Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1


hắnchính là vị thần tiênđãthiếu nợ ân tình năm đó, hoặc nên gọi là…. Thần thú?

Cái ý nghĩ quỷ quái củacônương này là từ đâu ra vậy? Tiên nữkhôngcó b* ng*c? Lờinóilàm người ta buồn cười như vậy nàng cũngnóira được?

Phúc Quế cũngkhôngphải ngu ngốc, nhìn lên bắt gặp sắc mặt chủ tử như vậy, vội vàng quăng lược, lập tức chạy trối c·h·ế·t.“Tha mạng a! Đại thiếu gia!” Lại bắt đầu khi dễhắn!

(Suy thần theo em hỉu là thần suy vong hay thần xui xẻo đó ^^~, nữ chính nè cả nhà…)

Đỗ Phi Hồng vừa mới tỉnh ngủ, đầu còn có chút hỗn độn, vốn như thuậnđitheo muội muội tính vào cửa, lạikhôngbiết như thế nào khiđiđến trước cửa lớn, cả người đột nhiên ngã về phía trước….

Nhưng….. Là dohắnquá mứckhôngchú ý,khôngnghĩ tới là hổyêuđãcưới vợ, thê tử của hồyêuthừa dịphắnchưa chuẩn bịđãđả thươnghắn, sau đó mang theo hồyêuđào tẩu, màhắndo nguyên khí bị tổn thương nặng, khi đóđangchật vật suy yếu tại vách núi, thiếu chút nữa rơi xuống vách núi đen, may mắn có tổ tiên của Chúc gia cứuhắn.

Còn Đỗ Tri Thư nghe vậy liền thiếu chút nữa ngất xỉu, rất nhanh nhìn bốn phía xung quanh,khôngkhí xấu hổ như ngưng đọng, nàng vội vàng dùng sức kéo bàn tay tỷ tỷ cònđangchỉ vào người ta, “Tỷ tỷ, người ta là công tử!khôngnên gọi là tiên nữ a, tỷkhôngđượcnóilung tung.”

Đầu Sở Bạch Ngọc co rụt lại,mộttay xoa xoa da đầu bị đau, mắt trừng lớn hết cỡ nhìn thẳng Phúc Quế, chậm rãi từ ghế đứng dậy,“Phúc Quế...... Ngươi c·h·ế·t chắc rồi! Đừng chạy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đứng bên cạnh Sở Bạch Ngọc đều làmộtít quan lớn quyền quý, thái thú Ích Châu cùng Huyện Lệnh Thành Đô cũng đến đây, bốn phía tự nhiênsẽtrần đầy quan binh hộ vệ, chẳng qua là……

Mẫu thân của Sở Bạch Ngọc là Chúc Dung, năm đó được danh xưng ca tụng là đệ nhất mỹ nhân phương Bắc, mà phụ thân của Sở Bạch Ngọc cũng có diện mạo tuấn mỹ hơn người, con của bọn họ, chắc hẳn phải là kết tinh của muôn ngàn cái đẹp, chỉ có thể lấy hai chữ “Họa thuỷ để hình dung.

Lúc này, người ởtrêngiường, mí mắt khẽ mở, con mắtnhẹnhàng chuyển qua chuyển lại nhìn chung quanh, lông mithậtdài cũng chậm rãi chớp chớp, khuôn mặt vốn dĩ mang vẻ hoà nhã mềm mại bởi vì hai mắt này mà trở nên khác hẳn, hai tròng mắt ngăm đen thâm thuý nhưẩnchứa ý vị, làm cho cả ngườihắnthoạt nhìn tựa như phượng hoàng, có tư thái tuyệt mỹ diễm lệ, nhưng cũng trần thập ngạo khí oai hùng, làm cho người ta phi thường xác định, đây tuyệt đối là diện mạo củamộttrang nam tử hiên ngang. (Min: ôi ôi đại đại soái ca kìa.. *nhỏdãi*) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong sân, từmộthành langthậtdài dẫn đến,mộtthiếu niên thanh tú tayđangbêmộtchậu nước, cước bộnhẹnhàng nhưng rất nhanhđivào trongmộtgian phòng,đixuyên qua phòng khách. Vào trong nội thất, thiếu niên liếc mắt nhìn về phía giườngmộtcái,trêngiườngmộttấm chăn gấm mỏng manh phủtrênhơi phình lên, thiếu niênnhẹnhàng đem chậu nước để sangmộtbên, xoay ngườiđiđến gần giường.

Sở Bạch Ngọc cười khổ, ngồitrêngiường khẽ thở dài, năm đóhắnlà bạch kỳ lân cómộtcái áo có thể biến thành hình người, khi thượng đế ra ngọc chỉ, thảo phạt hổyêutác loạntrênnúi, thân là người của bộ tộc bạch kỳ lân, chỉ làmộtcon hổyêuđương nhiên tiêu diệt dễ như trở bàn tay.

“Tỷ tỷ!”

!”(Min: mấy tỷ này cuồng quá rồi (_ _!).)

“Đại thiếu gia,đãđến giờ rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bị xuất phát haykhông?” Nhìn nhìn sắc trời, Phúc Quế thực lo lắng chủ tửsẽbị muộn, dù sao nghi thức khai giảng của thư việc, trước tiên phải hướng về phía trời cầu nguyện cho tất cả được thuận lợi, sau đó chính là hướng đến các vị tiên sư dâng hương đốt đèn, đại biểu là muốn thông báo thư viện bắt đầu chính thức thu học sinh, dạy tứ thư ngũ kinh, đây là việc thực thần thánh, tuyệt đốikhôngthể chậm trễ.

Sở Bạch Ngọc sửng sốt, tức giận buông tay ra, “Cái gì màđiTô Hàng mười ngày để ngao du? Lục thiếu gia đâu?”

nóicũng kì quái, từ khi lão tổ tiênnóira nguyện vọng này về sau, vận thế của Chúc gia có thểnóilàmộtbước lên trời, mặc kệ làm chuyện gì đều thập phần thuận lợi, rồi sau đó trở thành thương nhân lớn buôn củi tại phương bắc.

Lúc này bên người Sở Bạch Ngọc còn cómộtnữ tử mĩ mạođangđứng, đối với việc các nữ nhân khác liên tục b*n r* ánh mắt ghen tị, nàng tuyệtkhôngsợ hãi, ngược lại còn bày ra bộ dáng thực hưởng thụ, cằm hất lên.

“Cái gì là ta......”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Sở Lôi thực thông minh lập tức thu hồi ý cười, lẳng lặng thối lui sangmộtbên.

Khâu thái thú liên tiếp lau mồ hôi, cổ dài ra nhìn ra đường, “Đỗ lão đệ, ngươiđangở nơi nào a?”hắnsợ hãi liếc mắt nhìn các nữ nhân kiamộtcái, ông trời a,hắnsống hơn bốn mươi năm nay, lần đầu tiên biết đếnmộtđám nữ nhân tụ tậpmộtchỗ có bao nhiêu đáng sợ a.

“Đến rồi, đến rồi, đến rồi! Đỗ lão đệ, giờđãsắp đến, chúng ta vàođithôi!”

Khâu thái thú vừa thấy người đến, thở hắt rathậtmạnh, có thểnóilà hốc mắt rưng rưng xông lên phía trước, ôm cổ vị nam tử trung niên kia. “Đỗ lão đệ….ngươiđãđến rồi, ngươiđãđến rồi!thậtsựlà quá tốt!”

Edit: Doanh Doanh

Đường Phong mở ra, nữ tử đối với đối tượng mà mình thích đều thập phần lớn mật nhiệt tình, màhiệntại, tất cả nhiệt tình này đều là cho Sở Bạch Ngọc, quan binh trấn ápkhôngphải là dân chúng tác loạn, mà là hết đám này đến đám khác chưa từ bỏ ý định, toàn là các muốn tới gần Sở Bạch Ngọc, Sở Lôi bày ra mặt đen, kề sát bên người chủ tử, bảo hộ cho “trinh tiết” củahắn.

mộtlần cứu mạng này, làm chohắnthiếu của Chúc giamộtân tình, chẳng qua lúc đó vị tổ tiên của Chúc giakhôngquá xem trọng việc này, chỉ thuậnnóimộtnguyện vọng, lại có thể lại thay đổi vận mệnh của hậu thế Chúc gia, vì để chỉnh đốn lại mọi việc,hắnphải thu lại hình thú, đầu thai thành người, mang theo thiên mệnh chuyển thế, ai…..

“Tỷ tỷ!” Hai tỷ muội song sinh trăm miệngmộtlời hô to.

Chương 1

Đỗ Phi Hồng nhìn đến cả mặt đều đỏ, đời này nàng còn chưa được xem qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, bàn taynhỏbékhôngnhịn được xoa xoa, di? Vị tiên nữ này như thế nào trước ngực lại bằng phẳng như vậy?

Đỗ Phi Hồng nhắm chặt hai mắt, cũng là chờ đợi đau đớn sắp đến,khôngnghĩ tới là trong nháy mắt tiếp theo, bên hông có chút căng thẳng,mộtlực lương mạnh mẽ kéo nàng đứng lên, tiếp theo liền đụng vàomộtcái gì đó cứng rắn.

Đại thiếu gia căn bản chính làmộtcon sói khoác lớp da tuấn mỹ thôi! (Min: là sói đội lốt soái ca à…^^~)hắncá tính thực ác liệt, bình thường thích nhất việc chỉnh người khác, thường thường đều dùng sắc đẹp tuấn mỹ bên ngoài dụ dỗ người ta cam tâm tình nguyện vìhắnmà làm việc, ngay sau đó liền lập tức lộ ra ý cười ác ý, nhìn người khác vìhắnmà chịu khổ, ô ô…….

Thiếu niênđangđứng đó chờ hầu hạ hồi lâu nhìn thấy chủ tửđãtỉnh, vội vàng đem chậu nước đến bên cạnh giường, nam tử miễn cưỡng ngồi dậy, liếc mắt nhìnhắnmộtcái, sau đó thân thủ vắt vắt khăn mặt, ngồi ởtrêngiường lau mặt, thiếu niên kia lại vội vàng đem quần áo để ởmộtbên ra, hầu hạ chủ tử thay áo.

Sở Lôi cùng Phúc Quế đều hiểu vì saohắnlạinóinhư vậy, hai ngườikhônghẹn mà cùng lộ ra mỉm cười.

Đỗ Phi Hồngkhôngdám tin nhìn con người xinh đẹp kia, bây giờ mới pháthiệnrahắnđangmặc nho sam của nam tử,trêntay còn cómộtchiếc quạt giấy, thân mình cao to rắn chắc, tuyệtkhônggiống nữ nhân!

Sau khi được Huyện lệnh nhắc nhở, Khâu thái thú dẫnmộtđám người chậm rãiđivào trong viện, chuyển bị đốt đèn để làn nghi thức dâng hương.

“Sở đại thiếu gia! A! Nhìn bên này….đại thiếu gia

nóingắn gọn lại, đại thiếu gia căn bản chính là thích trêu chọc người khác!

Nghehắngọi như vậy, vốn dĩ ở nơikhôngcó người kia, đột nhiên xuấthiệnmộtbóng đen, “Có thuộc hạ.” Thanhâmtrong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Sau đó lại làmộttrận luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ cònmộtkhắc, ba người rốt cục vội vội vàng vàng ra cửa, hướng Thanh Phong thư viện tại thành Tây màđitới.

“Đợi lát nữa xuất môn ra ngoài ngươi liền theo bên cạnh ta,khôngcầnẩnthân.” Với khuôn mặt này củahắnmỗi lần xuất môn, hấp dẫnkhôngít tất cả nữ nhân trong thành, mọi người đều vì muốn tiếp cậnhắnmà ra tay quá nặng,hắnthậtsợ những nữ nhân như sói như hổ đó, vì thế tất nhiên cần phải có người thayhắnchống đỡ.

Ngay sau khi Khâu thái thú dài cổ trông ngóng, tạimộtđường khác bóng dáng xe ngựa rốt cục xuấthiện, mọi người đồng thời đềunhẹnhàng thở ra.

Thiếu niên thanh tú kia chăm chú nhìn gương mặt của chủ tử, trong nháy mắt có chút giật mình, nhưng lập tức thân thủ dùng sức tự nhéo đùi mìnhmộtcái, lắc lắc đầu, “Thiếu chút nữa quên người là thiếu gia,khôngphải tiểu thư a.” Vị thiếu gia này có khuôn mặt đẹp đến mức đôi khisẽlàm người ta mất hồn a!

Ở Thành Đô này từ người đứng đầu cho tới dân chúng bình thường, mỗi người đều đối vớihắnkhenkhôngdứt miệng, trừ bỏ vì năng lực củahắn, còn vì diện mạo vô song củahắn.

“Nha!hắnnở nụ cười!hắnnhất định là cười với ta!”

Sở Bạch Ngọc nghe vậy, nắm lên mái tóc dài còn rối tung ở sau đầu, “Tóckhôngbuộc có thểđisao?” Càng nghĩ lại càng thấy lúc trước mắthắnthậtsựcó vấn đề, còn tưởng rằng chọn đượcmộtgã sai vặt khôn khéo,khôngnghĩ tới lại chọn trúngmộttên ngốc.

Đỗ Phi Hồng kinh ngạc trợn to mắt, chỉ ngây ngốc nghĩ đến cái trong đầu vừa mới loé lên, cái miệngnhỏnhắn liềnnóithẳng ra,

Sở Bạch Ngọc lãnh lùngnhẹliếc mắt nhìn nàngmộtcái, quay đầuđitheo đoàn người của Khâu thái thúđivào, sam y vừa vượt qua cánh cửa kia, đôi môi mỏng manhđãhơi nhếch lên, lộ ramộtchút ý cười sâu đậm.

“Ngươi tránh ra!hắnlà nhìn ta cười!”

Sở Bạch Ngọc nháy mắt mấy cái,khôngbiết nên khóc hay nên cười, tất cả những chuyện này, cũng chỉ có thể trách sản nghiệp của Sở gia lớn quá mức….

Kỳthậtkhôngriêng gì thái thú Ích Châu sợ hãi, vốn dĩ ngay cả những phú thương(nhà buôn giàu có) cùng Huyện Lệnh cònđangmỉm cười cũng đứng bên cạnh Sở Bạch Ngọc còn sợ hãikhôngkém, tất cả cùngđangchờ đợi, đều phi thường thông minh lùi ra xa Sở Bạch Ngọcmộtchút, miễn cho tai họa ập đến bất ngờ.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Ngài nên rời giường rồi, đại thiếu gia?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Bạch Ngọcđanggiương mắt nhìn mình trong gương, vừa vặn nhìn thấy Phúc Quế còn chưa kịp thu hồi cái miệngđangnhếch lên thành hình cung, “Phúc Quế!”

Vị Nam tử vừa xuống xe, đúng là từ huyện Hồng Nhã đến Thành Đô nhậm chức hiệu trưởng thư viện Đỗ Tuế Du, ông có chút ngạc nhiên nhìn đám ngườiđangkích động động thủ kia, khó hiểu cùng thê tử liếc mắtmộtcái.

Nam tử nheo mắt lại, hai tay dùng sức nắm lấy hai má của thiếu niên, “Phúc Quế, ngươithậtsựlà càng ngày càngkhôngnghe lời! Ngũ thúc đâu?” Tên này, toànđilàm tay sai cho người ngoài, hẳn là quênhắnmới là chủ tử rồi sao?

Sấm dậy đất bằng! Phúc Quế sợ tới mức co rụt tay lại, bất giác lại làm đau da đầu Sở Bạch Ngọc.

Đây là chuyện gì? Như thế nàomộtbên trong đám Phúc thần lại lẫn lộnmộtSuy thần?

khôngbiết là ai khơi maokhôngkhí trước,mộtđám nữ nhân bắt đầu ồn ào đứng lên.

hắngấp, thái thú Ích Châu so vớihắncòn nóng vội hơn, lau lau mồ hôitrêntrán, “Rất nhanh thôi, dù sao giờ lành cũng tới rồi.” Cấp dướihắnmang đến vẫn oán hận vì bị những nữ nhân này tranh đẩy, nayhắnlại đứng ở bên người Sở thiếu gia, vạn nhất những nữ nhân phát cuồng kia đánh tới,hắnkhẳng định cũng gặp tai ương.

“Đúng đúng đúng! Đại thiếu gia, ngài mau ngồi xuống.” Phúc Quế kéo Sở Bạch Ngọcđivào trước gương, rất nhanh cầm lấy lược giúphắnsửa sang lại tóc.

Kết quả là, chủ tớ Sở gia, sáng sớm ngay tại trong phòng tranh cãi ầm ĩ, Sở Lôi lại chỉ ởmộtbên vừa xem diễn vừa hóng mát, chờ gần đến giờ xuất phát, mới lên tiếng nhắc nhở người nào đóđangngược đãi gã sai vặt.

Mà nữ tửđitheo Sở Bạch Ngọc ngay từ đầu cũngđitheo, khiđingang qua Đỗ Phi Hồng liền quét ánh mẳt liếc nàngmộtcái, nâng làn váy, cũngđitheo vào cửa.

nóiđến gia tộc Sở thị, ở quanh vùng gần đây tiếng tăm lừng lẫykhôngaikhôngbiết, từ khi triều đại nhà Đường bắt đầu, Sở giađãbắt đầu phụ trách đúc Võ khí cho triều đình, đầu tiên là được ban mỹ danh “Chú kiếm thế gia” (ss QH ơi chú là đúc a, nhưng dịch ra thế nó thô quá, em hok bik để như nào a, khi ss beta giúp em nhé^^~), năm đó Sở gia có năm người con, từ lão Đại cho đến lão Tứ đều có tài đúc Võ khí đến kinh người, cho nên được người đời gọi là “Thiên công tứ tượng”, còn lại lão Ngũ của Sở giahiệntạiđanglà người phụ trách gia nghiệp, vốn có ý nghĩ, đem nghiệp bá của Sở gia mở rộng ra đến ba trăm sáu mươi Ngũ Hành.

Sở Bạch Ngọc để mặc chohắnlo, thản nhiên liếc liếc mắtmộtcái vàomộtbênkhôngcó bóng người gọi, “Sở Lôi.”

“Tri Thư, tiên nữkhôngcó b* ng*c nha!”

Khâu thái thú khẩn cấp lôi kéo Đỗ Tuế Duđivào thư viện, nhưng Đỗ Tuế Du vội vàng dừng lại, xấu hổ chỉ vào hai xe ngựa đằng sau, “Thái thú đại nhân, các con của ta còn chưa xuống xe.”

“Đại thiếu gia, hôm nay là ngày khai giảng của Thanh Phong thư viện ở thành Tây, Ngũ gia có dặn ngài hôm nay đại diện cho Sở giađitham gia nghi thức khai giảng này.” Hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, mỗi người đều chờ mong thư viện Thanh Phong chính thức hoạt động, chỉ cần có thư viện, Thành Đô nàysẽngày càng thêm phồn hoa náo nhiệt.

Sở Bạch Ngọc ý cười chợt tắt, sắc mặt cùng ánh mắt đều trầm xuống dưới, người ngoài nhìn vào đều nghĩhắnđangtức giận, nhưngtrênthực tế,hắnlàđangcực lực cố nín cười.

Ba chiếc xe ngựa Võng vàng tiến đến, gần đến nơi người thuần ngựakhôngchếmộtchút, chiếc xe ngựa thứ nhấtđivào trước cửa lớn của thư viện, xe ngựa dừng lại,mộtvị nam tử trung niên nho nhã xuống xe trước, đứng vững sau đó mới xoay người nắm taymộtngười phụ nữ khác xuống xe.

Đỗ Phi Hồng cùng hai muội muội liếc mắt với nhaumộtcái, lần này hai muội muộimộtngười đứngmộtbên, che chở Đỗ Phi Hồngđivào thư viện.

Trong khi trong đầu Sở Bạch Ngọc còn ngảy ra mấy ý tưởngthìđồng thời, xe ngựa lại rung rungmộtchút,mộtcôgáimặc quần áo màu đỏ chậm chạp xuống xe,hắnvừa thấy, mắt phượng vừa thấy liền nhíu lại, trong mắthiệnlênmộttia kinh ngạc,hắnkinh ngạckhôngphải vìcôgáikia có tuyệt thế mĩ mạo gì, mà là vì phía sau lưng nàng lại có thể cómộtcái Suy thầnđitheo?

“Ừm, Ngũ thúcđiđâu?” Nam tử nhíu mày.

“À...... Ách......” Bối rối liếc mắt nhìn muội muộimộtcái, nàng cũngkhôngbiết nênnóicái gì.

Lần va chạm này làm cho Đỗ Phi Hồng váng đầu hoa mắt, nàng lắc lắc đầu, bàn taynhỏbé theo bản năng chống lên “cái gì cứng rắn”, vừa nâng mắt lên, trong nháy mắt liềnkhôngthể hô hấp, chỉ có thể kinh ngạc trợn to tròng mắt đen bóng, ngơ ngác nhìn mỹ mạo vô songđanggần trong gang tấc này, ngây ngốc hồ đồ tán thưởng, “Oa…tiên nữ nha……” (Min: *té ghế*) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Việc này thập phần hiếm thấy ở chỗ,khôngnghĩ tớiđiphía sau mỗi người bọn họ đều làmộtPhúc thần, xem ra, Đỗ gia này mấy đời khẳng định là làm nhiều việc thiện tích phúc, nên mới có thể được hồi báo lớn như vậy.

Đường Cao Tông Nghi Phượng năm thứ hai tại Thành Đô

Đỗ Phi Hồng chậm chạp biết được tự mìnhnóisai, cúi đầu bao hàm muốn xin lỗi, lại nhịnkhôngđược vụng trộm ngắm nhìn “tiên nữ”.

Các nữ nhân ngươimộtcâu tamộtcâu, thậm chí bắt đầu xô đẩy lẫn nhau.

Tuy rằngđãlà mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn uy lực như trước khó có thể chống đỡ, tại Thành Đô thời tiết oi bức, lại trần ngập dịch bệnh, cho dù là sáng sớm, cũng làm cho người ta cảm thấy phi thườngkhôngthoải mái.

“Được rồi, được rồi! Giờ lànhđãđến, Sở đại thiếu gia, chúng tađivào trướcđi.” Khâu thái thú biết tình huốngkhôngđúng, vội vàng ra hoà giải.

Mang theo ý cười, Sở Bạch Ngọc đứng ở cửa thư viện, phóng ánh mắt nhìn lại đám đông, tất cả đều là vì dịp Thanh Phong thư viện khai giảng mà đến, uy lực nắng gắt cuối thu bất quá cũng như những dân chúng nhiệt tình này.

Mắt thấy khuôn mặt trắng noãnnhỏnhắn của nàng sắp sửa trực tiếp đánh xuống sàn, Sở Bạch Ngọc chân dài bước nhanh qua, tay chụp tới, nắm ở thắt lưng của nàng, đem cả người nàng kéo vào trong lòng.

Sở Bạch Ngọcâmthầm đối với người trước mắt tỏ ra xem thường,khôngdấu vết luimộtbước,khôngnghĩ muốn cùng nữ tử kia thân cận qua.rõràng hai ngườikhôngcó quan hệ gì, nàng làm chi lại bày ra bộ dáng cố tình cho người ta thấy bọn họ vô cùng thân thiết?

Trong nháy mắt, vốn dĩ dân chúngđangvây quanh huyên náo tất cả đều an tĩnh lại, mỗi người đều trợn tomộtđôi mắt thếhiệnrõkhôngdám tin nhìn nàng.

Mỗimộtđại chủ tử của Sở gia đều cómộtngười sai vặt bên cạnh còn có cả hộ vệ, thế hệ trước này được dùng con số để thay tên, còn thế hệ này lại lấy bộ thủ làm mệnh danh, người sai vặtthìlấy bộ mộc làm tên, mà hộ vệ còn lạithìlấy bộ Võ làm tên.

“Thái thú đại nhân?” Ông ấy hẳn làkhôngcó lầm giờ chứ? Đỗ Tuế Du hướng về bốn phía nhìn qua,khôngkhỏi hoảng sợ, tại sao lại có nhiều người đến đây như vậy?khôngphải ông nghenóinơi này rất thanh nhã sao?

Phúc Quế bị đau, vội vàng kêu lên, “Đại thiếu gia, đừng, đừng đừng, là Lục thiếu gia dặn takhôngđượcnóicho ngài! Ngũ gia hôm nay cùng Ngũ phu nhânđira ngoài, nghenóilà muốnđicái gì Tô Hàng mười ngày để ngao du, đại gia cùng đại phu nhân cũngđangđi…. Đại thiếu gia, mau chút buông tay, đau đau đau!”

Phúc Quế vụng trộm liếc mắt ngắm Sở Lôimộtcái,hắnthoạt nhìn ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo tương đối tục tằng, thủ hộ vệ bên người của chủ tử.

Khâu thái thú dừng lại, xấu hổ cười, theo tầm mắt của ông, nhìn thấy xe ngựa vừa dừng lại.

Sở Bạch Ngọc đối với truyền thuyết này nhớrõnhất thanh nhị sở (rõràng), bởi vì…

Phúc Quế đưa hai tay lên x** n*n mặt, vẻ mặt đầy uỷ khuất, “Đại thiếu gia, ngài đừng hy vọng xa vời ở Lục thiếu gia, khi Ngũ giađikhỏi, toàn bộ công tác đều đặttrênvai Lục thiếu gia, khi tiểu nhân gặp Lục thiếu gia, Lục thiếu giađãhai ngày hai đêmkhôngngủ rồi.”

Bất quá ngay tại lúc nàng nhấc chân tính bước qua cửa, Suy thầnđiphía sau nàng lại thân thủ khẽ đẩy nàngmộtphen. (Min: tội tỷ…)

Mànóiđến Chúc gia….. NghenóiChúc gia trước kia chính là làm nghề tiều phu đốn củi bình thường mà sống, mấy trăm năm trước, bỗng cómộtnhân duyên đưa đến, tổ tiên Chúc gia cứu phảimộtthần tiên gặp rủi ro. thần tiên sau này lại nhận lời giúp Chúc gia thựchiệnmộtnguyện vọng, mà tổ tiên của Chúc gia vốnkhôngphải kẻ tham lam, liền thuận miệngnóimộtcâu,

Sở Bạch Ngọc cười khổ. “Thái thú đại nhân, việc này…..Hiệu trưởng rốt cục còn bao lâu nữa mới có thể đến?”hắnsợ đợi thêmmộtlát nữa,sựviệc lại tái diễn như tháng trước,hắnchẳng qua làđitham gia thọ yến của Trần lão gia, kết quảmộtđống nữ nhân vì tranh ngồi bên cạnhhắnmà ra tay quá nặng, làm hỏng cả thọ yến của Trần lão gia,hắnthậtkhônghy vọng việc này lại xảy ra lần nữa.


Đỗ Phi Hồng nhìn xem mặt đều đỏ, đời này nàng cònkhôngcó xem qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, bàn taynhỏbé nhịnkhôngđược vỗ vỗ, di? Như thế nào tiên nữ trước ngực xẹp xẹp? Hítmộthơi, nàng vội vàng giãy khỏi vòng tay ôm ấp củahắn.

Ánh mắt của Sở Bạch Ngọckhôngtự chủ được dừng ởtrênngườicôgáimặc hồng y kia- nàngđitheo sau hai tỷ muội song sinh kiều diễm, đợi nàng đến gần,hắnnhìn kỹ, bộ dáng rất đángyêu, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt to tròn có chút sương mù,hắncòn nhìn thấy nàng thừa dịp người kháckhôngchú ý đến, che miệng vụng trộm hắt xìmộtcái, làmhắnnhịnkhôngđược mím môi nở nụ cười.

Nếukhông, hay là ngài cho tôimộtcông việc lớn như núi để dựa vào cơm ănkhônglođi.”

Nụ cười đông cứngtrênmặt nửa khắc sau, Sở Bạch Ngọc rốt cục quay đầunóivới thái thú Ích Châuđangđứng bên cạnh: “Thái thú đại nhân, xin hỏi….. Vị hiệu trưởng của Thanh Phong thư viện này còn bao lâu nữa mới đến?”hắnđãchịu đủ bị coi là chim quý thú lạ để người ta xem rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ sau khi Sở Bạch Ngọc tròn hai mươi tuổi, vốn dĩ chấp chưởng gia nghiệp Ngũ gia tính chậm rãi đemsựnghiệp giao chohắngánh vác, nhưng Sở Bạch Ngọc lại phi thường kiên quyếtnóichohắnrằng, chính mìnhkhôngthích hợp gánh vác đại nghiệp, cho nênmộtlòng muốn được giải thoát, Ngũ gia nghe vậy đành phải tha con xuống nước mang theo thê tửđidu sơn ngoạn thuỷ, mục đích chính là để Sở Bạch Ngọc muốn trốn cũng trốnkhôngxong, trước tiên phải phụ trách tất cảsựnghiệp đối ngoại của gia tộc.

Ngườiđangnằm trong chăn gấmnhẹnhàng cửa độngmộtchút, vốn dĩ hành động này làm chochiếc chănđangchetrênmặt xũng trượt xuống dưới, để lộ ramộtkhuôn mặt tuyệt mỹ,hắncómộthàng long mi dài mượt mà, đôi mắt khẽ nhắm là hàng lông mi dài như cánh quạt(???),trênkhuôn mặt trắng nõn l ại có hai đạo bóng ma nhợt nhạtẩnhiện, sống mũi rất thẳng, bên dưới còn hé ramộtđôi môi phấn nộn mê người, hai má cũng bởi vì ngủ say mà biến thành đỏ ửng, nếukhôngnói, thực làm cho người ta tưởng lầm làmộttuyệt thế mỹ nhân.

“Tỷ tỷ?” Tỷ tỷ trong hai tỷ muội sinh đôi nhà Đỗ gia là Đỗ Tri Thư vội vàng giữ chặt tay nàng, để ngăn nàng lại ngã lần nửa.

Sở Bạch Ngọc vốnđangvừa lòng tiếp thu ánh mắt tán thưởng say mê của nàng, ý cườitrênmặt càng sâu, thẳng đến khi nàng thốt ra cái câu “tiên nữ” kia, làm cho ý cườitrênmặthắnnhất thời cứng đờ.

Chiếc xe ngựa thứ hai mở ra, người đầu tiên xuống xe làmộtnam tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, cùng với Đỗ Tuế Du thập phần tương tự, vừa nhìn thấy liền biết ngay là con của ông, sao đó xoay người mangmộtthiếu phụ áo xanh xuống xe, chắc là nương tử củahắn. Chiếc xe thứ ba vừa mở ra,mộtthân ảnh màu vàng nhạt nhảy ra, nhìn qua làmộtcônương mới mười bốn, mươi lăm tuổi, bộ dáng thập phần kiều diễm, nàng đứng vững xong,mộtthân ảnh khác màu hồng nhạt cũngđitheo nhảy xuống xe, vịcônương này cũng với vịcônương mặc áo màu vàng nhạt có bộ dáng giống nhau như đúc, xem ra làmộtđôi song sinh. (Min: cả nhà đừng tưởng nhầm nha,khôngcó vị nào là nữ chính cả đâu…hắc hắc)

“...... Tiểu nhânkhôngbiết.” Hai tayđangbuộc lại dây lưng cho chủ tử bỗng run lên.

Sở Bạch Ngọc dứng ở cửa thư viện, đưa tay lấy quạt giấy, đôi mắt phượng hẹp dài ánh mắt tinh nhanh chuyển động, vô cùng hứng thú khi nhìn thấymộtnhà vừa xuống xe,thậtsựlà náo nhiệt.

Đỗ Tuế Du đem nam nhi, nữ nhi dẫn đến bái kiến thái thú đại nhân, mà tất cả Phúc thần cũng như Suy thầnđitheo sau người Đỗ gia vừa thấy Sở Bạch Ngọc, phàm là thần tiên khi nhìn thấy trí trướng của bộ tộc kỳ lân, lập tức đốihắncung kính hành lễ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1