Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Chương 105
"Có việc?"Cô nghe thấy anh nói, thanh âm kia trong trẻo lạnh lùng.
"Sư phụ, chụp cho chúng tôi một tấm, trả tiền riêng."Lâm Thiệu Hoa nói với thợ chụp ảnh.
Lúc trước, nguyên chủ vì để có thể kết hôn với Lâm Thiệu Hoa, đã dùng thủ đoạn đê tiện kia.
"Rất ăn ảnh!"Thợ chụp ảnh khen ngợi.
"Lâm Thiệu Hoa, anh cam tâm trở về nông thôn làm kế toán sao? Cả đời anh không nên chôn vùi ở cái nơi như vậy! Cứ ở đó mãi anh sẽ không bao giờ thành công..."
DTV
Lúc chụp ảnh anh đã nhìn thấy bóng dáng cô đi tới.
Hai người quay đầu nhìn lại, đó là một cô gái trẻ.
Nếu Triệu Uyển Thanh nhớ không lầm, vừa rồi cô gái này còn chụp ảnh chung với Lâm Thiệu Hoa.
Là bạn cùng lớp sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian như dừng lại.
Chương 105: Chương 105
Hai người đi dạo trên sân thể d·ụ·c, trường học đông người nhiều mắt, cho nên Lâm Thiệu Hoa cũng không nắm tay cô ở đây.
Triệu Uyển Thanh để giỏ xuống, đứng một bên chờ bọn họ giải tán.
Lâm Thiệu Hoa đi theo Giang Trường Quân đến tòa nhà dạy học, Giang Trường Quân đột nhiên rẽ vào, đến bãi đất trống phía sau.
"Được, chụp nào!"
Lâm Thiệu Hoa cũng dừng bước, híp mắt nhìn cô ta,"Cô tìm tôi có việc gì?"
Tách một tiếng, thanh xuân của thời đại này dừng lại vào giờ khắc này. Nhiều năm sau, lấy ảnh ra xem lại, các bạn học cũng sẽ nhớ lại những năm tháng gian khổ lại rực rỡ ngày đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhiều năm sau tấm ảnh này lại bị cư dân mạng bới ra, lấy ảnh chân dung của người nào đó ra, cảm khái một câu " Tỉnh trưởng Lâm lúc còn trẻ đã đẹp trai như vậy-"
"Em nghĩ anh hẳn là hiểu được tâm ý của em, chỉ cần anh bằng lòng làm bạn trai em, em có thể nhờ ba chuyển anh đến làm việc ở nhà văn hóa của huyện, về sau anh chính là người thành phố, không cần về nông thôn nữa."
Triệu Uyển Thanh quả thực không dám nghĩ về chuyện đó, vừa nghĩ đã muốn thay nguyên chủ tìm một cái lỗ chui xuống!
"Nào, tất cả nhìn vào đây!"
Lòng tự trọng của Giang Trường Quân lập tức bị khiêu khích, cô ta bất chấp lòng tự tôn nói ra những lời này là vì cái gì? Còn không phải bởi vì thích anh!
"Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chụp ảnh?"Triệu Uyển Thanh hỏi anh.
Thợ chụp ảnh giương mắt nhìn anh một cái, sau đó nhìn người phụ nữ đang mang thai bên cạnh anh,"Cậu và vợ cậu?"
Anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Lúc chúng ta kết hôn quá vội vàng, cũng chưa chụp được một tấm ảnh đàng hoàng."
Giang Trường Quân liếc bàn tay hai người ở phía sau đang nắm chặt, cảm giác đầu óc giống như bị kim đ.â.m một cái.
"Lâm Thiệu Hoa!"
Triệu Uyển Thanh bừng tỉnh, sau đó sắc mặt trở nên xấu hổ...
Nói xong, cô ta lấy ra một phong thư hai tay đưa cho Lâm Thiệu Hoa.
Rất nhanh sau đó, ảnh tập thể đã chụp xong, Lâm Thiệu Hoa vẫy tay với Triệu Uyển Thanh, ý bảo cô qua đó.
Lâm Thiệu Hoa đỡ Triệu Uyển Thanh ngồi xuống ghế vừa rồi, hai người một người bên trái một người bên phải, ngồi kề sát nhau. Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên trên người cặp trai xinh gái đẹp này làm khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy đặc biệt đẹp.
Triệu Uyển Thanh đang lúng túng, phía sau đột nhiên có người gọi.
Tay Triệu Uyển Thanh được Lâm Thiệu Hoa nắm lấy, hai người cùng nhìn về phía ống kính.
Đằng sau là tòa nhà dạy học của trường phổ thông công xã với những trích dẫn từ nhà lãnh đạo tối cao được viết trên đó, các học sinh đứng trên sân thể d·ụ·c, giáo viên và hiệu trưởng ngồi ở hàng đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Trường Quân bị nhìn thấu, cũng không giả bộ, xoay người nhìn anh, trong ánh mắt ngập tràn tình cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừ."
Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng nói: "Đồng chí Giang Trường Quân, xin cô hãy tự trọng."
Đây là đang sỉ nhục cô ta sao?
Cô ta nhẫn nại dời tầm mắt đi, nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, nói: "Đúng, thầy có việc tìm anh, anh đi theo em một chuyến."
Không chỉ từ chối, thậm chí ngay cả điều kiện cô ta nói cũng khinh thường như vậy...
Cô nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa không nhìn cô ta, lại đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Thiệu Hoa nhíu mày nhìn cô ta, lui về phía sau nửa bước, không nhận thư của cô ta.
Nhưng anh... lại từ chối.
Giang Trường Quân bất chấp tất cả mới nói ra những lời này, lại không nghĩ tới Lâm Thiệu Hoa sẽ đáp lại một cách lạnh lùng như vậy.
Tách.
Lâm Thiệu Hoa trả tiền, sư phụ nói cho anh biết địa chỉ lấy ảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.