Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110


Chỉ còn lại Vu Tĩnh, cô ta vẫn đang bị ác cảm sau trận cãi nhau nên khi nghe tiếng hô lớn của Triệu Uyển Thanh thì cô ta chỉ khinh thường không thèm để ý.

Lâm Thiệu Hoa không hiểu cô bị làm sao lại đột nhiên lôi kéo anh chạy đi...

Nhóm phụ nữ vừa nãy còn đang cùng cô ta nói xấu cô thì lúc này đều im lặng ngay lập tức.

Bộ dạng ăn ý này của anh đều được mọi người để vào trong mắt, càng thấy rõ hơn câu "chồng tôi thương tôi". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rồi, Triệu Uyển Thanh đá mạnh vào rổ quần áo bên chân.

Vu Tĩnh cắn môi, đảo mắt trốn tránh.

"Hừ, tôi hiểu rồi, cô đang ghen tỵ với tôi phải không?" Triệu Uyển Thanh nghiêng đầu, nụ cười trên khuôn mặt nhuốm màu ác ý.

Cô ta càng nói càng hăng say, đột nhiên dòng sông bên cạnh phát ra một tiếng động lớn, tảng đá lớn bị người ném vào nước làm nước văng lên ướt hết người cô ta.

Những người phụ nữ đứng phía sau cũng trộm cười.

Chương 110: Chương 110 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên trong đầu của Triệu Uyển Thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vu Tĩnh bị hành động và lời nói nhạo báng này k*ch th*ch, không quan tâm đến người trong lòng là Lâm Thiệu Hoa đang ở đó, cô ta trực tiếp giận dỗi đáp: "Triệu Uyển Thanh, cô đừng già mồm cãi láo, cô chính là một người lười biếng, cô thấy có vợ nhà ai lại để đàn ông giặt quần áo, cô..."

Lâm Thiệu Hoa nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh đang hung hăng cãi nhau, tay anh nắm chặt lấy tay cô, khóe miệng cong lên rất sâu.

"Phải, tôi chính là người lười biếng, chồng tôi thương tôi, không để tôi lúc bụng bầu xuống sông giặt quần áo thì sao?" Triệu Uyển Thanh cười hì hì cắt ngang lời Vu Tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vu Tĩnh: "..." Hộc máu.

Nhưng vợ anh là một phụ nữ đang mang thai, anh không thể kéo cô lại... chỉ có thể chạy cùng cô, trong tay vẫn còn cầm rổ quần áo.

"Mọi người nghe xem! Bên kia!"

Lũ lụt?

Hừ, cô bảo tôi chạy thì tôi phải chạy à? Tôi không chạy đâu.

Những phụ nữ vừa nói xấu trước đó cũng đã có phán đoán của riêng họ... Lâm Thiệu Hoa thực sự rất yêu thương vợ mình, thậm chí không để vợ anh xuống sông giặt quần áo... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vu Tĩnh quay lại nói với những người khác: "Tôi không lừa mọi người chứ? Triệu Uyển Thanh vẫn không thay đổi chút nào, tính cách lười biếng vẫn như cũ! Nhìn kìa, ngay cả việc giặt quần áo với chăn trải giường trong nhà này cũng phải nhờ đến đàn ông làm, thật là vô trách nhiệm!"

"Ôi, nước lớn quá!"

Vu Tĩnh cảm thấy có gì đó sai sai, quay lại nhìn liền thấy Triệu Uyển Thanh đang đứng ngay bên cạnh, hai tay chống hông trừng mắt nhìn cô ta... Lâm Thiệu Hoa cũng đứng sau lưng Triệu Uyển Thanh âm trầm nhìn cô ta, trong tay anh con cầm một cái gậy giặt quần áo.

【Chủ nhân, lũ lụt chỉ hơn một phút đồng hồ nữa sẽ tới, hãy nhanh chóng rời xa bờ sông! Nhanh chóng đi!!】

Vu Tĩnh tức đỏ cả mặt.

"Hừ, gia đình tôi ai giặt quần áo cũng không liên quan đến cô đâu? Vu Tĩnh, cô lo lắng cho quần áo trong nhà tôi, có phải định tới giúp tôi giặt không?"

Nhìn lại Vu Tĩnh với gương mặt đỏ bừng... Hừ, chính là cô ta đang ghen tỵ.

DTV

Mặc dù cô ghét Vu Tĩnh, càng căm phẫn hơn việc cô ta hay đi làm chuyện xấu, nhưng... cô chưa từng nghĩ đến việc đưa cô ta đến cái c·h·ế·t.

Mấy người phụ nữ đứng nhìn nhau, sau đó cũng đuổi theo phía sau Triệu Uyển Thanh.

Sắc mặt của Triệu Uyển Thanh trầm xuống, môi mím chặt.

Cô đã nhắc nhở cô ta rồi, nhưng Vu Tĩnh không chịu nghe...

Trong khi chạy, Triệu Uyển Thanh quay đầu hét to: "Nhanh chạy lên đây, đừng đứng ở bờ sông!"

Triệu Uyển Thanh bất ngờ, không cần suy nghĩ, cô liền giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thiệu Hoa chạy lên chỗ cao trên bờ.

Triệu Uyển Thanh dẫn mấy người chạy lên chỗ cao, quay đầu nhìn lại, Vu Tĩnh vẫn đứng như một người ngốc ở bờ sông.

Triệu Uyển Thanh quay lại nắm lấy cánh tay của Lâm Thiệu Hoa, kiêu ngạo nói: "Ghen tỵ cũng chẳng giúp được gì cả, đây là người đàn ông của tôi."

"Nói đi? Tại sao không nói nữa?" Triệu Uyển Thanh nhíu mày.

Bọn họ đều bị Vu Tĩnh lừa mất rồi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110