Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Chương 146
Nhiều gia đình cũng đem theo con nhỏ đến cánh đồng, có một số bé nhỏ ăn cơm xong liền chạy đến chỗ Lâm Khải để xem.
Từ lúc sáng sớm mấy nhóc này đã chú ý đến em bé trắng trẻo đáng yêu, không kìm lòng muốn chơi cùng với cậu bé.
DTV
Chẳng mấy chốc, mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa đã dẫn Tiểu Lâm tiến lại đây.
Tiết trời thu trong lành, không lạnh cũng không nóng, ánh nắng mặt trời cũng rất thoải mái.
Bé Lâm Khải trước khi đi đã được cho ăn rồi, giờ đang trong thời gian khỏe khoắn. Bé nằm trong lòng Triệu Uyển Thanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn này nhìn nọ, tự chơi đùa vô cùng vui vẻ.
"Sao con mang theo cả Màn Thầu đến đây vậy?" Mẹ Lâm lau mồ hôi trên mặt, nhìn cháu nội cười hạnh phúc.
Càng nghĩ cô càng không yên tâm để con ở nhà một mình. Cô địu con lên người, cột dây rồi đưa bé đi cùng ra đồng để đưa cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau cuộc họp động viên, mùa thu hoạch chính thức bắt đầu.
"Sao thế? Mẹ của Tam Nha, sau này gả con gái cho Lâm Khải làm vợ đi thôi!" Có người cản cô ta lại rồi nói đùa.
Một người muốn sờ một người muốn trốn, cứ vài lần như vậy, khiến những người lớn xung quanh đều bật cười.
Bữa trưa có món thịt kho tàu, gà chiên vừng, rau xào, khoai tây xắt sợi chua cay, cùng với một nồi canh tôm và một nồi cơm độn.
Triệu Uyển Thanh sờ nhẹ đầu con trai, chỉ cười mà không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi bán hàng, cô hội hợp với Lâm Thiệu Hoa rồi hai người cùng đi cung tiêu xã mua không ít đồ rồi mới ra về.
"Đến, thử xem món bánh bướm mới của tôi." Triệu Uyển Thanh lấy món bánh ra từ cái giỏ.
Trần Quốc Thắng ăn bánh bướm có vẻ ngoài tinh xảo, hương vị ngọt ngào này thì khiến trong lòng anh ấy càng thêm tiếc nuối.
Năm nay, Triệu Uyển Thanh đã có kinh nghiệm hơn năm trước nên làm cơm đưa ra đồng cũng là thuận buồm xuôi gió.
Mùa thu, những cánh đồng hoa màu đều chín rộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người trêu ghẹo nói: "Hình như Tam Nha rất thích Lâm Khải, sau này gả cho thằng nhóc này làm vợ đi ha ha ha!"
Lần đầu tiên Lâm Khải được mẹ địu đi nơi khác, cảm giác rất mới lạ, suốt đường đi bé liên tục quay đầu nhìn xung quanh.
Thôn dân cùng ngồi ăn cũng ngửi thấy hương vị đồ ăn của gia đình tam phòng nhà họ Lâm, cảm thấy thịt trong chén của mình cũng thêm phần thơm ngon.
Một tài năng như thế này lại không thể làm việc trong tiệm cơm quốc doanh để phục vụ nhân dân...
Trần Quốc Thắng tiếc nuối, nhưng Triệu Uyển Thanh lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
"Em trai!" Một cô bé khoảng một hai tuổi đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Khải.
Mẹ của Tam Nha cũng đến đây rồi ôm cô bé đi. Trước khi đi, cô ta còn cố ý nhìn Lâm Khải vài lần.
Lâm Khải nhìn chằm chằm vào cô bé, khi tay cô bé lại gần mình thì cậu bé quay đầu tránh đi.
Cả gia đình quây quần ăn cơm, đồ ăn vào bụng, cảm giác mệt mỏi và đói cồn cào liền biến mất hơn phân nửa.
"Con không dám để nhóc con này ở nhà một mình, nên đưa ra đây luôn." Triệu Uyển Thanh đưa Màn Thầu cho mẹ Lâm bế rồi cô từ từ dọn cơm ra.
Nhưng chỉ nhiều thêm một Tiểu Lâm Khải là khiến Triệu Uyển Thanh có chút khó giải quyết.
Bữa ăn trong mùa thu hoạch của mọi nhà đều đầy đủ cho nên lúc này Triệu Uyển Thanh cũng không sợ bị người khác nhìn thấy bữa ăn của gia đình mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Còn có thể làm sao được nữa? Tôi đây chỉ có thể cố gắng mà bằng lòng thôi!" Mẹ của Tam Nha lên giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đến đồng, Triệu Uyển Thanh đặt cơm xuống rồi gọi mọi người đến ăn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.