Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 269: Chương 269
Chương 269: Chương 269
Triệu Uyển Thanh: "Thẳng lưng lên!"
Đương nhiên muốn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đổng Hiểu Binh ưỡn n.g.ự.c nhỏ, ngửa đầu nhìn Triệu Uyển Thanh, nói: "Em đã biết!"
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong chậu than, trong đầu đang nhớ lại biểu hiện khác thường của bác dâu hai vừa rồi...
Thế nhưng dù thế nào thì bà cũng là vợ của ông, ngoại trừ phải quản thúc bà thường xuyên ra, bác hai nhà họ Lâm cũng không còn cách nào khác.
Bác dâu hai vuốt n.g.ự.c mình, thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt bác hai nhà họ Lâm đầy vẻ nghi ngờ: "Có phải bà lại làm việc gì trái lương tâm rồi không?"
Triệu Uyển Thanh dẫn theo hai đứa bé quay về nhà mình sưởi ấm, uống nước nóng, sau đó mới cho Đổng Hiểu Binh quay về nhà.
Sau lưng bác dâu hai đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Bà tiếp tục chạy đến cửa nhà liếc trộm ra ngoài một cách kỳ lạ, trùng hợp lúc này mới nhìn thấy cảnh Triệu Uyển Thanh cứu Đổng Hiểu Binh và Màn Thầu ra.
Anh em nhà họ Đổng sống trong thôn không hề dễ dàng, thường xuyên bị đối xử như thế này.
Bác hai nhà họ Lâm thấy được dáng vẻ này của bà thì hỏi: "Có sói đuổi theo bà à? Chạy nhanh như vậy làm gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay Màn Thầu đi ra ngoài chơi, nhìn thấy mấy đứa bé trai đang vây lấy Đổng Hiểu Binh nên tò mò chạy đến.
Bác hai nhà họ Lâm vừa nhìn thấy dáng vẻ này của bà, sự nghi ngờ trong lòng mình càng rõ ràng hơn, ông âm thầm quyết định phải quan sát bà kỹ hơn mới được. ...
Từ lúc cậu bé bị người ta mắng mình là con hoang không cha không mẹ, Đổng Hiểu Binh đã rất muốn phản kháng lại.
Cậu bé muốn mình sẽ tài giỏi như chị Thanh...
Bác dâu hai ném bắp cải trắng đi, vội vã chạy về nhà mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Màn Thầu đã ở bên ngoài chơi cả một ngày nên bây giờ đã thấy hơi mệt, nhóc con nằm ở bên cạnh và ngủ thiếp đi.
Triệu Uyển Thanh không cần hỏi cũng biết mấy đứa bé kia mắng cái gì...
Triệu Uyển Thanh đưa tay xoa sau lưng Đổng Hiểu Binh, cất cao giọng nói: "Ngẩng đầu lên!"
Chưa từng có ai nói những lời này với cậu bé, thật ra cậu bé có thể phản kháng.
Cuồng nhiệt thế này, sôi sục thế này...
Cậu bé có muốn phản kháng không?
Thì ra không phải tìm bà!
Chỉ một câu "con hoang không cha không mẹ" vừa rồi cũng đã biết người nói ra những lời này ác ý biết bao nhiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Người không động đến mình, mình cũng không chạm đến họ nhưng nếu người ta đã đụng đến mình thì mình cũng phải đánh trả."
Dáng vẻ vừa rồi của cô không biết có phải đã biết chuyện bà đã làm rồi không?
Dứt lời bà cũng cảm thấy chột dạ.
Trước kia chị gái vẫn thường nói với cậu bé mỗi khi gặp chuyện phải biết mềm mỏng, phải biết nhẫn nhịn.
Lúc đến nơi mới biết được hóa ra mấy đứa bé trai này đang mắng người.
Vẻ mặt non nớt của Đổng Hiểu Binh nhìn Triệu Uyển Thanh, cậu bé cảm giác từ trước đến nay trái tim nhỏ của mình chưa bao giờ đập nhanh thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước kia lúc mới cưới về còn biết kiêng nể, sau này phân nhà ra riêng, càng ngày bà càng không đáng tin nữa, làm ảnh hướng đến con gái thứ năm cũng học theo thói xấu của bà...
Đổng Hiểu Binh vừa nghe lệnh đã đứng thẳng lưng, dáng vẻ giống như một cây bạch dương nhỏ thằng tắp.
"Sau này phải biết đánh trả, biết chưa?"
Lúc này Triệu Uyển Thanh mới vỗ vai cậu bé nói: "Hiểu Binh, sau này bị bắt nạt thì không được nhịn! Em không làm gì sai cả, chị gái em cũng vậy."
Sau này cậu bé sẽ học phản kháng...
DTV
Bác dâu hai lập tức phản bác: "Làm sao có thể? Tôi là loại người như vậy sao?"
Cậu bé nghe lời, lập tức ngẩng đầu lên.
Bác dâu hai tự nhủ trong lòng mình, dáng vẻ vừa rồi của Triệu Uyển Thanh còn đáng sợ hơn cả sói ấy chứ, đó chính là người phụ nữ có sức mạnh khủng khiếp có thể ném người ta ra xa.
Ông ấy hiểu rõ đức hạnh vợ mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.