạn học vào phòng thí nghiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Uyển Thanh giống như một viên gạch của xã hội chủ nghĩa, chỗ nào cần sẽ chuyển đến chỗ đó.
"Cậu đã hiểu chưa?" Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Phạm Hòa Bình.
Quá xấu hổ!
Phạm Hòa Bình bị dán chặt trên tường đã ngây người: "Là tôi, tôi... Tôi muốn đến chào hỏi cậu, cậu, làm sao mà cậu..."
"Tôi không biết cô đang nói đến bộ nào nhưng hầu hết quần áo của tôi đều do người nhà mình làm, chỉ có giày là mua ở huyện Cao Điền bên kia, vì vậy khiến cậu phải thất vọng rồi." Triệu Uyển Thanh bất đắc dĩ khoát tay.
Phạm Hòa Bình cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn nên vội vươn tay che lại, đến lời nói ra cũng trở nên lộn xộn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Uyển Thanh nhận chìa khóa, kiểm tra lại phòng thí nghiệm một lần nữa, khóa cửa cẩn thận rồi mới rời đi
Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu họ đều nghĩ phải đi cùng nhau.
"Không sao." Triệu Uyển Thanh không quá để ý nói.
Có ăn trộm!
"Tôi, à, quần áo của cậu rất đẹp... Có thể nói cho tôi biết cậu... Đã mua ở đâu..."
Phạm Hòa Bình nhìn người đẹp mạnh mẽ thu tay lại, sau đó mới dùng biểu cảm lạnh lùng, xa cách nói chuyện với cô ấy.
Mới đi được vài bước, cô nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân đang đi về phía mình.
Nói xong xâu đó, gương mặt thanh tú đã đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Thì ra đều vì bộ quần áo này... Cách ăn mặc thế này ở thời đại này đúng là đang đi tiên phong.
Triệu Uyển Thanh buông cô ấy ra, lùi về phía sau một bước, hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"
À, hóa ra là như vậy.
Phải miễn cưỡng lắm mới nói hết một câu, trên mặt Phạm Hòa Bình đã nóng như một cái đèn lồng màu đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải cô làm việc thừa thãi mà thật ra thì từ khi uống nước linh tuyền, các giác quan trên người cô đều trở nên cực kỳ nhạy cảm, vừa rồi cô cảm thấy bước chân nhẹ nhàng ở phía sau mình rất kỳ lạ, cô còn cho rằng có người muốn đánh lén mình.
Phạm Hòa Bình thấy thần tượng xin lỗi mình thì lắc đầu lia lịa: "Không sao, không sao. Tôi đã nói mà, quần áo đẹp như vậy làm sao có thể mua ở cửa hàng..."
Cô vừa cẩn thận giảng lại một lần nữa, động tác trên tay lại lưu loát từ đầu đến cuối.
Bên này đã giảng xong, giáo viên lại gọi Triệu Uyển Thanh đến một tổ khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.