Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 426
Có rất nhiều chuyện một mình cô cũng không thể giải quyết được nên tất nhiên đều là Lâm Thiệu Hoa phải giải quyết thay cô, cho dù vứt việc gì đến tay anh, anh đều chịu khó làm, mà còn làm rất hoàn chỉnh.
Số tài sản này cũng không phải chỉ một mình cô kiếm ra.
Ông ấy hỏi: "Vậy tôi hạ giá xuống một ít nhé!"
Người bán nghe Triệu Uyển Thanh tính toán cũng choáng váng, chỉ nghe đến câu nói sau cùng của cô: "Cũng chỉ có thể gom được một vạn mốt."
Lúc đăng ký, Lâm Thiệu Hoa đã viết tên của Triệu Uyển Thanh vào mục tên chủ hộ.
Triệu Uyển Thanh lập tức đếm đầu ngón tay mình tính toán: "Cha đứa nhỏ, bây giờ tiền trong nhà chúng ta còn chưa đến một vạn. Chúng ta tìm Hiểu Hà mượn... Tìm cha mẹ mượn..."
"Thiệu Hoa, em muốn mở một siêu thị bán nguyên liệu nấu ăn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường về nhà, Triệu Uyển Thanh vui đến mức suýt đã nhảy lên.
Lâm Thiệu Hoa lại kiên trì chỉ muốn viết tên cô: "Đây là tài sản của em, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì đây đều là tài sản của em."
Bên ngoài có an toàn hơn chăng nữa cũng không bằng trong không gian.
Lâm Thiệu Hoa nhìn thấy dáng vẻ vui mừng phấn khởi của vợ mình thì trong lòng cũng vui vẻ theo.
Triệu Uyển Thanh nhìn ba bó tiền lớn trước mắt mình, hai mắt cô đã cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng dường như vợ anh lại rất ưa thích tiền, cô không những ưa thích tiền mà còn thích kiếm tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tay cô cầm chứng nhận sở hữu, một tay nắm tay Lâm Thiệu Hoa, hai người quay lại ngôi nhà mới.
"Thiệu Hoa, chúng ta sắp phát tài rồi! Hì hì." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thoáng một cái đã rơi mất một ngàn, ai chịu được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được..."
Trên mặt Triệu Uyển Thanh là vẻ khó xử nhưng trong lòng thì đang nở hoa.
Công bằng mà nói, những năm qua đều là cô kiếm tiền nhưng không thể chối bỏ sự hỗ trợ của Lâm Thiệu Hoa ở phía sau.
Người bán nghe thêm hai trăm nữa, trái tim rỉ m.á.u của ông ấy đã lành lại khá nhiều rồi, lúc này chỉ chậm rãi nhỏ máu.
Cô đưa tay mình đến vị trí trong cùng của ngăn tủ, trong đầu lại nghĩ đến ngăn tủ cất tiền tiết kiệm trong không gian, sau đó lấy hết tiền tiết kiệm ra.
Sáng ngày hôm sau, song phương giao tiền, sau đó người môi giới dẫn họ đến cục quản lý bất động sản sang tên sở hữu.
Hai người trở về nhà, đêm đó Triệu Uyển Thanh lấy hết tiền tiết kiệm ra kiểm tra lại một lần.
Vì tiền mà hai mắt của kẻ ham tiền này đều sáng lên lấp lánh.
"Viết tên của cả hai đi!" Triệu Uyển Thanh nói.
"Ba vạn lẻ một trăm năm mươi hai đồng."
Lâm Thiệu Hoa thấy vợ mình bắt đầu diễn thì anh mím môi, cũng diễn theo cô.
Người bán thấy cảnh này cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Chỉ hơn một vạn đồng đã có thể mua được một cửa hàng ở thủ đô, còn nằm trong con đường vành đai thứ ba.
Tết năm ngoái, bánh nhân chà bông bán rất chạy, lại thêm vào một khoản tiền lợi nhuận. Sau khi kiểm tra xong, tiền mặt trong nhà đã vượt qua ba vạn đồng.
Triệu Uyển Thanh sửng sốt, cứ như vậy mà nhìn anh điền hết vào thủ tục sang tên, sau đó lại giao chứng nhận sở hữu bất động sản vào tay cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 426
"Không được, không được. Một vạn mốt thấp quá." Vẻ mặt người bán đau khổ, ông ấy khoát tay.
Song phương hẹn nhau ngày mai giao tiền và sang tên sở hữu.
"Đắt quá! Nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy." Anh lên giọng, còn có ý quát lên, thể hiện rõ phong thái chủ nhà.
Với anh mà nói, tiền cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Vẻ mặt Triệu Uyển Thanh cũng đau khổ, cô nói bằng giọng địa phương: "Vậy cũng hết cách rồi. Hay là chúng ta về nhà đập nồi bán sắt, có lẽ cũng kiếm được hai trăm khối."
Lâm Thiệu Hoa: "Bán hết tất cả sách đi còn có thể kiếm được hai trăm.
Cô lấy ra một bó, lại lấy thêm một số tờ tiền ở bó khác ra thành một vạn hai trăm, rồi đặt vào túi xách mình hay mang ra ngoài nhưng thật ra lúc đưa vào túi co đã ném nó vào không gian của mình.
Một vạn mốt...
Mấy năm nay, trong nhà chi tiêu nhiều nhất cũng chỉ là lúc mua cửa hàng bán bánh ngọt ở huyện Cao Điền kia, chi tiêu thường ngày không nhỏ nhưng có cửa hàng bánh ngọt kia chống đỡ nên nhìn trên tổng thể thì vẫn không ngừng kiếm thêm tiền vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.