Thảo Hôn Tướng Công
Nguyên Nhu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
(*) Đao kiếm chưa mài giũa.
“Đỗ Phi Hồng!”
Sau khinóixong, thân ảnh đỏ liền cùng vài tên Hắc y nhân nhanh chóng tiêu thất.
Đột nhiên, kiếm quang lóe ra, lập tức liền nhìn thấytrêncánh tay phải Phúc tổng quản cómộtvết đao sâu gần thấy xương, máu tươi chảy ròng, rất dọa người.
“Tóc đừng quấn nữa, giúp ta biện tóc như người trưởng thành, lấy dải lụa trắng buộc lên là tốt rồi.” Hôm nay muốn đưa tiễn các huynh đệ lên núi, cách ăn mặc trang sức rườm rà cũngkhôngthích hợp, vì thế Đỗ Phi Hồng gở xuống vòng tai mới vừa rồi Thanh Trúc đeo cho nàng, vòng ngọctrêntay, ngọc bộitrêncổ...... Ừm, vẫn là để lạiđi.
khôngđem Sở gia ăn xong lau sạchthìthềkhôngbỏ qua sao?
Trời chưa sángđãbận đến hỗ trợ tang đường, mềm giọng an ủi những người thân của người bị chếtđangkhổ sở, còn giúp gấp giấy hoa sen, châm trà, dỗ tiểu hài nhi chơi, tuyệtkhôngngại mệt cũngkhôngngại bẩn, đối đãithậttình của nàng chẳng những làm bình ổn đau xót của các người có thân thuộcđãchết, càng làm cho hầugáicác nàngthậtsựmở rộng tầm mắt, đối với nàng bội phục từ trong lòng.
“Chuẩn bị xong.” Sở Lôi dừng lạimộtchút rồinóitiếp: “Hộ vệ trong phủ hồi báo, Trưởng Tôn đại nhân hôm nay xông vào kho binh khí, lấyđikhôngít binh khí,khôngbiết ý người như thế nào.”
“Ta tại sao phải thích tiểu thư? Tiểu thư dựa vào cái gì?” Sở Bạch Ngọc lạnh lùng liếc nhìn nàng, đem vấn đề ném lại cho nàng.
“Thiếu phu nhân, như vậy có vẻ ngài như......” Thanh Trúckhôngđồng ý, nhưng mớinóiđượcmộtnửađãbị đánh gãy ——
“Hôm nay quan trọngkhôngphải là ta, an an ổn ổn đưa tiễn các huynh đệmộtđoạn đường cuối này mới là quan trọng nhất” Đỗ Phi Hồng cườinhẹnói.
“Tướng quânđangnóiđùa? Sở gia ta đúc vũ khí cần gì người khác toàn lực duy trì? Sở Bạch Ngọc ta sớmđãcó thê tử,khôngcó khả năng bỏ nàng màđi!” Cự tuyệtkhônghề lưu tình.
Sở Văn cùng Sở Túkhôngchút do dự tiến đến đánh Võ Thu Đồng, Võ Thu Đồng chỉ cười lạnh lùng, rútmộtthanh kiếm khác bên hông ra, song kiếm vung lên, Sở Văn mạo hiểm thẳng hướng kiếm khí mà đến, nhưngtrêntrán vẫn bị đánh trúng,mộtluồng máu tươi nhất thời phun ra.
Sở Bạch Ngọc hoàn toànkhôngđem con rối này để ở trong mắt, chỉnhẹvung tay lên, Sở Lôi liền lập tức chuyển ghế dựa chohắnngồi xuống, chủ tớ mấy ngườikhôngnhìn bốn phía đằng đằng sát khí, so với thái độ mới vừa rồi của Trưởng Tôn Vô Kị càng thêmkhôngcoi ai ra gì.
“Chúng tađithôi.” Sở Bạch Ngọc xoay người,khônghề liếc mắtmộtcái, giẫm chận rờiđi.
Đám thương gia đối mặt nhìn nhau, hoàn toànkhôngbiếthiệntại rốt cuộc là tình hình gì.
A! Nghĩthậtlà hay, cũngkhôngnghĩ Sở gia bọn họ nhiều thế hệ đều đúc vũ khí, muốn rèn sắt, vật liệu gỗ, thợ rèn, đúc pháp, ai có thể so sánh với bọn họ,hiệnnay là công khai muốn trộm là được? Bị thương nhân tranh giành, bị cướp của, còn muốn đe dọa bọn họ?
“Dạ!”
“Bắt hết tất cả cho ta!” Võ Huệ Ân vừa rồi thiếu chút nữađãchết dưới kiếm, lòng còn sợ hãi đỏ mặt rống to.
“Keng! Keng!” Đám quan sai nghe lệnh, lập tức rút trường đao bên hông ra, nhắm về hướng Sở Bạch Ngọc.
Thanh Trúc sửng sốt “Thiếu phu nhânnóirất đúng.” Nàngthậtlà khờ quá.
Sơ thẩm so với thẩm tra vũ khí chính thức vô cùng đơn giản, chỉ cần giao nộp đủ mười tám dạng binh khí, thuyết minh phương pháp chế tạo, đao thương, phương thức rèn lạnh, coi như thông qua.
Tam phương hỗn chiến, thương nhân tới tham gia sơ thẩm vũ khí, cả đám đều ôm binh khí chạy trốn rất xa, chỉ sợ bị đao thươngkhôngcó mắt thương tổn,đãcông cốc lại còn chịu đau.
thậtvất vả đến thời khắc đắp hòm quan tài, người thân thuộc đóng đinh hòm quan tài, thê tử hai huynh đệ trẻ tuổi, gục ởtrênnắp quan, khóc đếnkhôngkềm chế được.
“Bạch Ngọc, vợ tương lai đâu?” Chúc Dung tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt vẫn toả sáng, dung nhan tuyệt mỹ làm người ta xem đến ngây ngốc như trước, năm tháng đối với bàthậtsựrất nhân từ, trừ bỏ khóe mắt cómộtít nếp nhăn khi cười, ngoài ra bà cùng thiếu nữ giống nhau như đúc.
“Cái gì? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”khôngcó khả năng,sẽkhông!hắnphái nhiều người như vậy canh giữ ở bên người Hồng nhi, làm sao còn có thể gặp chuyệnkhôngmay?
“Dừng tay! Dừng tay!” Mắt thấy vài đứa bé non nớt toàn bộ tétrênmặt đất, Đỗ Phi Hồng dùng sức đẩy Ngô tẩu tử che ở trước mặt nàng ra.
“Thiếu phu nhân! Ngươiđimau!” Ngô tẩu tử lôi kéo Đỗ Phi Hồng hướng ngõ sau chạyđi.
Võ Huệ Ân ngănhắnlại, “khôngcần, cứ để cho bọn họ đánh nhau” Bọn họ đánh càng kịch liệt càng tốt, đến lúc đó liền nhìnhắnđem Trưởng Tôn Vô Kị cùng Sở Bạch Ngọcmộtlưới bắt hết như thế nào!
“Làm sao có thể?”
trênmặt Sở Bạch Ngọc chứa đựng ý cười thong dong, chắp taynói: “Binh khí Sở gia gặp nạn, tướng quân đại nhânkhôngcó nghenóisao?”
“Nàng thay conđitham gia tưởng niệm các huynh đệ, tối naysẽtrở lại.” Cha cùng Ngũ thúc đều trở về rồi, gánh nặngtrênvaihắncuối cùng có thể tháo xuống.
Vốn dĩ các nàng đều nghĩ đến chủ tử làmộtthiên kim tiểu thư được nuông chiều,khôngnghĩ tới nàngthậtcó thể chịu được cực khổ.
Tâm Sở Bạch Ngọc căng thẳng, trong chớp mắt liền bay ra đại sảnh, xuyên qua hành lang tiền sảnh, lập tức thấy Phúc tổng quản được người dìu dắt, toàn thân vết thương chồng chất “Thiếu phu nhân đâu?” Tiến lên bước xamộtcái,hắnkhẩn trương ép hỏi. Buổi sáng hôm nay, là Phúc tổng quảnsựcùng Hồng nhiđitưởng niệm......
Võ Huệ Ân cònđangđoán ý tưởng thựcsựcủa Sở Bạch Ngọcthìđột nhiên tràn vào rất nhiều cung sai mặc trang phục màu đỏ, trong nháy mắt liền đem sân bao bọc vây quanh.
Ngày sơ thẩm cuối cùngđãtới, rất nhiều thương nhân vũ khí toàn bộ tụ tập ở ngoại ô, Sở Bạch Ngọc cũngđãđến sớm, đám thương gia vũ khí thấyhắnhai tay trống trơn mà đến, toàn bộ đều nở nụ cười, bộ dáng mỗi người đều như xem kịch vui.
Bên ngoài giáo trường,mộtđám người chậm rãiđivề hướng bọn họ, trước mặt mỗimộtngười đều là quen thuộc,mộtgã trung niên nam tử tuấn tú nho nhã dìu dắtmộtvị tuyệt thế mỹ nhân,điđến bên cạnh Sở Bạch Ngọc, đúng là vợ chồng Sở Hòa Kỳ,hắnđiđến bên người nhi tử, bàn taynhẹgiơ lên, vỗ vỗ bờ vai củahắn.
Phúc tổng quảnmộtbên khóc,mộtbên tường thuật lại chuyệnđãtrải qua ——
“Thu Đồng!” Võ Huệ Ân sốt ruột nhìn bóng lưng nữ nhi, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Sở Bạch Ngọc, “Ngươi nhớ kỹ cho lão phu!” Dứt lời, liền nhanh chóng vén trướng rờiđi.
Sau khi đến linh đường, Đỗ Phi Hồng loay hoay xoay quanh, tuy rằng trong phủ có pháimộtít nhân thủ theo giúp nàng, nhưng tangsựquy củ phức tạp, nàng lại là chủ tử, đương nhiên cũng chưa được nghỉ ngơi.
“Bắt lại toàn bộ cho ta!” Võ Huệ Ân sau khi thấy hai phe nhân mã bắt đầu xuấthiệnvẻ mỏi mệt, lên giọng hô.
“Tướng quân đại nhân, kì thẩm tra vũ khí năm nay, Sở gia ta quyết định ——khôngtham gia!”Đôi mắt Sở Bạch Ngọc phủ sương, lạnh lùng châm chọcnói.
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kị mỉm cười, tuyệtkhôngđem thịnh nộ của Võ Huệ Ân để vào mắt,khôngkhí chung quanh dị thường khẩn trương, hết sức căng thẳng, nhưnghắnvẫn giống như tự tại dương dương tự đắc.
Mà tên đánh bay trường kiếmhắn, cũng trực tiếp ngồitrênmộtcột trụ cách đókhôngxa, phát ramộttiếng trầm đục, cánh cung vẫn còn dao động.
“Hắc hắc.” Chúc Dung rất đắc ý nhìn nhi tử làm cái mặt quỷ.
“Ngươi!” Võ Huệ Ân giận trừng mắt nhìnhắn.
Đỗ Phi Hồng được người ta che chở, chỉ hít vàomộtngụm mùi thơm lạ lùng, ảnh hưởngkhônglớn, ý thức coi như thập phần thanh tỉnh.
“khôngtham gia......”
Sở Bạch Ngọc nhẩm tính thời gian, lúc này Hồng nhi hẳn làđãđến đám tang rồi, nơi này cũngđangcó trò hay cần lên diễn “đithôi.”
Võ Thu Đồng cắn chặt môi dưới, tâm cũngkhôngcam chịu trừng mắt vớihắn.”Nàng ta có gì tốt? Ta có gìkhôngtốt?” Nàngkhôngcam lòng!” Dáng vẻ của ta so với nàng ta đẹp hơn rất nhiều, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàngđãyêuchàng, tại sao chàng có thểkhôngthích ta!” Câu hỏi bén nhọn đầy phẫn hận, sắc mặt vốn dĩ xấu hổ cũng toàn bộ chuyển thành lửa giận.
“Bị cướpđivũ khí thìkhôngcòn dự trữ sao?” Tiếng kinh hô bên tai dấy lênkhôngdứt, đám thương gia vũ khí tất cả đều xôn xao bàn luận.
“Ngươi, ngươi......” Lần đầu tiên ở trước mặt người khác bịhắncắt đứt quan hệ nhục nhã như vậy, Võ Thu Đồng hoàn toànkhôngthể chấp nhận, đột nhiên đỏ mắt, hổn hển dậm chân, thương tâm xoay người rờiđi.
Sở Tú vừa thấy tình huống nguy cấp, kiên trì tiếp được chiêu này “A!”mộttiếng, cánh tay tê rần, lập tức xuấthiệnmộtmiệng vết thương rất sâu, phun ra máu tươi, đau đến nỗi nàng rốt cuộckhôngcầm được kiếm.
“Đến lúc nhi tử con lớn,sẽđổi cho con nghỉ ngơi.” Vô cùng đơn giản xua đuổihắn.
“......” Cái gì hiếm khi? Nămhắnhai mươi tuổi, nương liền lôi theo cha cùng bàđidu ngoạn chung quanh, cha cũngthậtlà, thươngyêuthê tử cũngkhôngthểkhôngcó giới hạn như thế chứ!hắnnhìn phụ thân kháng nghị.
Võ Huệ Ân tức giậnkhôngkềm được “Trưởng Tôn đại nhân, ý của ngài là gì? Nơi này là binh doanh, tự tiện xông vào binh doanh là phạm vào tử tội, có thể g·i·ế·t lập tức!” Rốt cuộc có đem tướng quân nhưhắnđể vào mắt haykhông, lại có thể dám sai quân lính tiến vào, thựcsựcho rằnghắnkhôngdám giếthắnta sao?
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Ô......”
Trưởng Tôn Vô Kị nắm trường kiếm, tập trung thẳng đến thân ảnh Sở Bạch Ngọc mà lao đến, Võ Huệ Ân đtrong lúc này vốn có ý định muốn loại trừ Sở Bạch Ngọc, bởi vì trong ấn tượng bọnhắn, Sở Bạch Ngọc chỉ là công tử tay trói gàkhôngchặt, muốn mạng củahắn, tựa như bỏmộtvật vào túi đơn giản,khôngngờ ——
Vận chuyển chân khí trong cơ thể, nhuyễn kiếm phát ra thanhâmngân vang trong trẻo du dương, làm tất cả mọi người ở đây nhịnkhôngđược tay ngừng động tác,khônghẹn mà cùng ngoái đầu nhìn về phía ba ngườiđangđánh nhau cùngmộtchỗ.
“khôngcần phải quan tâmhắn, hôm naymộtlần giải quyết cho xong việc phiền lòng”
Sở Bạch Ngọc vừa quay đầu, liền nhìn thấymộtbóng người quen thuộc “Ngũ thúc?” Giật mình ngẩn ra, đúng vậyhắnviết thư kêu cha nhanh chóng trở về, nhưngkhôngnghĩ tới Ngũ thúc cũngđãtrở lại.
Tiếng ong ong bên taikhôngdứt, trường kiếm lóe ra hóa thành từng đóa hoa kiếm, kiếm khí cùng đao khí hợp lại với nhau, ba người ngươikhôngtha cho ta, takhôngtha cho ngươi, đột nhiên, chỉ thấy gót chân Sở Bạch Ngọc thoải mái chuyểnnhẹ, thân ảnh lập tức giống như ánh chớp mạnh mẽ b*n r*, mũi kiếm thẳng ép vào ngực của Võ Huệ Ân.
“Sở Bạch Ngọc, ngươi nhìn xem đây là cái gì!” Trưởng Tôn Vô Kị cũngkhôngcòn tức giận, chỉ là mặt lạnh lẽo, vẫy tay cho người mang ra từng rương gỗ “Mở ra!”
“Thiếu phu nhân, ngàikhôngnghỉmộtlát sao?” Thanh Trúc có chút bận tâm nhìn chủ tử. Ngày hôm qua chủ tử bận đến đêm khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi,hiệntại trời vừa mới sáng, chủ tử lại muốn ra cửa.
Đứng ởmộtbênkhôngnóiSở Hòa Khiêm tiến lênmộtbước, cầm lấymộthộpnhỏtrêntay nô tài thân cận, đưa cho Sở Bạch Ngọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Võ Thu Đồngmộtchưởng đánh bay Sở Văn, “Binh bất yếm trá, ngươi chưa từng nghe qua sao?” Cười điên cuồng, song kiếm vungmộtđường, hộ vệ vây quanh ở bên người Đỗ Phi Hồng nháy mắt đều ngã gục.
“Tướng quân đại nhân,khôngbiết cố ý triệu kiến tại hạ có chuyện gì quan trọng sao?” Quét bốn phía liếc mắtmộtcái, mắt phượng híp mắt lại mở to, ngoài Võ Huệ Ân ra, Võ Thu Đồng cũngđangở đó.
Sở Hòa Kỳ nhìnhắn, chậm rãi trong tay áo lấy ramộtkhối lệnh bài Kim Hoàng Sắc, nâng cánh tay giơ lên cao, để cho tất cả mọi người thấyrõràng mặttrêncó khắc chữ —— Như Trẫm Thân Lâm.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trong lúc nhất thời,trêngiáo trường ngoài Sở Hòa Kỳ ra, tất cả đều quỳ gối” Mảnh kim bài này, là Cao Tổ hoàng đế ban cho Sở gia chúng ta, thấy nó như thấy người, hôm nay Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân, bất luận chuyện lúc trước rối rắm đến đâu, kim bài này xuất ra, có thánh dụ của Cao Tổ hoàng đế, chuyện cũ trước kiakhôngtruy xét, khâm thử!” Sở Hòa Kỳ ý vị thâm trường nhìn mọi người quỳtrênmặt đất.
“Đỗ Phi Hồng! Ngươiđira cho ta!” Sau khi ở trong binh doanh bị nhục nhã, Võ Thu Đồng càng nghĩ càng giận, thù mới hận cũ toàn bộ xông lên đầu, ả biết hôm nay Đỗ Phi Hồngsẽđến nơi này, ả quyết tâm muốn cho Sở Bạch Ngọc nếm thử cảm giác đau lòng là như thế nào!
Võ Thu Đồngâmtàn nhìn mặt nàng tái nhợt, giơ trường kiếm nhuốm máu lên, chỉa thẳng vào nàng, “Theo tađi, bằngkhôngtasẽmáu tẩy linh đường!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, Đỗ Phi Hồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Võ Thu Đồng mặc xiêm y đỏ thẫm, đứng ở cửa, nàng, nàng ta tại sao có thể mặc như vậy tới nơi này?
Sở Bạch Ngọcđãsớmkhôngnhịn được, Trưởng Tôn Vô Kịthậtsựnghĩ làhắnsợ, mới có thể mặc cho quan sai trong phủhắntác uy?hắnchính là lười cùng Vô Kị xung đột chính diện, tránh để cho Võ Huệ Ân ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
“Đỗ Phi Hồng! Theo tađi!” Võ Thu Đồng giống như nổi cơn điên, ánh mắt nhìn thấy Đỗ Phi Hồng, hoàn toànkhôngđể ý tới người bên ngoài chửi bậy, mũi chânnhẹchút, thân ảnhnhẹnhàng nhảy ra, bắt lấy cổ tay Đỗ Phi Hồng định mang nàngđi.
Sở Bạch Ngọc đứng lên, chậm rãiđiđến trước mặt Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kịđangtừ từ đứng dậy “Ngũ thúc, vật Bạch Ngọc nhờ ngài đâu?”
Sở Bạch Ngọc khẽ quátmộttiếng, Sở Lôi lập tức rút ra trường kiếm, thân ảnh tựa như tia chớp chạy như bay ra ngoài, hộ vệ còn lại thấy thế, cũng lập tức xông tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa về tới Sở phủ, vợ chồng Sở Hòa Khiêm hiển nhiên là đến xem Sở Nhạn bị thương, mà Sở Bạch Ngọc vẫn cùng cha mẹ ở trong đại sảnhnóichuyện.
Võ Thu Đồngmộtcước đá văng tay của Phúc tổng quản còn lôi kéo Đỗ Phi Hồng ra, vung tay lên, Hắc y nhânmộtbên lập tức tiến lên khiêng Đỗ Phi Hồng lên, Võ Thu Đồng trước khi rờiđicòn đối với người trong linh đường hấp hối cườinói: “nóicho Sở Bạch Ngọc biết, ta muốnhắnhối hận cả đời! Ha ha ha ha......”
“A, Trưởng Tôn đại nhân, đây là đất Tứ Xuyên,khôngcó ai lạikhôngbiết Sở gia takhôngriêng gì đúc kiếm cho triều đình, Sở gia ta ởtrêngiang hồ cũng là thế gia đúc vũ khí danh tiếng nhiều năm, những binh khí này tất cả đều là cất giữ, ngay cả đao phong(*) cũng chưa khai, có thể lấy ra chém cái gì, chém muỗi sao?” Sở Bạch Ngọc cũngkhôngkhách khí nữa, lập tức hỏi lại.
Võ Huệ Ân chấn động, mắt hổ trừng trừng,khôngthể tin đượchắnlại có thể dễ dàng liền buông tay như vậy! “Ngươi, ngươi đây là ý gì?” Hay là...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hộ vệ Sở Bạch Ngọc mang đến khoảng chừng mười người, nhưng người người đều là cao thủ Sở gia tỉ mỉ bồi dưỡng, có thể lấymộtđịch mười, trong khoảng thời gian ngắn, cùng phần đông cung sai đánh cho khó phân cao thấp.
“Keng”mộttiếng, Võ Huệ Ân cùng Trưởng tôn Vô Kị cũngkhôngdám tin trừng to mắt, Sở Bạch Ngọc tháo miếng vải trắng quấn ởtrênđai lưng lấy ra thanh nhuyễn kiếm gần như trong suốt, ba món vũ khí giao kích, thế lực ngang nhau!
“Thiếu phu nhân, đừng nghe lời của ả, ngàiđimau......” Tay Phúc tổng quản run rẩy, triển khai song chưởng, làm tròn trách nhiệm bảo vệ thiếu phu nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cẩn tuân thánh lệnh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”khôngnghĩ tới muôn vàn tính kế, cuối cùng lại bịmộtđạo kim bài này làm hỏng, đáng giận!
“Sở Lôi!”
Sở Bạch Ngọc đối với Trưởng Tôn Vô Kịkhôngtừ thủ đoạn, Võ Huệ Ânâmngoan độc lạt, hơn nữa nghĩ đến Sở Nhạn còn nằm ởtrêngiường,hắnđãsớm tích tụ lửa giận đầy mình, muốn cùng hai người này hung hăng đánhmộttrận, phát tiết hết, nếu hai người ra tay trước,hắncũngkhôngcần tiếp tục nhẫn nhịn.
Bàn tay tê rần, nhuyễn kiếm Sở Bạch Ngọc lập tức rơi xuống đất, người cũng lui về hai bước, thân kiếm ở giữakhôngtrung vòng hai vòng,nhẹrơi xuống bên chânhắn, cắm xuống đất ba tấc.
“Thiếu phu nhân......khôngthể......” Khóe miệng Sở Văn chảy máu tươi, liều mạng lắc đầu.
Đỗ Phi Hồng nhìn cũng khó chịu,khôngkhỏi đỏ ửng mắt, nhưng nàng vẫn là mạnh mẽ chấn định tinh thần lên, đưa tay dìu thiếu phụ gục ởtrênnắp quan lên, khóe mắt nhìn qua, lại nhìn thấy tiểu hài nhi non nớt gào khóc đòi ăn “Ngô tẩu tử, ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy, Ngô ca sao có thể yên tâmđiđược?” Ai,mộtmồi lửa hủy bốn nhà.
Võ Huệ Ân cùng nhiều tướng lãnh quay chung quanh,điđến trước mặt Sở Bạch Ngọc, nhìn bên cạnhhắnkhôngcó vật gì, hang lông mày nghiêm khắc chau cùngmộtchỗ “Sở Bạch Ngọc! Ngươithậtto gan! Hôm nay là sơ thẩm, ngươi hai tay trống trơn đến đây là có ý gì?” Nháy mắt, tướng lãnh bốn phía lập tức rút kiếm đem Sở Bạch Ngọc cùng Sở Lôi bao vây lại.
hắnrốt cục hoàn thành sứ mạng củahắn, từ nay về sau Sở, Chúc hai nhàsẽkhôngcòn bị triều đình chế ngự, tất cả rốt cục đềuđãxong.
“Chúng tađithôi.” Mặc lại áo choàngtrênngười, Đỗ Phi Hồng liếc mắt nhìn mình trong gương, xác nhậnkhôngcó chỗ nào thất lễ, liền cùng bọn người Phúc tổng quản cùng nhau rờiđi.
Sở Hòa Kỳ vẻ mặt tươi cười ôm lấy ái thê “Conđãtrưởng thành, cha có thể yên tâm, hơn nữa, Nhạn nhi tuy rằng cùng Ngũ thúc con khá giống nhau, nhưng mấy ngày nayhắnvẫn phải dưỡng thương nghỉ ngơi, con nên chịu trách nhiệm mọi việc” Nhi tử trưởng thành, có thể để mặchắn, chỉ có nương tửhắnyêunhất, cũng phải biết nghĩ cách giúp nương tửnóichuyện.
“Hai năm trước triều đìnhđãban hạ lệnh mới, nghiêm cấm dân thường đúc vũ khí, Sở gia ngươi mặc dù nhiều thế hệ vì triều đình sáng tạo binh khí, nhưng hôm nay là ngày sơ thẩm, ngươinóimấy ngày trước binh khí Sở gia gặp nạn, nay rương binh khí này, ta cũng là ở trong phủ ngươi tìm ra, lén tạo binh khí được xem là cố tình nghịch mưu phạm thượng, ngươi có biết tội của ngươikhông?” Trưởng Tôn Vô Kị lên giọng giận dữ hỏi.
“Phanh, phanh!” Rương gỗ phủ vải bị xốc lên, bên trong chất đầy binh khí, gang thép lạnh, mỗimộtcái đều là binh khí tốt nhất.
Tới tham gia đám tang, vũ khí của hộ vệ toàn bộ để ở ngoài cửa, trong đó năm, sáu gã hộ vệ định nhân cơ hội chạy tới cửa cầm lại vũ khí,khôngngờ vừa bước ra cửa, nhân mã Võ Thu Đồng mai phục bên ngoài lập tức bung lưới, khiến bọn họmộtlưới bị bắt hết.
“Võ, Võ tiểu thư? Tại sao ngươi......” Đỗ Phi Hồng vội vội vàng vàng tiến lên, muốn nhanh chóng đem nàng rờiđi, ả mặc thành như vậy, đối người chếtkhôngkhỏi rất bất kính.
“Trời ơi!” Đỗ Phi Hồng kinh hoảng bổ nhào đến bên cạnhhắn, “Ngươikhôngcần lại đả thương người —— Tađivới ngươi!” Nước mắt đổ rào rào, nàng lần đầu tiên nhìn thấy người đáng sợ như vậy, dễ dàng lấy tánh mạng người ta trong nháy mắt như thế.
“Sở đại thiếu gia.” Võ Thu Đồng xấu hổ nhìnhắncười cười, đáy mắt lóe ra lưu luyến hưng phấn, cha rốt cụcđãra tay, nàng ta cuối cùngkhôngcần phải chờ đợi.
Chương 9
Mắt Sở Bạch Ngọc lạnh lẽo nhìn Võ Huệ Ân càng ngày càng gần, ánh mắt của những người khác tò mò, vui sướng khi người gặp họa cũng đều ném lêntrênngười bọnhắn.
Trời vừa sáng, Thanh Trúc khẽ gọi Đỗ Phi Hồng tỉnh lại, nàng biết hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn, cũngkhôngtrách cứ, rất nhanh đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Sở Bạch Ngọc vừa nghe, mặt đều đen sạm “Các ngườikhôngphải cùng Ngũ thúc mớiđitham gia du ngoạn ở Tô Hàng mười ngày sao?nóiđến đây, mười ngày của các ngài cũngthậtlâu đó?”nóilàđimười ngày, lạiđisuốt hai tháng, hơn nữa vừa mới trở về lại muốnđira ngoài ngoạn, vậykhôngphải tương đươnghắnvẫn phải xử lý công việc sao.
“Bảo hộ thiếu phu nhân!” Hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức đem Đỗ Phi Hồng che đến bên trong linh đường, che ở trước người của nàng.
“A!” Đỗ Phi Hồng sợ tới mức kinh hômộttiếng, may mắn Sở Văn ở phía sau động tác nhanh nhẹn, vội vàng ôm lấy eo của nàng, đem nàng lùi ra phía sau, mới thuận lợi tránh thoát công kích của Võ Thu Đồng.
“Ô ô......”trênlinh đường vang lên tiếng khóc, tiếp theo là thanhâmtụng kinh, tiếng chuông vang lên, vài nam tử mặc áo màu đenđiđến, chuẩn bị nâng hòm quan tàiđivề hướng ngoại ô.
Sở Bạch Ngọckhônghề liếc mắt nhìn nàngmộtlần nào, chỉ đem ánh mắt bình tĩnh dừng ởtrênngười Võ Huệ Ân.
Thời gian Sơ thẩm đến, binh khí nộp lêntrêncũng bắt đầu trả về cho các thương nhân, Võ Huệ Ân mặc quân giáp oai hùng, y theo trình tự, thẩm tra từng gianmột.
khôngnghĩ tới Võ Thu Đồngđangchờ đợi thời cơ này, thấy nàngđitới trước mặt mình, lập tức rút trường kiếm bên hông ra, phẫn hận hướngtrênngười nàng đâm tới!
Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kị đồng thời kinh sợ,khôngnghĩ tới Cao Tổ hoàng đế lại có thể lưu lạimộttấm kim bài cùng khẩu dụ như vậy,thậtsựlà thất sách!
Đột nhiên “Ba!”mộttiếng, chiếc phiến trong tay vừa thu lại, chỉ vào Sở Bạch Ngọc quát: “Bắt lại cho ta!” Trưởng Tôn Vô Kị biến sắc,nhìn vào gương mặt công tửkhônghề thay đổi, trở nên sắc bén ác liệt.
Tiếng khóc buồn bã vang lên, đột nhiên nghe thấymộttiếng kêu bén nhọn——
Trongkhôngkhí tràn ngậpmộtcỗ mùi thơm lạ lùng, trong linh đường có mấy ngườikhôngkịp bế khí, lung lay gụctrênmặt đất, lúc này vài tên hắc y nhân che mặt vọt vào linh đường, thấy người liền g·i·ế·t!
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia!khôngxong!” Tiếng kêu thê lương của Phúc tổng quản từ xa xa truyền đến.
Khi Sở Bạch Ngọcđitheo tiểu binhđivào lều của Võ Huệ Ân, Võ Huệ Ân cũng sớmđãở đó chờhắn.
Bàn tay Võ Thu Đồng đưa vào bên trong tay áo mò mẫm, vung lên,mộttrận sương trắng đầy trời tỏa ra, Sở Văn cùng Sở Túđangở trước mặt của ả vừa nhìn thấy động tác này của ả vội vàng nhảy né tránh, nhưngkhôngkịp, hai ngườiđãhít phải độc hương, hơn nữa vận khí đánh nhau, độc hương phát tác càng nhanh hơn so với bình thường.
“Ngươi dùng độc?” Sở Vănkhôngnghĩ tới đường đườngmộtnữ nhi của tướng quân, lại có thể dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.
“Cha...... Chẳng lẽ conkhôngcần nghỉ ngơi sao?” Cũng quá bất công rồi, nghĩhắnlà làm bằng sắt sao?
Sở Lôi lập tức xuấthiệnở bên cạnhhắn“Đại thiếu gia.”
Đối với bốn phía quăng ánh mắt ác ý đến, Sở Bạch Ngọc tuyệtkhôngđể ý, mặt trờitrênđỉnh đầu tản ra hơi nóng, trong lòng củahắn, hôm nay toàn bộ để ởtrênngười Đỗ Phi Hồng thay thếhắnđitham gia đám tang.
“Sở đại thiếu gia, sơ thẩm sắp sửa bắt đầu, Sở gia vẫn chưa nộp binh khí lêntrênnghiệm võ,khôngbiết ngươi định làm như thế nào?” Võ Huệ Ân quan tâm hỏi.
“Làm càn! Nơi này là binh doanh, ai cho phép quan sai các ngươi tự ý xâm nhập! Lớn mật!” Võ Huệ Ân tức giận rống to, vung tay lên, binh lính nhanh chóng cầm lấy đao thương, tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu.
“Tướng quân đại nhân?”mộtgã tướng lãnh đến bên cạnhhắn, tùy thời hành động.
“Ngươi đừng thương tổn các nàng...... Ta, tađi, tađivới ngươi, hô, hô..... ” Độc khí bắt đầu phát tác ở trong cơ thể nàng, trước mắt nàng Võ Thu Đồng bắt đầu biến thành hai, ba bóng dáng, nàng biết mình sắp ngấtđirồi.
Võ Huệ Ân liếchắnmộtcái, bình tĩnh bưng trà lên, khẽ nhấpmộtngụm, “Người quang minh chính đạikhôngnóinhiều lời, Sở Bạch Ngọc, nữ nhi của ta đối với ngươi có mối tình thắm thiết, ta cũng rất muốn kết thành việc hôn nhân này,khôngbiết ý của ngươi như thế nào?”
“Ừm, chờ nàng ấy trở lại, chúng ta nhanh chóng chọnmộtngày tốt, trước lễ mừng năm mới đem hônsựtổ chức cho các con, ta với cha con còn địnhđitham gia hành trình Mạc Bắc nữa!” Chúc Dungnóixong cười hì hì.
Trưởng Tôn Vô Kị cùng Võ Huệ Ân lập tức xông lên phía trước tranh giành, người của Sở gia đứng ở rất xa, mắt lạnh lẽo nhìn hai người vì cướp đoạt bản binh khí phổ mà kia xung đột vũ trang.
“Câm miệng!” Võ Thu Đồng g·i·ế·t đỏ cả mắt rồi, nổi cơn điênmộtkiếm vung qua.
Sở Bạch Ngọc sau khi nhận lấy, mở hộp ra ra, đám người Trưởng Tôn Vô Kị lập tức trừng lớn mắt, theo dõitrênlòng bàn tayhắnđangcầmmộtquyển sáchthậtdày.
“Bản binh khí phổ này, lúc này Sở gia hoàn lại cho Thánh Thượng, Sở gia đúc binh khí, vốn là vì muốn chống lại chính sách tàn bạo, nay Đường triều thái bình thịnh thếđãnhiều năm, Sở gia cũng nên trả lại cho hoàng thượng, quyển sách này giao lại cho hai vị đại nhân, thỉnh hai vị đại nhân trả lại hoàng thượng, Sở Bạch Ngọc ta thay thế Sở gia lập lời thề tại đây, từ nay về sau,sẽkhôngcòn đúc binh khí!” Dứt lời,hắnthuận tay ném binh khí phổ về phía trước.
Đột nhiên,mộtgã tiểu binhđiđến bên cạnhhắn, ở bên taihắnnóithìthầm mấy câu,hắnliếc mắt nhìn tiểu binhmộtcái, liền theo tiểu binh rờiđi.
Bàn tay ở trong tay áo Sở Bạch Ngọcâmthầm nắm chặt, tên thất phu c·h·ế·t tiệt này,nóinhư vậy,khôngphải thừa nhận làhắncướp hàng đả thương người sao? Lại còn có mặt mũi hướnghắnđưa ra loạiyêucầu này!”Nếu như đáp ứngthìsao?khôngđáp ứngthìnhư thế nào?”
Tiếp theo lại đột nhiên “Ầm!”mộttiếng vangthậtlớn,mộtbóng đen từ bên ngoài mạnh mẽ bắnmộtmũi tên vào, bí mật mang theo khí thếkhôngthể đỡ, dùng nội lực rất mạnh đem trường kiếm Sở Bạch Ngọc đánh bay.
“Cha của con hiếm khi cùng ta xuất môn ngoạn chứ sao.” Chúc Dung mở đôi mắt đẹp liếc nhìn nhi tửmộtcái.
“Đồng ý với ta, ngươi chính là con rể của Võ gia ta, ngày sau vũ khí Sở gia đúc, Võ gia tasẽtoàn lực duy trì, nếukhôngđồng ý......” Võ Huệ Ân nở nụ cườiâmđộc“Vậy thử xem chuyện hôm này ngươi giải quyết như thế nào!” Lời này cũng có nghĩa Sở gia ngày sau chính là để Võ gia sử dụng.
Chỉmộtthoáng, đao quang kiếm ảnh, cung sai cùng hộ vệ Sở Bạch Ngọc mang đến đánh nhau, mà Võ Huệ Ân từ đầu tới đuôi chỉ đứng ởmộtbên, trầm lặngkhôngnói.
“Sở Bạch Ngọc! Ngươithậtto gan!” Võ Huệ Ân gầm lênmộttiếng, sắc mặt đỏ ngầu.
“Ha ha ha...... Võ Tướng quân, ngài đừng nổi giận, tại hạ là đến bắt giặc” Trưởng Tôn Vô Kị ngồi ởtrênnhuyễn kiệu, cho người ta khiêng tới giữa sân.
Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn trời. Quênđi, quênđi, ai bảohắncómộtngười cha thươngyêunương tử lên tận trời, về sau chờ khihắncó nhi tử,hắncũng muốn chiếu theo cách này.
Sở Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn hai người cha và congái, chỉ cảm thấy làmộttrò khôi hài “Sở Lôi.”
“Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?”
“Ngươi làm gì?”trênlinh đường cókhôngít hộ vệ cùng huynh đệ Sở gia, vốn là thập phần bi phẫn rồi, lại nhìn thấy Võ Thu Đồng lại có thể mặc Hồng Y đến linh đường la lối om sòm, tất cả đều giậnkhôngkềm được, đều nhảy ra muốn ngăn cản ả.
Ngô tẩu tử thương tâm nhào vào trong lòng nàng khóc rống, Đỗ Phi Hồng đau lòngkhôngthôi, lại cũng chỉ có thể cố nén nước mắt,khôngđể cho mình cũng rơi lệ theo.
Phúc tổng quản nước mắt rơi như mưa, y phục màu trắngtrênngười dính đầy vết máu, vẻ mặt sợ hãi “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhânkhôngthấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người khác thấy thế, lại khuyên tiếp, cuối cùng Ngô tẩu tử cũng cầm cái búa, nhắm ngay đầu đinh gõ xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.