Thanh Sơn - Thính Đăng
Thính Đăng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Không thể tiến
Đứng cả ngày trong phòng mổ, lúc này cô cảm thấy mệt mỏi, vừa đi vừa đưa tay lên xoa sau cổ để thư giãn. Cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật sâu, nhưng hôm nay lại có lịch trực đêm.
Lâm Húc liếc mắt, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi đẩy bài xuống mặt bàn.
“Anh Húc, theo em thấy, số tiền kia chắc chắn không bao gồm phần Từ Kiến Đông buôn hàng cấm. Khách và nguồn hàng đều nằm trong tay bọn họ, họ bán bao nhiêu, chúng ta hoàn toàn không biết được, bọn nó muốn chia bao nhiêu ai mà dám cãi?”
Lần trước, khi anh theo dõi đến khu phố Vĩnh Ninh, bọn đàn em của Từ Kiến Đông phát hiện ra và lập tức đổi địa điểm ẩn náu. Anh đã lần theo dấu vài lần nhưng không tìm ra tung tích mới, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng. Kiều Tam nể mặt anh, nhưng để đạt được mục đích kiềm chân Từ Kiến Đông, hắn cũng chỉ cho người đến trợ giúp một vài việc, nói cho chính xác thì hắn vẫn chưa đủ tin tưởng anh.
Trình Vân Thanh nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cảm thấy bất lực, cô lấy điện thoại ra lướt tin tức. Cảm giác mất ngủ khiến cô vô thức cảm thấy trống rỗng, bỗng nhiên rất muốn có ai đó để trò chuyện. Nhưng vào giờ này cô không thể làm phiền ai khác, chợt nhớ ra, cô vẫn chưa lưu số liên lạc của Lâm Húc.
La Bân tò mò hỏi: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
Không biết nghĩ đến điều gì, anh bỗng dừng lại, thần sắc uể oải với tay lấy chiếc áo sơ mi đang vắt trên lưng ghế. Ánh mắt anh liếc qua xấp tiền vừa thắng trên bàn, rồi khẽ hất cằm ra hiệu cho Phùng Đống:
Vừa lên xe, tài xế lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng đậm trộn lẫn, không khỏi nhíu mày, liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu. Anh hờ hững báo địa chỉ, sau đó tựa lưng vào ghế, kéo vạt áo khoác lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Điềm đang đứng ở trạm y tá, hâm nóng bữa cơm trong lò vi sóng. Thấy Trình Vân Thanh đến, cô liền gọi:
Ngô Trí Kiệt cẩn thận quan sát ánh mắt anh, hạ giọng đề nghị:
“Chẳng phải ai cũng biết chuyện đám khách quen ở sân trượt băng sao? Mẹ nó, còn bày đặt thần thần bí bí.”
“Cái gì mà không nhiều!”
“Ahhhh, tôi thắng rồi!”
Người mẹ của cậu ta khóc nấc lên, quần áo nhăn nhúm, lẩm bẩm hỏi:
Giang Điềm không tiếp tục kiên trì, chỉ cười đáp:
“C·h·ế·t tiệt, sao lại bốc ngay cái lá vô dụng này…”
Trước đó, anh và Kiều Tam nhắm đến khoản lợi nhuận từ The Crown. Nơi đó là chỗ hỗn tạp, nhiều kẻ phạm tội tụ tập, tin tức trong giới thường rò rỉ từ đó. Nhưng Từ Kiến Đông phòng bị quá chặt, nên đến giờ vẫn chưa thu thập được nhiều thông tin có giá trị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao rồi, ai thua nhiều nhất thì ra ngoài.”
Dạo này thời tiết thất thường, vết thương cũ trên đùi anh tái phát, đau nhức không chịu nổi, nhất là vào những đêm khuya tĩnh lặng, cơn đau càng trở nên âm ỉ. Tối qua anh gần như thức trắng, ban ngày lại ngồi đánh bài suốt, tinh thần đã mệt mỏi đến cực hạn.
“Mấy cậu chơi đi, tôi đi trước.”
“Uống ít thôi, trưa nay vừa mới nốc mấy cân rượu trắng, cẩn thận uống nữa là vào thẳng bệnh viện đấy…”
Hai chữ “không sao” quá nặng nề. Dù trong công việc, cô đã gặp không ít trường hợp vô cùng bi thảm, nhưng cô chưa bao giờ dùng những lời như vậy để an ủi người nhà, dù chỉ để giảm bớt nỗi đau của họ.
“Còn ai nữa, chính là cô nàng 34B ấy.”
“Tôi cũng không thắng nhiều như vậy đâu, đừng phóng đại.”
“Mày ôm cái đống bài nát này để thua đến cái quần cũng không còn à? Tránh ra, để tao chơi vài ván!”
Trong phòng, chiếc bàn mạt chược vuông vức được đặt ở giữa.
Ánh mắt anh bất giác rơi vào một hình ảnh.
Ngồi trên ghế, Ngô Trí Kiệt vừa xếp bài, vừa liếc nhìn anh một cái, bất bình nói:
Điều hòa được chỉnh ở mức thấp nhất, cửa sổ chỉ hé một chút khiến cả phòng ngập trong không khí của khói, mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo, không rõ ràng.
Khi đến phòng cấp cứu, cô mới biết được tình huống: một thanh niên 18 tuổi đến hộp đêm chơi, tinh thần phấn khởi bước ra khỏi cửa, lái xe máy phân khối cao trên đường cao tốc và gây tai nạn, đến khi xe cứu thương tới nơi thì mặt mày cậu ta đã biến dạng.
Anh không vội đồng ý, chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói sẽ trả lời sau vài ngày rồi nhanh chóng cúp máy.
Phùng Đống chen vào: “Làm trò gì, cứ phải cho thằng đó một trận mới được. Hôm trước nó còn tìm tôi hỏi về anh Húc, còn hỏi cô gái đêm hôm trước uống rượu với anh ấy là ai?”
Phùng Đống nhìn thấy bài của Lâm Húc, trợn mắt chửi thề, miễn cưỡng lấy ra mấy tờ tiền trăm từ trong ngăn kéo.
Một ván bài hoàn hảo, toàn là vạn tự.
“Trời ạ, anh Húc hôm nay bốc trúng bài kiểu gì vậy?”
Dưới ánh đèn đường, một chiếc túi nilon màu đen bị gió thổi căng phồng, quấn lấy cột đèn mà chao đảo. Nó giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn không thắng nổi sức gió, bay lạc vào màn đêm đen kịt, rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Châu là một nơi có hệ thống thủy lợi phát triển, con đường dọc bờ sông nối liền hai khu phố cổ, hai bên có rất nhiều quán trà.
“Chị Vân Thanh, cơm lạnh rồi, em mới vừa hâm lại một phần, chị ăn trước đi.”
“Phiền mọi người giúp tôi thu dọn một chút.”
Lời còn chưa dứt, động tác trên tay anh bỗng khựng lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khóe mắt anh hơi nhấc lên, ánh nhìn quét qua.
La Bân hoàn hồn, trong lòng vốn đã bực vì thua quá nhiều, giờ lại bị mắng thì tâm trạng càng tụt dốc. Hắn vừa định đứng dậy thì thấy anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đẩy ghế bước ra.
La Bân lập tức phàn nàn:
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị đẩy ra. Hai người vừa ra ngoài mua rượu khiêng theo bốn két bia bước vào.
Sau vài giây im lặng, anh quét mắt qua ba người họ:
“Tôi hỏi nó có bị điên không!?”
Những người còn lại thấy anh thắng tiền nhưng cũng không mấy vui vẻ thì nhìn nhau. Phùng Đống là người lên tiếng đầu tiên:
Không hiểu vì sao, anh bỗng cảm thấy lồng ng.ực trĩu nặng, như thể có thứ gì đó vô hình đang chầm chậm nuốt lấy mình.
Lò vi sóng kêu một tiếng, Trình Vân Thanh lấy cơm ra, vừa mở hộp chuẩn bị ăn thì điện thoại đột nhiên reo.
Lâm Húc ngậm điếu thuốc trên môi, đưa tay lướt qua các lá bài. Anh nhìn qua một lượt, thấy đó là lá bài tám vạn, sau đó lại đặt một lá ba điều xuống.
“Tôi nói rõ ràng rồi, các cậu nghe cho kỹ: tôi không đụng vào thứ đó, đàn em của tôi cũng không được phép dính vào. Ai dám động đến m* t**, đừng trách tôi không nể tình.”
Hai người kia đầu óc chậm chạp, không nhận ra bầu không khí trong phòng đang căng thẳng, cứ thế thản nhiên bước tới bên bàn. Một người cúi xuống nhìn bài của La Bân, vỗ vai hắn, cười cợt:
Trình Vân Thanh tham gia hội chẩn, cô đồng ý với nhận định của đồng nghiệp. Bệnh nhân bị xuất huyết nội nghiêm trọng, mặc dù hiện tại vẫn cố gắng đưa vào phòng giải phẫu, nhưng khả năng là không bao giờ có thể ngồi dậy được nữa. Tuy nhiên, bệnh nhân còn quá trẻ, các khoa đều quyết tâm cố gắng cứu chữa.
Phùng Đống lập tức lên tiếng:
Trình Vân Thanh đụng vào hộp cơm, thấy vẫn còn ấm.
Nhưng Trình Vân Thanh không làm được điều đó.
Người chơi tiếp theo càu nhàu, nhìn thấy lá bài năm vạn, tức giận đến mức hộc máu.
Từ sòng bài đi ra, dưới lầu đã có mấy chiếc taxi đậu sẵn. Anh chọn chiếc gần mình nhất, kéo cửa xe rồi ngồi vào ghế sau.
“Bác sĩ, kết quả thế nào rồi?”
Cũng vì lý do này, Trình Vân Thanh trong mắt đồng nghiệp luôn có phần lạnh lùng, đặc biệt là khi bệnh viện triển khai chiến dịch “mỉm cười phục vụ,” yêu cầu bác sĩ phải thực hiện các chỉ tiêu để nhận thưởng. Nhiều bác sĩ còn phải luyện cười trước gương để có thể làm việc này một cách hiệu quả.
“Tiểu Trình, em nhìn xem, tình trạng này quá nghiêm trọng. Ba đốt sống cổ bị gãy, may mắn thì có thể còn sống, nhưng hậu quả là phải chịu liệt nửa người.”
Phùng Đống mỉa mai, vừa cảm thán vừa nói:
Chỉ còn lại những hạt bụi vàng lơ lửng trong không khí, trôi nổi một cách vô định.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Húc. Anh mở mắt, với tay lấy điện thoại, là ông nội của Lâm Hạo gọi tới. Ông cụ là người hiểu lý lẽ, nói chuyện cũng đơn giản, chỉ bảo rằng thứ Năm tuần sau nhà trẻ có một hoạt động. Lâm Hạo dỗi không chịu ăn cơm, cứ nhất quyết bắt anh phải đến tham gia cùng.
“Anh Húc, hay là chúng ta tự làm? Em quen một người, hắn có đủ loại hàng, từ th**c l*c đến ma tuý đá…”
“Ai cơ?”
“Cái câu ‘đỏ tình đen bạc’ chẳng nhẽ là nói về anh Húc? Không đúng, anh Húc làm gì có phụ nữ vào lúc này?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khoan đã, đợi chút.”
Lâm Húc như thể không để ý, giống như không nghe thấy gì, thậm chí không hề nhúc nhích, chỉ mệt mỏi rũ mí mắt, tựa đầu ra phía sau, ngả người vào lưng ghế. Phùng Đống thấy anh không muốn tiếp tục thì cũng không nói thêm gì, chỉ cười khẩy rồi quay lại chủ đề ban đầu, nói tiếp:
“Vậy cũng được.”
“Không ổn lắm.”
Bỗng nhiên, anh dường như đã hiểu ra.
“Anh Húc, mấy ngày nay có vẻ yên ắng quá mức, Từ Kiến Đông rõ ràng là đang làm trò gì đó sau lưng chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm đã khuya, hành lang bệnh viện vắng lặng, ánh đèn mờ mịt, khắp nơi đều tĩnh lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con trai tôi không sao chứ?”
Đó là một nỗi cô độc vô hình, nhưng lại nặng nề đến tận đáy lòng.
Máy móc phát ra âm thanh khẩn cấp, hộ sĩ vội vã đẩy người mẹ sang một bên.
Trong quá trình phẫu thuật có một số bất ngờ xảy ra, dự tính chỉ kéo dài năm tiếng nhưng cuối cùng phải hơn tám tiếng mới xong xuôi. Dù sao, đây là chuyện thường xảy ra trong phòng phẫu thuật, may mắn là kết quả cuối cùng vẫn tốt. Người nhà bệnh nhân đứng ngoài phòng mổ, chân thành cảm ơn ê kíp. Trình Vân Thanh đã sắp xếp xong công việc, bắt đầu cảm thấy đói bụng.
“Mẹ nó, hôm đó suýt nữa tôi đã gây sự với Lý Lục rồi, tôi bảo muốn đi vệ sinh mà thằng đó còn chặn tôi lại, rõ ràng là bọn nó đang âm mưu chuyện gì đó.”
“Tôi sẽ đến ngay.” Trình Vân Thanh lập tức bỏ đũa xuống, đứng dậy và nhanh chóng chạy đến thang máy. Cô còn không quên quay đầu lại dặn dò:
“Chờ cả buổi chẳng thấy ai giao lên, cuối cùng vẫn phải tự vác lên đây, mệt c·h·ế·t mẹ nó rồi.”
“Bác sĩ Trình, có một ca chấn thương não cần xử lý đang trên đường đến đây,” y tá cầm điện thoại gọi to, “Cô chuẩn bị đi nhận bệnh nhân nhé.”
Dù đã chuẩn bị trước khi bước vào cuộc chơi này, nhưng nhóm người đó vẫn khó đối phó hơn nhiều so với dự tính ban đầu.
“Không cần đâu, em ăn trước đi, chị sẽ hâm lại phần khác.”
Tối nay Trình Vân Thanh phải hoàn thành một ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng cho chủ nhiệm Lưu.
Lâm Húc lặng lẽ vơ tiền, mặc cho bọn họ lời qua tiếng lại không ngừng, chỉ im lặng đẩy tiền sang một bên, sau đó một tay đẩy các lá bài vào giữa bàn, chuẩn bị bắt đầu ván tiếp theo, thái độ lười biếng dựa vào ghế hút thuốc.
Chương 20: Không thể tiến (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người nhà xin ra ngoài đợi một chút.”
Qua lớp cửa sổ xe phủ một màu xám xịt, đèn đường bên ngoài tỏa ra thứ ánh sáng cam vàng nhạt nhòa. Dòng xe cộ qua lại ồn ào huyên náo nhưng giữa khung cảnh ấy lại phảng phất một sự mơ hồ, tịch mịch khó tả.
Ngô Trí Kiệt lập tức câm bặt. Ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh khiến hắn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, mồ hôi trên thái dương dường như cũng sắp nhỏ xuống.
Xe taxi dừng đèn đỏ trước ngã tư.
“Ơ, anh Húc, còn sớm mà đã đi rồi sao? Rượu còn chưa kịp uống nữa đấy!”
Anh rất ít khi nổi giận với đám anh em, thậm chí chưa bao giờ nói lời nặng nề như thế. Huống hồ, lần này lại đột nhiên bùng lên một cơn giận vô cớ. Trong chốc lát, mấy người trong phòng đều sững sờ, không ai dám hé răng, không khí lập tức chìm xuống.
Anh khẽ nhả ra một làn khói trắng, bàn tay chậm rãi đảo qua những quân bài, ngón tay kẹp lấy một miếng mạt chược màu ngà, xoay qua xoay lại như thể đang cân nhắc điều gì đó, vẫn im lặng không nói một lời.
Trình Vân Thanh nhìn xuống bản CT vừa ra, im lặng không trả lời.
Chủ nhiệm Tưởng của khoa chỉnh hình cầm bản phim, đối diện với Trình Vân Thanh nói:
“Ai bốc bài vậy, c·h·ế·t tiệt!”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của gia đình, hội đồng y khoa quyết định sẽ làm phẫu thuật khoang bụng để xử lý n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị xuất huyết. Nhưng thật đáng tiếc, không đến hai mươi phút sau, bệnh nhân không còn dấu hiệu sinh tồn. Sau khi hoàn thành ca mổ, Trình Vân Thanh cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó thay đồ và ra ngoài, trở lại phòng trực của khoa giải phẫu thần kinh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.