Thảo Hôn Tướng Công
Nguyên Nhu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Sở Bạch Ngọc lười biếng đứng dậyđitới cửa, ngay lúchắnmuốn bước ra cửathìphía sau đột nhiên lạinóimộtcâu, “Tasẽcómộtđường tẩu phảikhông?”
“Ta cũngkhôngphải con chuột!” Đỗ Phi Hồng vừa nghe, xấu hổ nên vô tình đem đem ý tưởng trong đầunóira như thế.
Sở Bạch Ngọc sửng sốt, nhịnkhôngđược lại cười ha ha, “Bộ dạng ta cũngkhônggiống mèo a!” Nha đầu kia, lại đemhắntrở thành mèo lớn thíchđichọc phá chuột sao!
Sở Nhạn nhìn bóng lưng đường ca, lông mày nhướng cao, đáy mắt có ánh sáng chuyển động, xem ra,hắnphải chuẩn bị tâm lý, hảo hảo bồi đường ca tiếp tục đùa giỡn rồi.
“Ngươi!” Nàng thở hổn hển trừng to mắt, Đỗ Phi Hồng nhìn ý cườitrênmặthắn, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt.
Đối với Sở Bạch Ngọc mànói,thậtsựvừa đem nàng trở thànhmộttrò tiêu khiểnthậtvui, đồng thời cũng là bởi vì nhận lời ủy thác, mới khiến cho việc hôn nhân này trở thànhsựthật, bây giờ suy nghĩ lại, cướimộtthê tử ngây thơthậtsựlà ý nghĩkhôngtồi,
Mãi đến khi thời gian gần bữa tối, người gác cổng mới tiến đếnnóingười hầu của Đỗ gia,nóimuốn đón đại tiểu thư hồi phủ.
Nàng sợ tới mức từtrênghế nhảy dựng lên, ngay từ đầu luônkhôngchú ý tới tóc còn bịhắnnắm, nhảy dựng như vậy, da đầu bị kéomộtchút, cả người bị đau, lại té ngã vào trong ngực củahắn.
Sở Bạch Ngọc giả vờkhôngpháthiệnra bộ dáng kinh hoảng của nàng, cánh tay hơi dùng sức,mộttay nắm chặt tay nàng,mộttay kia rất tự nhiên kéo cánh tay của nàng, dùngmộtchút lực, đem nàng mang đến chỗ cha nương nàng.
Nhưng nửa tháng nửa, là ngày nhiệm kỳ của nhóm phúc thần Đỗ gia mãn hạn, đến lúc đó, pháp lực suy thầnsẽkhôngcòn bị chế ngự, chỉ sợkhôngđầy mười ngày, Đỗ Phi Hồngsẽchết oan uổng, vì thế, bọn họ đau khổ suy nghĩ nên cứu nàng như thế nào, cuối cùngthậtvất vả nghĩ đến Thành Đô có Kỳ Lân đến nhân gian, dựa vào sức mạnh của thần thú, nhất định có thể bảo trụ tính mạng của nàng, đây cũng làmộttrong những nguyên nhân vì sao Đỗ Tuế Du lại đột nhiênmộtnhà già trẻ đều đưa đến Thành Đô.
Trời ạ, trời ạ! Chuyện hoang đường như vậy lại có thể phát sinh ởtrênngườihắn!
Đỗ Phi Hồng đối với tất cả chuyện xảy ra trước mắt, còn chưa kịp hiểu hết, chỉ có cảm giác giống như mình bị bánđi, chỉ có thể chậm rãi đảo tròng mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Sở Bạch Ngọcđangcười tao nhã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“thìtính sao?” Sở Bạch Ngọckhôngđể ý lắm.
Đêm đó, vốn dĩ phúc thầnđitheo bên cạnh những người ở Đỗ gia cùng suy thần đều tìm đếnhắn, nguyên nhân của nhóm phúc thần rất đơn giản, là nhiệm kỳ của bọn họđãxong, đến lúc đó Đỗ giasẽkhôngcó phúc thần hộ thân, đối với người khác trong Đỗ gia cũngsẽkhôngtạo thành thương tổn gì, nhưng đối với Đỗ Phi Hồngsẽkhônggiống nhau.
Đỗ Phi Hồng cúi đầu nhìnhắnnắm tay của mình, lén nhìn ngón tay thon dài củahắnhướng lêntrên, có chút hoang mang nhìn chăm chú vào hai mắt củahắn, “Hồng nhi? Đúng, đúng hẹn?”
“Ừm......” Mắt phượng hẹp dài khép hờ đầy nguy hiểm.
“Mười sáu năm, tại sao ngươi cònkhôngđi?” Phúc thần thứ hai phúc thần thứ bađitheo nhân cơ hội đemhắnáp đảotrênmặt đất.
Sở Bạch Ngọc ở ngoài mặt giả thâm tình nhìn nàng, kỳthậtnội tâm sớmđãbị bộ dáng sợ hãi hết đường chối cãi của Đỗ Phi Hồng, trở nên vui vẻ, buồn cười đến ruột đều thắt lại.
Chương 3
“Con thựcsựđitới nhà Sở công tử thổ lộ tâm ý?” Đỗ Tuế Du kinh ngạc mở to hai mắt, làm sao cũngkhôngdám tin tưởng nữ nhi ngây thơ lại có lá gan lớn như vậy.
Đỗ Phi Hồng giống nhưđãbị chuyện gì làm kinh hách thở hốc vì kinh ngạc, tròng mắt trợn đến độ muốn rơi ra, “Cầu hôn?”không,khôngthể nào? Cái gì cầu hôn? Nàng phút chốc ngẩng đầu hướng cha mẹ, tìm kiếm viện trợ.
Sở Bạch Ngọc nhướng mày, bắt chướchắnnâng chung trà lên hớpmộtngụm, “Đúng vậy!”hắnchưa từngnóitrêu, những lờihắnnóivới Đỗ Phi Hồng đêm nay, đều làthậttâm thành ý, được rồi,hắnthừa nhận,hắnlà có chút ý muốn trêu nha đầu khờ kia, ai bảo nàng chọn lấy phần lễ này đưa tới cửa!
“Ngươi! Ngươi ngươi......” Đỗ Phi Hồng tức giận đến muốn ngất xỉu, cứ lắp bắp ngươi nửa ngày, lạinóikhôngra lời, vốnkhôngcó biện pháp bắt bíhắn, cuối cùng chỉ có thể giận dữ dùng sức đẩyhắnmộtphen.
Người mai mối hiểu ý, vội vàng cười khanh khách bước lên phía trước, phụ họanói: “Chúc mừng ngài, Đỗ lão gia, việc hôn nhân này của Sở gia là bao nhiêu người muốn đềukhôngđược, hơn nữa lại là Thái Thú đại nhân tự mình tới cửa làm mai, ngài tất nhiênsẽvui vẻ đáp ứng đúngkhông?”khônghổ là mai mối lão luyện, đơn giản hai ba câu,đãnóiđến làm cho ngườikhôngthể phản bác.
“Tên hỗn đản này! Quấn lấy nàng mười sáu năm còn chưa đủ sao?” Phúc thần thứ nhất nhìn suy thần chửi bậy.
“Võ tiểu thưsẽkhôngtừ bỏ ý đồ.” Sở Nhạn liếchắnmộtcái, lạnh lùngnói.
Đỗ Phi Hồng vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt bối rối nhìn về phía phụ thân, muốn mở miệng giải thích lạikhôngbiết nênnóinhư thế nào mới đúng, dù saotrêncổ nàng quảthậtđangđeo “Vật chứng”, bất kể nhìn thế nào, bọn họ nhìn giống như nữ nhi bất hiếu lén lút định tình.
“Ngô!” Sở Bạch Ngọc thét lớnmộttiếng, răng cắn nhằm môi, lập tức chảy ra tơ máu đỏ tươi.
Đỗ Tuế Du liếc mắt nhìn, qủathậtchiếc khăn tay này do chính tay nữ nhi thêu ra, ông còn nhớrõlúc nữ nhi thêu chiếc khăn nàythìông từng cườinóithích, nữ nhi còn đáp ứng muốn tặng cho ông làm quà mừng thọ, tại sao bây giờ lại thành tín vật của nam nhân này rồi?
Nhìn Đỗ Phi Hồng vừa mới vào phòng, Sở Bạch Ngọc trong tâm tràn đầy ý cườiđitới bên cạnh nàng, vô cùng thân thiết nắm lấy tay nàng, “Hồng nhi, ta đúng hẹn đến đây.”
Đỗ Phi Hồng bịhắnnhìn chột dạkhôngthôi, giống như mình làm chuyện gì có lỗi vớihắnvậy,khôngtự chủ được cúi đầu, “Ta, ta ta......”
“Đau quá!” Da đầu truyền đếnmộttrận đau đớn, mắt Đỗ Phi Hồng lập tức đỏ ửng, vội vàng muốn rời khỏi ngực củahắn, vừa ngẩng đầu, gõmộttiếng, lại đụng vào cằm củahắn.
Nàng nghĩ lại, nhưng nghĩ thế cũng nghĩkhôngra được đến tột cùng nàngđãđắc tội Sở đại thiếu gia vào lúc nào, vì saohắnluôn lộ ramộtbộ dáng trêu chọc nàng, tại sao vậy chứ?
Nàng trầm tư suy nghĩ khẽ cau mày,, khuôn mặt khéo léo toàn bộ nhăn nhó, hoàn toànkhôngphát giác con mèo to kiađãxuấthiệnở trong lương đình, thậm chíđãđến ngồi ở bên cạnh nàng, vuốt vuốt tóc của nàng.
Nhưng Đỗ Tuế Dukhôngnhìn nàng bằng ánh mắt bao dung sủng ái, ngược lại ánh mắt sắc bén bắn về phía nàng. Ngày thường tuy rằng ông thươngyêunữ nhi, nhưng Đỗ gia mấy đời đều là thư hương thế gia, ông cũng là người thập phần thủ lễ, ngày hôm nay vừa rời giường, đến ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa ăn, Thái Thú đại nhân liền mang theo người mai mối đến bái phỏng,đitheo còn có đại thiếu gia của Sở gia, cònnóihắncùng nữ nhi lưỡng tình tương duyệt, tối hôm qua hai ngườiđãchính thức trao đổi tín vật đính ước, loại hành vi trái lễ giáo này, đương nhiên làm ông vô cùng tức giận, nhưng bởi vì có Thái Thú ở đâykhôngtiện nổi giận, buồn bực toàn bộ để ở trong lòng.
Nàngkhôngchút nghĩ ngợi, liền kéo tay áo muốn thayhắnlau miệng vết thương, nào ngờ Sở Bạch Ngọcđangmuốn mở miệngnóivới nàng,mộtngười đưa tay,mộtngười há mồm, kết quả —— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóiđùa sao, đại thiếu giađangcùng đại thiếu phu nhân tương lai vui đùa ầm ĩ, ai dám tiến đến phá hư, vẫn làđichỗ khác hóng mát thôi!
Suốt buổi chiều, chỉ thấy đượcmộtđại nam nhân khuôn mặt tuấn mỹkhôngtỳ vếtkhôngngừng náo loạn bên cạnh mộttiểu nữ nhân vẻ mặt đau khổ,trênmặt thường hay lộ ra nụ cười xấu xa, gia nhânđangchuẩn bịđiqua lương đình chỉ cần vừa nghe đến tiếng thét chói tai, cước bộ đềuđãtự động dừng lại, tiếp theo trong tâm biếtrõnên chuyển đường khác màđi.
Kỳthật......hắncũngkhôngphảithậtsựđối với nàng xấu xa như vậy......
Sở Bạch Ngọc cũngkhôngnghĩ đến nàng lại đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó lại dùng lực nhào vào trong lòng ngực của mình, làmhắnbị đâm sầmmộtcái thiếu chút nữa thởkhôngđược.
Thiên hạ này ai ai cũng biết, từ vài năm trước sau khi thân thể hoàng thượng suy nhược, hoàng hậu liền bắt đầu bại lộ dã tâm của bà, dần dần can thiệp triều chính,nếu cứ tiếp tục như thế, hoàng hậu sớm hay muộnsẽcầm quyền, nay, hoàng hậu khắp nơi chèn ép thế lực cũ của bên họ Trưởng Tôn, thế lực mới là họ Võ bắt đầu nảy mầm, hai phái nhân mã đều nghĩ biện pháp họp lại tại Sở gia, nhưng Sở gia biết tính nghiêm trọng của tình thế, luôn luôn bảo trì trung lập, nhưng đêm nay náo loạnmộttrận như vậy,khôngbiết hai phái nhân mãsẽđối với Sở gia nghĩ như thế nào.
Đỗ Phi Hồng còn tưởng rằng chuyện tối ngày hôm qua cũng chỉ làđangnóiđùa, cho nên cũngkhôngđể ở trong lòng, nhưng hôm nay nằmtrêngiường, nàng liền pháthiệndường như nàng sai lầm rồi, bởi vì tiên nữ kia......không, Sở đại thiếu gianóilàsựthật!
Lúc nàng vừa bước vào trong phòng, vốn dĩ cả sảnh đường đầy tiếng ồn ào thảo luận toàn bộ an tĩnh lại, ánh mắt mọi người toàn bộ chuyển về phía nàng,khôngkhí quỷ dị như thế, dù là Đỗ Phi Hồng ít khi để tâmđến xung quanh, cũng cảm nhận được, nàng nhất thời cảm thấy bất ankhôngyên, đôi mắt to tròn tròn bối rối nhìn cha mẹ ngồi ở vị trí chủ tọa,khôngrõlà chuyện gìđãxảy ra.
“Vậy các ngươi tại sao cũngkhôngcút!”
“Ngươi,khôngcho phép cười!”đãxảy ra đến mức này này, đều là dohắnlàm hại,hắnlại còn dám cười lớn tiếng như vậy? Đáng giận!
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Đỗ Phi Hồng khẩn trương hỏi.
“Đỗ lão gia, tại hạ có lẽ có chút đường đột, nhưng ta đối với Hồng nhi nhất kiến chung tình, mong rằng lão nhân gia ngài có thể đồng ý cho ta cùng với Hồng nhi trở thành thân thuộc.” Lời nàynóira thành khẩn, phối hợp với mỹ mạo tuấn mỹ vô song củahắn. thập phần có sức thuyết phục.
Về phần Khâu Thái Thú mới sáng sớmđãbị dựng dậyđicầu hôn, buồn ngủ đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại mà ngủ, mắt thấy song phương giằng co nửa ngày, Đỗ Tuế Du vẫn làkhôngchịu nhả ra đáp ứng,hắnđành phải tự mình lên sân khấu, chỉ có làm chosựviệc nhanh chóng chấm dứt,hắnmới có thể về nhà ngủ bù, vì thếhắnmở to hai mắt đầy tơ máu che kín, đứng lênnói: “Đỗ lão đệ, chúc mừng đệ a, việc hôn nhân này cũng coi như môn đăng hộ đối.”nhẹquay đầu, mắt nhíu lại, hướng người đáp ứng là tới hỗ trợ làm mai, người mai mối ở bên ngoài im lặng nãy giờ.
Sở Bạch Ngọc lại hồi tưởng, trêu với mái tóc dài của nàng, khóe môi khẽ nở nụ cười, nhìn bộ dáng chuyên chú đắm chìm trong ý tưởng của chính mình, nhịnkhôngđược muốn trêu nàng, nắmmộtnắm tóc của nàng lên, dùng đuôi tóc lướt qua đôi má mềm mại của nàng.
“Muốn tiến hành nhanh hơn sao?khôngthành vấn đề! Nhưng mà Đỗ bá phụ đến bây giờ cònkhôngđem bát tự đến giao cho người mai mối, ngày mai ta lại thỉnh Thái Thú đại nhân tới cửa cùng bá phụ thúc giụcmộttiếng.” Cố ý vặn vẹo ý tứ của nàng.
Edit: Quảng Hằng
Hai ngày qua, nàng cũngthậtchịu khổ sở —— Việc hôn nhân này chẳng hiểu như thế nào, làm cả nhà nàngkhôngthể an bình, đầu tiên là cha bổng nổi cơn giận dữ với nàng,nóinàng làmộtnữ hài tử ở nhà rãnh rỗi đột nhiên lớn gan làm bậy như vậy, vì thế, nàng phải quỳ trước bài vị của tổ tông Đỗ gia hai canh giờ, nếukhôngcó nươngnóigiúp với cha, rất có thể nàng phải lạy hơnmộtngày.
Đỗ Tuế Du hítmộthơithậtsâu, bực mình để tận đáy lòng! Bà mối c·h·ế·t tiệt, lại có thể mangThái Thú đại nhân đến uy h**p ông sao?
Đỗ Tuế Du tức c·h·ế·t rồi, quảthậtmuốn đem tên b·ắ·t· ·c·ó·c nữ nhi bảo bối của ông trước mắt này ra sức đánhmộttrận,khôngnghĩ tới thê tử lại muốn ông dừng lại?
Nha!khôngcần đâu...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắnnhíu mày lại nghĩ đến chăm chú, Đỗ Phi Hồng nhìn nhìn, đáy lòngkhônghiểu dâng lênmộtcỗ cảm giác ngọt ngào, cúi đầu có chút thẹn thùng.
“Chuyện kia...... Ta, chuyện chung thân của chúng ta, cũngkhôngthể được......” Đỗ Phi Hồng lắp bắp, đối vớihắnvừa xấu hổ vừa cảm thấythậtcó lỗi, nhưng nàng làm sao cũngkhôngdámthậtsựcùnghắnlập thành hôn ước.
“Ngươi tại sao lại nắm tóc của ta?” Nếukhôngphảihắnkéo tóc của nàng, cũngsẽkhôngcómộtmàn vừa rồi, vừa nghĩ tớihắnngậm tay của mình,trênbàn tay có dấu răng da thịt bỗng nhiên tựa như người phát sốt nóng bỏng lên.
Bà mối Trần cười đến cười run cả người, “Đại nhân ngài yên tâm, bà mối làm việc nhất định gọn gàng sạchsẽ.”
“Chuyện của huynh, bản thân huynh tự quyết định.” Dù sao vị đường ca này từnhỏđến lớn đều tự mình làm chủ,mộtkhihắnđãnóira, mặc cho ai khuyên can đềukhôngcó tác dụng.
“A ——” Đỗ Phi Hồng vừa thẹn lại quẫn, ngay cả ngón chân trong giày thêu cũng nhịnkhôngđược cuộn lại, bất đắc dĩ khí lực của nàng quánhỏ,khôngthể giãy dụa, chỉ có thể mặc chohắnkhi dễ.
Sở Bạch Ngọc thấy nàng tức giận thành như vậy,khôngkhỏi lại muốn cườimộttrận, nhưng mà lần nàyhắnnhịn được, chỉ sợthậtsựchọc nàng tức giận thựcsự,hắnlàm ra vẻ nghiêm túc, vươn tay kéo nàng ngồi xuống, “trênchân còn bị thương, ngồiđi, tìm ta có chuyện gì?” Tuy rằngđãđoán được ý đồ nàng đến đây, nhưng vẫn cố tình hỏi.
Còn có Tri Thưthậtvất vả giải thích, cùng chanóirõchuyện xảy ra suốt cảmộtđêm, ngay cả Tri Thư đều nghĩ là Sở đại thiếu gianóiđùa, cho nênkhôngđể ở trong lòng, nhưng khihắnđến nhắc nhở, các nàng cũng chẳng thể nào hiểu được,khôngbiết nên xử lý như thế nào.
(Ngày sanh tháng đẻ của hai bên)
Sở Bạch Ngọc cứ đứng xem bọnhắnbiểu diễn tiết mục bốn phúc thần ấu đả suy thần như vậy, chờ xem đủ, mới thản nhiênnói:”Đánh đủ chưa? Nếu chỉ muốn gây chuyện ở phủ đệ của ta, vậythìmời quay vềđi.”
Suy thần vung chânmộtcước đạp bay, “Vận mệnh trời ban! Ngươi nghĩ rằng ta thích làm suy thần sao!”
hắncười, đương nhiên há miệng ra, Đỗ Phi Hồng vội vàng rút tay về, xấu hổ hậnkhôngthể có cái hố cho nàng chui vào,trênngón mềm xinh xắn còn cómộtluồng ấm áp, mép bàn tay còn cómộtdấu răng, hai má cũng nóng bỏng.
Nhưng Đỗ Phi Hồngđangngồi ở trong mái hiên lương đình này, khuôn mặt lại đau khổ, bĩu môi, cau mày, chân bị trật đặt ởtrênmộtcái ghế đá khác, hai taynhỏbé bất an đung đưa.
“Con cóđiđến Sở phủmộtchuyến.” Dưới ánh mắt nghiêm khắc của cha, Đỗ Phi Hồng gục đầu xuống, thànhthậtnhận lỗi
Ngón tay thon dài củahắntrực tiếp xoa cái gáy trắng trẻo mảnh khảnh của nàng,nhẹnhàng dùng ngón tay trỏ, cẩn thận lôi ramộtcái vòng vàng cùngmộtkhối ngọc bội, “Đây là vật đính ước ta tặng cho Hồng nhi.”
Sở Bạch Ngọc quay đầu liếchắn, khóe môi mỏng cong lên,khôngđáp lời, phất cây quạttrêntay, tiêu sái rờiđi.
Phúc thần thứ nhất nhìnhắn, chậm rãi mở miệng, “thậtra là......”
Mím môi cười khẽ,hắnlà Kỳ Lân chuyển thế, nha đầu khờ lại thêu khăn tay Kỳ Lân chohắn, vậy cũng là duyên phậnđi? Từ lần đầu tiên gặp mặt,hắnđãthấy nha đầu kia đángyêu, hơn nữa kiaâmthanh “Tiên nữ”, ha ha...... Nghĩ đến trêu nàng, thựcsựrất thích nhìn bộ dáng nàng bối rối.
Sáng sớm hôm nay, nàngđãbị Đỗ Tri Họa hấp tấp dựng dậy, đợi nàng rửa mặt chải đầu xong,đãbị kéo dài đến phòng Đỗ gia, vừa đến chỗ, nàng thực bị hù dọa, bởi vì đại sảnhthậtnhiều người ngồi đó, có người hôm qua mới gặp là Thái Thú Ích châu, còn cómộtphụ nhân mặc xiêm y đỏ thẫm, cha cùng nương sắc mặt khẽ biến thành cứng ngắc, cùng vớimộtnam tử dáng vẻ tuấn mỹ tươi cười sáng lạn.
trênmặt truyền đến trận ngứa ngáy, Đỗ Phi Hồng thế này mới phục hồi tinh thần lại, buồn bực quay đầuđi, đầu tiên là nhìn thấy hai ngón tay thon dài cầm lấymộtnắm tóc dài, tiếp theo thuận thế ngước mắt vừa thấy,khônghề chuẩn bị rơi vào đôi mắt đen nhánh, sau đó là hé ra khuôn mặt tuấn mỹ quen mắt......
hắnôm nàngđithẳng ra hướng đại môn của Sở gia, đáy lòng có ý định tối nay nên cho Phúc tổng quản đưa chút thuốc trị thương tốt nhấtđiqua, lại thỉnh đại phuđiqua coi trộmmộtchút.
hắnhoàn toàn,từ đầu,luôn luôn mặc kệ sắc mặt của nàng có tốt haykhông,đitới bên người nàng, trực tiếp đem nàng ôm lấy, thân mình đột nhiên bay lênkhông, nàng kinh hoảng, hai tay ở giữakhôngtrung vung loạn vài cái, vì tìm kiếm yên ổn, sau đó theo bản năng ôm lấy cổ củahắn.
Đỗ Phi Hồngkhôngcần ngẩng đầu nhìn, cũng có thể tưởng tượng chahiệntại có bao nhiêu tức giận, trong lòngmộtmảnh bối rối, hơn nữa cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Sở Bạch Ngọc, nháy mắt nàng mặt đỏ tim đập, ngay cảnóicũngnóikhôngđược.
Nhóm Phúc thần liếc mắt nhìn nhau, Phúc thần thứ nhất thanh thanh yết hầunói: “Bạch Kì đại nhân, nhóm hạ quan trước là đến có chuyện muốn nhờ ngài, muốn mời ngài hỗ trợ.”
Đỗ Tuế Du cố nén cơn tức giận ở ngực, hítthậtsâu nhìn nữ nhi chân tay luống cuống, “Tối hôm qua conđiđâu vậy?”
Xem rahắnđãđoán sai,hắnvốn tưởng rằng nàng là đến hưng sư vấn tội, vì saohắnlại tới cửa cầu hônthật,khôngnghĩ tới nàng đúng là trực tiếp đến từ hôn!
Bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăngtrêncao cũng với những ánh sao lóe ra, trong chớp mắt, có bốn đạo hồng quang, cùngmộtbóng đen lần lượt thay đổi xuyên qua màn đêm đen kịn, tốc độ hạ xuống nhanh như chớp, Sở Bạch Ngọc ý cười càng sâu, mắt cũngkhôngchớp nhìn Vật gì đó đột nhiên xuấthiệnở trước mặthắn...... Tạm thời gọi là “Vật gì đó”đi!
“Ngươi muốn làm gì?”khôngphải còn muốn tiếp tục trêu nàng chứ?
khôngbiết vì sao, Đỗ Phi Hồng nhìn thấy Sở Bạch Ngọc có chút sợ hãi, chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó cầu hôn, nụ cười quỷ dị kia, trực giác của nàngđãmuốn trốn tránhhắn, là vì cái gì nàng cũngkhôngnóilên được, chỉ cảm thấy chính mình giống như, giống như con chuột bất lực mặc cho con mèo trêu.
Vừa ra đời nàngđãbị suy thần ám ảnh, vốn dĩ mục tiêu nhất định có tử kiếp, nhưng nhờ tổ tông Đỗ gia tích đức nhiều năm, nên riêng biệt nhà bọn họ có đến bốn phúc thần, làm cho Đỗ Phi Hồng vốn xui xẻo đến c·h·ế·t cũng thừa hưởng được phần phúc này, tuy rằng từnhỏđến lớn tai nạnkhôngngừng, nhưng bởi vì phúc khí của những người khác mà có thể chuyện lớn hóanhỏ, chuyệnnhỏhóakhông, tuy rằng thường bị thương, nhưng cũng bảo toàn được mạngnhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong, Sở Bạch Ngọc cười nhìn về phía Đỗ Tuế Du, chỉ thấy sắc mặt của ông đỏ lên rồi táiđitối sầm, ha ha ha! Cũng là rất thú vị,thậtsựrất vui vẻ!
Oa nhi đángyêu? Đỗ Phi Hồng hít ngụm khí lạnh, trong chớp mắt da gà toàn bộ xuấthiệntrênngười, nhịnkhôngđược đưa tay dùng sức xoa bóp tai, xoa xoa tay cánh tay, “Ngươikhôngcần gọi bậy a!” Nàng chịukhôngnổi đưa tay đẩyhắnra.
Ngơ ngác nhìn tay bịhắncắn, Đỗ Phi Hồng nhất thời ngẩn ra, Sở Bạch Ngọc cũng choáng váng, nhìn tình cảnh hoang đường trước mắt,mộttrận cười nhịnkhôngđược từ ngực tràn ra.
Đỗ Phi Hồng vừa nghe, cao hứng đến nước mắt đều sắp rơi xuống, vừa nghĩ tới rốt cục có thể thoát khỏi kẻ vô lại hại nàng nổi da gà, nàng lập tức nắm làn váy lên, kích động lôi kéo tay người nhà mình, muốn chạy trốn khỏi cái địa phương nàythậtxa,khôngnghĩ tay vừa mới bước ra,đãbị Sở Bạch Ngọc nghiêm mặt kéo lại.
Bóng dáng màu đen cùng hồng quang gắt gao quấn quanh, đánh rất kịch liệt, trái tung quyền, phải tung quyền, bốn đánhmột, vật kia mặt mũi bầm dập, nhưng bốn vật còn lạithìcũngkhôngtốt hơn là bao.
“Vết thương ở chânkhôngtốt, lấy sức lực gìđi? Cho ta ôm, ngoan ngoãnmộtchút!” Sở Bạch Ngọc tròng mắt đảo qua mắt cá chân còn sưng của nàng, vết thương kia làmhắnnhìn có chút chói mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đêm, trong gian phòng chủ lầu của Sở phủ có người tương đốikhôngnóigì, trong phòng,mộtcái bàn hai ghế dựa,trênbàn, bát trà ngát hương, ghế trái phải đều cómộtngười ngồi.
Nhắc tới chuyện này, Đỗ Phi Hồngđanggiận dữ đầy trời lập tức bị dập tắt, thay vào đó là xấu hổ, “Ta, cái kia...... Ta là muốn......” Tri Thưnóicho nàng biết, dù sao hai nhà vẫn chưa trao đổi bát tự, chỉ cần tín vật đem đính ước thu hồi, việc hôn nhân này cũng coi nhưkhôngxảy ra.
Đỗ phu nhân ởmộtbên lẳng lặng đem tất cả thu hết vào mắt, thiếu chút nữa nhịnkhôngđược bật cười, thấy trượng phu tựa hồsẽtrở mặt, bà vội vàng vươn tay vụng trộm lôi kéo ống tay áo của ông, liếc ôngmộtcái.
Cha thở phì phìnóituyệtkhônggiao ra bát tự, nhưng nương lạinói, muốn nàng tự đến Sở gia, cùng nhaunóichorõràng, hỏi thử xem Sở gia bọn họ rốt cuộc tính thế nào, đây cũng là nguyên nhân nànghiệntại vì sao xuấthiệnở bờ hồ lương đình của Sở gia.
Sở Bạch Ngọc theo lực đạo của nàng, trực tiếp tựa vàotrênlan can bằng đá bên lương đình, trong đáy mắt tràn đầy ý cười như trước, Đỗ Phi Hồng lấy ra khăn tay dùng sức lau nước miếng dínhtrênbàn tay, khuôn mặtnhỏnhắn thở phì phì.
Đỗ Tuế Du bị đả kích lớn nhìn nữ nhi. Nữ nhi của ông nhu thuận, nữ nhi từnhỏông nâng niu trong lòng bàn tay thươngyêuđến lớn, lại có thể có nam nhânthìkhôngcần cha rồi? Còn đem lễ vật muốn tặng cho ông chuyển giao cho đối phương? Nha,không! Ôngkhôngcó cách nào chấp nhận!
Nam tử ngồi ở trước bàn đọc sách, diện mạo thanh tú, khí chất trầm ổn như nguyệt, mắt buông xuống,mộttay chấp bút,mộttay bưng trà, ánh mắt dừng lại ở mở ratrênquyển sổ.hắnlà Lục thiếu gia của Sở gia, Sở Nhạn con của Sở Hòa Khiêm, cũng là thế hệ người cầm quyền mọi chuyện kinh doanh ở Sở gia.
hắnvừa mở miệng, vốn dĩ làm chomộtđoàn phúc thần cùng suy thần nháy mắt đình chỉ động tác, phúc thần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư tất cả đều hậm hực đứng thẳng lên, hung tợn trừng mắt nhìn suy thần từ từ đứng lên.
Nàng vẫn chưanóixong, Sở Bạch Ngọc cười càng khoa trương hơn, “Nàngthậtsựrất buồn cười!” Xoa bóp mặt của nàng, ở trong lònghắncàng hạ quyết tâm, nhất định phải lừa gạt đem nàng đến bên cạnh củahắnchơi đùa.
“Ha ha ha! Ha ha ha......”
Đầu nàng đụng phải hai lần thương tổn, cả người còn dán lồng ngực củahắn, nàng nhất thời xấu hổ, ngước mắt định trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện này, lại hoảng sợ thấytrênmôihắnthấm máu, kinh hômộttiếng, “Ngươi chảy máu!”
Sau khi Sở Bạch Ngọcđira khỏi thư phòng, liền hướng sânđiđến,đitớiđitới, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
“Vậy là cái gì ý tứ, hửm?” Nghĩ đến đây nha đầukhôngchỉkhôngmuốn gả chohắn, còn có ý định từ hôn, trong lòng Sở Bạch Ngọc đột nhiên dâng lênmộtngọn lửa, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, nhìn vào mặt của nàng.
“Nàng như thế nào?” Sở Bạch Ngọc nhướng cao mày.
Đỗ Phi Hồng giận tái mặt,mộtđôi mắt ngọt ngào kháng nghị trừng mắt nhìnhắn. Này, này, nam nhân vô lại cực độ này, lại có thể dámnóinàng như vậy? Tại saokhôngsuy nghĩhắncả buổi chiều đối với nàng vừa kéo vừa ôm?
Sở Bạch Ngọc tùy ý dùng ống tay áo che miệng vết thương cònđangđổ máu bên môi, “Ta chỉ là muốn đùa với nàng.”hắnđột nhiên cảm thấy nha đầu kiakhôngcần suy thần ám ảnh cũng có thể có thểsẽchết bỏ mạng, ngơ ngác ngốc nghếch, có thể sống đến bây giờ,thậtsựnên cảm tạ mấy vị phúc thần kia.
“Trời ạ! Ngươi đến khi nào?”
Cúi đầu, Đỗ Phi Hồng rụt cổ lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, saumộtlúc mớinhỏgiọngnói: “Ta......khôngcó việc gì”.nóinàng nhát gan cũng được, nàng chỉkhôngdám chọchắnthậtsựtức giận.
Đêm qua Thái Thú mở yến tiệc tẩy trần, ông cùng với phu nhân qua giờ tý mới về đến phủ, khi đó trong phủ tất cả mọi ngườiđãđingủ, cũngkhôngnghe có chuyện gì xảy ra, tại sao mới chỉ quamộtđêm, nữ nhiđãcùng nam nhân này phát sinh cảm tình rồi?
Đầu sỏ tạo nên trận huyên náo này mặc cẩm bào màu ánh trăng, Kỳ Lântrênáo dài dùng chỉ bạc thêu trông rất sống động, bên hông mangmộtkhối huyết ngọc màu đỏ, buộc dải lụa chỉnh tề ở sau đầu, như thế này làm cho khí chất củahắnnổi bật mười phần, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn mỹ đoạt hồn người, làm cho tất cả ánh mắt mọi ngườikhôngtự gác đều tập trung vàotrênngười củahắn
“Việc đêm nay, huynhnóithậtsao?” Sở Nhạn ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đồng thời vang lên, ngước mắt nhìn về phía người ngồi ở đối diện.
Lông mày tuấn tú của Sở Bạch Ngọc khẽ nhếch, sủng nịch híp mắt liếc nàngmộtcái, “Hồng nhi, nàng thựcsựgiận ta, cho nênkhôngchịu nhận lời ta cầu hôn sao?”
Sắc mặt Sở Bạch Ngọc vốn dĩ có chútâmtrầm, khuôn mặt giờ đây lại tràn đầy ý cười, “khôngcó việc gì là tốt rồi.” Xem như nàng thức thời, tận đáy lònghắnhừ lạnhmộttiếng, “Vậy ngày hôm nay nàng đến thăm ta phảikhông.....”
“Hỗ trợ?” A, có thể thú vị đây,,khôngthể tưởng được Phúc thần còn có việc tìm đến phàm nhân hỗ trợ? Sở Bạch Ngọc phe phẩy cây quạt, mỉm cười trêu chọc, chậm rãi ngồi ởtrênthành lan can thấp.”nóiđi.”
thậtkhôngphải như vậy!” Con......”
Nụ cười củahắn, làm cho mặt Đỗ Phi Hồng táiđi, rụt cổ lại, khuôn mặtnhỏnhắn đángyêunhất thời vo thànhmộtnắm.
Congáilớn của hiệu trưởng Thanh Phong thư viện Đỗ Phi Hồng, trở thành vị hôn thê của Sở đại thiếu gia, lập tức truyền khắp cả tòa Thành Đô, nữ tử chưa kết hôn trong thành vừa nghe đến tin tức như thế, đều ghen tỵ với tới cực điểm, hậnkhôngcó thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng, nhai xương của nàng, mới có thể bình ổn phẫn hận trong lòng, dù sao ai cũngkhôngdự đoán được, bộ dạng nàngkhôngxuất chúng, tại sao có thể được Sở Bạch Ngọc ưu ái?
Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Phi Hồng ngẩng lên ai oán, liếc mắt nhìnhắnmộtcái, tên nàythậtlà xấu xa, biếtrõdụng ý nàng đến nhà củahắn, còn cố ý hỏi như vậy, cũngkhôngnghĩ mới vừa rồi là ai uy h**p nàng a!
Đỗ Phi Hồng trong lòng thất kinh, sợ tới mức muốn đem tay rút về, nàng dùng sức lắc lắc cánh tay,nhỏgiọng hô: “Ngươi mau buông tay!”hắntại sao lại nắm tay chắc như vậy......khôngxong, cha dường như rất tức giận!
Đỗ Phi Hồng vội vàng lắc đầu xua tay, “không,khôngphải rồi! Takhôngphải ý tứ này!” Tại sao lại giống như biến nàng thành người tới cửa thúc giục hôn ước?
Sở Bạch Ngọc nhìn nàng, chậm rãi nhếch mép cười, “Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, nương tử tương lai của ta—— Đỗ, Phi, Hồng.”
Núp ở trong lòng ngực củahắn, Đỗ Phi Hồngkhôngnghĩ tớihắnlại còn nhớrõtrênchân nàng có thương tích,khôngkhỏi có chút sửng sốt, quay đầu nhìnhắn.
Bộ dáng nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm cho tâm tình của Sở Bạch Ngọc tốt hơn nhiều, cười đắc ý ác liệt, đột nhiên miệnghắntiến gần đến bên tai nàng, “Tađãbiết, nàng là tới cửa để trách tội takhôngcó thời gian ở cùng nàng đúngkhông? Hồng nhi...... Oa nhi đángyêucủa ta.”
Đỗ Phi Hồng vừa muốn mở miệng giải thích, lại bị Sở Bạch Ngọc cắt ngang, “Đỗ lão gia, đúng vậy, rất nhiều nô bộc Sở gia đều có thể làm chứng.”hắntừ trong lòng ngực lấy ramộtchiếc khăn thêu xếp ngay ngắn, đưa đến trước mặt Đỗ Tuế Du, “Đây là tín vật Hồng nhi đưa cho ta.” Quay đầu, ánh mắt đưa tình dừng lại ở trước ngực nàng “Hồng nhi, tín vật ta đưa cho nàng đâu?”
“Trễ rồi, ta trở về phòng nghỉ ngơi.”
Sở Bạch Ngọc mặc cho nàng đẩy, tính tình cũng hăng lên, bắt lấy tay mềm của nàng, dùng sứcmộtlần, liền đem nàng ôm vào trong lòng, “Ta thích gọi như vậysẽgọi như vậy, như thế nào?” Nha đầu kia ghê tởmhắn, trong thành nhiều có nữ nhân muốn đều là muốnkhôngđược, nàng lại có thể có vẻ mặt chán ghét? “Oa nhi, Oa nhi, Oa nhi......”hắncố ý ở bên tai nàng kêukhôngngừng.
“Đau quá! Ngươi làm gì thế?” Đỗ Phi Hồng xoa cổ tay, khó hiểu hỏi.
“Tìm ta có chuyện gì?” Sở Bạch Ngọc lười cùng bọn họ chào hỏi, đêmđãkhuya,hắnthầm nghĩ quay về ổ chăn ngủ, ngày mai việc haysẽbắt đầu,hắnphải dưỡng đủ tinh thần mới được.
“Đỗ lão đệ, quyết định như vậy! Chúc mừng chúc mừng!” Vì có thể về ngủ sớmmộtchút, Khâu Thái Thú cùng bà mốimộtngườinóimộtngười hát, “Bà mối Trần, nhớ ngày mai sau khi chọn ngày lành, liền trao đổi bát tự* của hai nhà, thuận đường đến chỗ phủ nha ghi lại.”
Sở Bạch Ngọc trừng nàng liếc mắtmộtcái, đối vớisựkhẩn cấp của nàng có chút mất hứng, “Nàng làmộtcônương, cùngmộtnam nhân nắm tay là sao?” Trước mặt củahắncùngmộtnam nhân khác nắm tay, nha đầu kia đem vị hôn phu này đặtđiđâu vậy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.