Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Chương 142
Từ sau khi xuyên đến đây, Triệu Uyển Thanh vẫn một mực suy nghĩ đời này cô muốn làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên ông ấy hy vọng cô kế thừa nghề nghiệp của ông ấy, tiếp nhận truyền thừa của ông ấy.
"Ôi, nhà lão Triệu quả nhiên có vốn liếng rất dày, con gái đã xuất giá vẫn được sống tốt..."...
Không bằng mở cửa hàng bánh ngọt?
Còn lại mấy bà cụ khác thì nuốt nướng miếng.
Vào giờ phút này, bỗng nhiên trong đầu của cô lại hiện lên gương mặt của ông ngoại...
Ngay sau đó lại chậm rãi hiện ra.
DTV
"Bà Lâm, hôm nay cháu dâu của bà lại làm món gì ngon rồi sao? Mùi thơm này khiến người ta thèm c.h.ế.t đi được!" Một bà cụ hít mũi mình liên tục mấy hơi.
Thôi vậy. Bà cụ Lâm... Chính là một bà già đanh đá!
"Mùi thơm ngọt ngào thế này còn không phải bánh ngọt sao?"
Vừa qua năm bảy mươi bảy thì thời đại này sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất rồi.
Trên gương mặt nhăn nheo của bà cụ Lâm có ba phần giễu cợt, ba phần ngạo mạn, bốn phần thản nhiên, nói: "Thế nào? Bà già tôi đây không thể ăn bánh ngọt sao? Tôi nói cho mấy bà biết, bây giờ cứ cách mỗi ngày là tôi sẽ bảo cháu dâu làm cho ăn, đương nhiên nguyên liệu nấu nướng kia đều là tôi cho, cháu dâu cả chỉ cần ra sức." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngửi mùi giống như bánh ngọt nóng hổi ấy!"
Sợ người ta phát hiện ra chuyện gì.
Bà cụ Lâm ngồi cùng một chỗ với mấy bà cụ khác ở dưới gốc cây to ngay cửa thôn, nước miếng văng tung tóe cả một buổi chiều. Đầu tiên là nói chuyện nhà mình, sau đó mới chia sẻ với nhau về mấy chuyện linh tinh mình sưu tầm được, mọi người trong nhóm cũng phun hết nước miếng một vòng, lúc này mới thấy thỏa mãn.
Bà ấy chép miệng, cái mũi cũng tỏ ra vô cùng khinh thường: "Nhìn mấy người thèm ăn kia kìa! Tôi bảo cháu dâu cả làm cho tôi một ít bánh ngọt đã khiến mấy người thèm thuồng đến mức này rồi sao? Đúng là không có hiểu biết!"
Hôm nay cô đã nói một tràng cổ vũ Đổng Hiểu Hà khiến cô cũng bị lây bệnh rồi.
Chương 142: Chương 142
Nếu như đã xuyên đến đây, con đường cuộc đời ở nơi này và ở thời hiện đại đều giống nhau, vậy cô được sống lại một lần có còn ý nghĩa gì không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói chuyện với Đổng Hiểu Hà rất lâu, thừa dịp có bóng râm Triệu Uyển Thanh mới ôm Màn Thầu trở về nhà.
Thời đại hoàng kim sắp đến.
Triệu Uyển Thanh thở dài, trong lòng cũng ê ẩm.
Có lẽ cô nên thử một thứ gì đó mới mẻ, mở rộng con đường cuộc đời mình.
Nhưng bây giờ nghe đến đây mới biết được nguyên liệu nấu ăn kia đều do bà cụ Lâm đưa cho, bà cụ Lâm muốn Triệu Uyển Thanh làm cho mình ăn...
Trong đầu cô giống như có gì đó chợt hiện lên nhưng từ từ bị che mất...
Lúc trở về, mấy bà cụ đi ngang qua nhà của tam phòng Lâm gia thì ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào rất mê người.
Lúc đó ông ấy biết cô muốn đi học y thì trên mặt lộ vẻ tiếc nuối không nói thành lời.
Mấy bà cụ khác giật mình nói: "Hả? Là bà bảo cháu dâu cả của bà làm sao?"
Thế là kế hoạch nhỏ trong lòng lập tức vỡ nát.
Còn bảy năm...
Ban đầu họ còn có ý định muốn để bà cụ Lâm đi vào cầm ra cho họ mấy miếng bánh ngọt ăn thử, dù sao Triệu Uyển Thanh cũng là thế hệ nhỏ, mà họ là người lớn hơn, cho dù có tham lam của Triệu Uyển Thanh vài miếng bánh ngọt thì cô cũng không dám nói gì.
Nhưng mà ngoại trừ học y thì sao?
"Bà Lâm, bà thật sự nỡ sao? Gần đây cuộc sống của bà đúng là càng ngày càng tốt!" Mấy bà cụ khác hâm mộ nói, trong lòng lại dâng lên một nỗi thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lấy bột mì, nhào bột, nhóm bếp, lại bắt đầu thử nghiệm. ...
Thi đại học, học y. Tất nhiên là cô đã xác định con đường cuộc đời.
Bà cụ Lâm nhớ đến chuyện trước kia ông nội Lâm đã từng nói nên từ đó về sau, mỗi khi nghe ai đó nói điều kiện cuộc sống của tam phòng tốt thì cảm thấy cực kỳ nhạy cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.