Tháng Năm Dài Đằng Đẵng - Lục Diệc Ca
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Cô làm sao mà quên được?
Đến giờ Triệu Nhất Mai vẫn nhớ, ước mơ lớn nhất hồi nhỏ của cô chỉ là được ở lại một đêm trong lâu đài Disney, mở cửa sổ ra cùng bố mẹ ngắm pháo hoa.
Cô cau mày hỏi:
Thẩm Phóng buông tay, giọng khàn khàn:
Triệu Nhất Mai cuối cùng không kìm nổi, ôm chặt lấy Thẩm Phóng, vùi đầu vào vai anh, bật khóc nức nở.
Tên cầm đầu chính là gã giọng khàn ban đầu. Tranh cãi hồi lâu, cuối cùng hắn lên tiếng:
Dù bề ngoài kiêu ngạo thế nào, thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Sau những chuyện kinh hoàng, cô chỉ đang cố giả vờ mạnh mẽ.
Lời vừa thốt ra, mặt cô đã đỏ bừng. Chính cô cũng bị khả năng bịa chuyện của mình làm cho giật mình.
Triệu Thanh Đồng không dùng những lời kiểu người lớn dỗ trẻ con. Bà thẳng thừng:
Cô ngửi thấy mùi máu và khói s·ú·n·g – đó là khứu giác.
Triệu Nhất Mai khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vừa trẻ trung vừa mang nét quyến rũ:
Trong phòng mở sẵn điều hòa ấm. Người đàn ông cởi áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi ca-rô đậm màu. Da ông trắng, khó đoán tuổi, gương mặt tuấn tú nhưng không giống sự nho nhã của Thẩm Triệu, ngược lại toát ra sự sâu khó lường.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
Bên bàn cạnh cửa sổ, Triệu Thanh Đồng đang ngồi đối diện một người đàn ông.
Mấy năm sau, Đổng Tề gần như quên mất mình có một cô con gái. Triệu Thanh Đồng cũng không muốn cho hai người gặp nhau nữa – cô không đoán nổi tính cách ông, lỡ một ngày nào đó ông lại nổi hứng tranh giành quyền nuôi con thì sao.
Anh cau mày, không nói gì, định tránh đi. Nhưng Triệu Nhất Mai đâu chịu, chặn trước mặt anh. Anh rẽ trái, cô cũng rẽ trái; anh rẽ phải, cô liền rẽ phải.
“Cậu ấy nói thế nào cũng không chịu tới.”
Đầu cô ù đi, đau nhói như nứt ra. Một ả đàn bà túm lấy cô, xốc dậy, dí dao kề cổ:
Máu mủ thật là thứ kỳ lạ. Triệu Nhất Mai lặng lẽ ngồi xuống cạnh Triệu Thanh Đồng. Bao lâu rồi cô không gặp Đổng Tề?
Sau vụ b·ắ·t· ·c·ó·c, dù Thẩm Triệu và Triệu Thanh Đồng đã tìm mọi cách ém tin tức, nhưng trong trường học vẫn lan truyền rầm rộ.
“Trả con gái tôi lại cho tôi!”
Ông chuẩn bị bao nhiêu lời trong đầu – “ngần ấy năm con lớn thế này rồi” hay “bố rất nhớ con” – nhưng khi đối diện, lại không nói được gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Cô mới hiểu ra, một luồng lửa vô hình bùng lên trong ngực:
Sau khi Tống Kỳ Lâm rời đi, hôm sau Triệu Nhất Mai liền làm thủ tục xuất viện, mang theo cả đống hành lý như tiểu thư nhà giàu, hiên ngang trở về.
“Thả đi,” có kẻ nói, “con bé này ngoan, không khóc không quậy, chẳng gây phiền gì.”
Triệu Nhất Mai thầm tính ngày tháng, rà lại sinh nhật của mọi người trong nhà, chắc chắn mình không quên dịp quan trọng nào. Trong lòng mang theo chút nghi ngờ, cô ôm gối ôm hình hoạt hình trên ghế và thiếp đi lúc nào không hay.
Xe máy lao thẳng về phía trước. Sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu Triệu Nhất Mai bỗng chùng xuống. Cô dần cảm nhận lại được các giác quan của mình:
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng hét:
“Bố xin lỗi con.”
Chương 13: Cô làm sao mà quên được?
Hoa quả chất đầy từ trong phòng bệnh ra tận hành lang. Những người họ hàng hiếm khi gặp mặt cũng thi nhau đến hỏi thăm, khiến Triệu Nhất Mai mệt mỏi đến mức suýt phát bệnh thật.
Đúng lúc ấy, tiếng xe máy gầm rú vang lên. Trong mưa, một bóng đen hiện ra, cánh tay vươn về phía cô.
Hôm ấy trời nổi gió lớn, mây đen vần vũ, chẳng phải điềm lành.
Triệu Thanh Đồng gác lại mọi công việc, ba bữa cơm đều tự tay nấu, bữa nào cũng bổ dưỡng, đến mức Triệu Nhất Mai vừa nhìn thấy gà hay yến sào là buồn nôn.
Không ai biết cô bé ấy tự hình thành trong đầu một lý thuyết riêng về chuyện “không có bố”:
Anh im lặng bước xuống lầu, đi ngang qua Triệu Thanh Đồng đang ôm mặt khóc nức nở. Anh khựng lại một thoáng, nhưng không nói gì, tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
Anh đáp:
“A Mai à.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dao đã kề cổ rồi, nó còn làm gì được?”
Giây tiếp theo, mắt ông đỏ hoe, thốt ra:
“Chuyện cũ cho qua, đừng nhắc nữa, con cũng không muốn nhớ lại.”
Rồi anh đi vào màn đêm, từng bước nặng nề.
Cậu vừa nói vừa vươn tay lấy viên socola trên tủ đầu giường của Triệu Nhất Mai, bóc ra rồi chìa cho cô. Cô hờ hững bĩu môi, Tống Nhị bèn ném thẳng vào miệng mình.
Triệu Thanh Đồng bị dáng vẻ “người lớn” của cô làm vừa buồn cười vừa bất lực.
Triệu Nhất Mai im lặng. Tống Kỳ Lâm nheo mắt cười, lắc đầu nói:
Triệu Nhất Mai dựa vào vách tường lạnh lẽo, trơ lì nghe bọn người xa lạ bàn tính chuyện sống c·h·ế·t của mình.
Triệu Nhất Mai nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Sao thế?”
Còn cô thì vẫn giữ thói quen: sống theo ý mình, chẳng mảy may để tâm.
“Hừ, yên tâm đi, cứ chờ.”
Cô vẫn mặc bộ quần áo mỏng ba ngày trước, run rẩy vì lạnh.
“Chuyện đâu phải lỗi của anh, Thẩm Phóng. Chẳng lẽ vì một câu ‘xin lỗi’ vô căn cứ này mà anh đến cứu tôi sao?”
Anh dừng chân, đứng lặng dưới ngọn đèn đường nơi chạng vạng. Lâu sau, anh lấy điện thoại ra, bấm số:
Khi cô đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng “rầm” một tiếng, cửa phòng bật mở. Tống Kỳ Lâm nhảy vào, hớn hở hô:
“Muốn mượn cậu một thứ.”
“Anh tính là cứu tinh cái gì?”
“Hay là, từ giờ tụi tớ thay nhau đưa cậu về nhà nhé?”
Triệu Nhất Mai mỉm cười, buột miệng:
Không biết đi bao lâu, đến một bãi đất hoang. Ả đàn bà dùng ống nhòm quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai mới thu dao lại, đẩy cô một cái, chỉ vào nhà máy bỏ hoang:
Cơ thể cô cuối cùng cũng bừng tỉnh, máu nóng chạy khắp người, cô lao điên cuồng.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Phóng trong chiếc áo len xanh đậm đứng ngay đó, suýt nữa đụng phải cô.
Sự việc nghiêm trọng xảy ra ngay gần trường, từ hiệu trưởng đến giáo viên bộ môn đều đến thăm, thậm chí đội bảo vệ cũng tăng ca túc trực.
Nghe thấy tiếng bọn cướp r*n r* xen lẫn tiếng động cơ.
Nhà máy hoang đứng sừng sững phía trước, lạnh lùng dõi theo cô.
Triệu Thanh Đồng và Thẩm Triệu cuối cùng cũng quyết định báo cảnh sát. Dựa theo thiết bị định vị gắn trong tiền, cảnh sát lần theo dấu vết bọn b·ắ·t· ·c·ó·c.
“Chạy đi!! Nhất Mai!!”
Quên anh sao?
“Đó là xe máy của ạnh đó!” Tống Nhị kêu trời, nước mắt rưng rưng, “Giấu dưới tầng hầm bao lâu, giờ bị ông già phát hiện, tháo sạch chẳng còn mảnh.”
Thẩm Phóng thoáng ngẩn người, rồi nhìn kỹ cô. Cô vốn cao gầy, nước da đẹp, trong trẻo như giọt sương sớm. Vậy mà chỉ hơn mười ngày, cô đã gầy rộc, gương mặt càng thêm tiều tụy.
Có lẽ vì Triệu Thanh Đồng cho cô điều kiện vật chất quá tốt, cô từ bé đã sống ngạo nghễ như một tiểu công chúa. Dù không có “bố” bên cạnh, cô cũng chẳng thấy mình thiếu thốn.
“Thả đi.”
Chiều một giờ, bọn chúng đến điểm hẹn sớm, thả cô xuống, định sau khi thoát thân sẽ báo địa điểm cho bố mẹ đến đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn tay Thẩm Phóng buông lỏng rồi lại siết chặt, lặp đi lặp lại.
“Alô, là tôi.”
Khoảnh khắc hoàng hôn hôm đó ở sân trường, câu “không được” của anh cứ vang mãi trong lòng. Tại sao anh không đưa cô về? Tại sao không tận mắt nhìn cô lên xe?
Cô cố tình bước loạng choạng, liên tục ngã. Có kẻ nói:
Triệu Nhất Mai bỗng nghe tiếng hét tuyệt vọng — giọng Triệu Thanh Đồng:
“Vâng. Có nói chuyện gì không ạ?”
Một nụ hồng chớm nở.
Câu nói ấy, Triệu Nhất Mai nhớ cả đời.
Triệu Nhất Mai nhìn thẳng Đổng Tề trước mặt. Cô thấy lạ: gặp lại bố ruột sau ngần ấy năm, lẽ ra phải đầy cảm xúc, mà trái tim cô lại bình lặng như gương.
Thẩm Phóng không muốn nói nhiều, lạnh giọng:
“Mẹ cháu nhắn tối nay không về ăn cơm, đang đợi cháu ở ‘Hoa Gian Tửu’.”
“Để em rơi vào nguy hiểm, đó là lỗi của tôi.”
Cơ thể của anh, lưng gầy rắn chắc, nóng hổi và tràn đầy sức mạnh – như một con báo đang dồn lực sẵn sàng vồ mồi.
“Thịch” tim cô lại đập loạn.
“Con đói rồi, ăn trước đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà đang dùng kìm cắt móng, nghe động liền ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất Mai, giọng lười biếng:
“Im!” ả đàn bà gắt.
Khoảnh khắc im lặng đối diện trôi qua, Triệu Nhất Mai bất giác bật cười.
Tan học, mấy cậu con trai đứng chắn trước cửa lớp, đẩy qua đẩy lại rồi cử cán sự thể d·ụ·c ra làm đại diện. Cậu ta bước đến trước mặt Triệu Nhất Mai, cười thoải mái:
“Không.”
“Anh ấy, anh ấy!” Tống Nhị vội vàng đáp, “Anh chỉ biết chuyện chú Thẩm tái hôn, chứ về cô em gái này, cậu ấy chẳng hé một lời.”
Cô nhận chén trà hoa quế từ tay phục vụ, khẽ nhấp một ngụm:
Đầu dây bên kia, Tống Kỳ Lâm uể oải hỏi:
Đầu óc không kịp nghĩ, thân thể lao theo bản năng, ôm chặt lấy cánh tay ấy.
Nếu lỡ có chuyện thì sao?
Tài xế lắc đầu.
“Bố con đâu?”
Nếu hôm qua anh chịu buông bỏ cái tự tôn kỳ quái kia, đưa cô về nhà, thì giờ đây cô đã có thể vui vẻ trở về, ăn một bữa cơm tối ngon lành, rồi ngả mình xuống chiếc giường mềm mại của mình.
Đi đến đâu, Triệu Nhất Mai cũng trở thành tâm điểm bàn tán: nào là “con nhà giàu thật đáng thương”, nào là “con nhà giàu thật sung sướng”.
Bố đưa cô đến những nơi giới thượng lưu yêu thích, hào nhoáng nhưng chẳng mấy hợp khẩu vị của trẻ con.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, như có con dao vô hình đang đặt lên cổ. Sau ba ngày căng như dây đàn, thần kinh cô gần như đứt phựt. Vừa chạy, cô vừa hét.
“Được thôi, tôi cũng có lời muốn nói.”
Sống hay c·h·ế·t, chính là trong khoảng thời gian này.
Máu hòa lẫn mưa gió, lạnh buốt.
Ông ngẩng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Nhất Mai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin lỗi.”
Như cô đoán, chúng bắt đầu tranh cãi xem nên xử lý cô thế nào.
“Là anh ấy giả vờ hay tôi?”
Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c hẹn bố mẹ Triệu Nhất Mai ra một cây cầu vượt ngoài thành. Đúng 9 giờ 30 sẽ có một chiếc xe chạy qua, chỉ cần ném vali tiền xuống là được.
“Cho, cho, cho. Kiếp trước tôi chắc nợ cậu.” Tống Nhị lầm bầm.
Ở Hoa Gian Tửu, Triệu Thanh Đồng có phòng riêng quen thuộc. Triệu Nhất Mai đẩy cửa gỗ bước vào, ánh đèn vàng ấm áp trải khắp căn phòng.
“Đừng có giở trò, tay tôi không chắc như bọn họ đâu.”
Cô làm sao mà quên được?
“Cho hay không?”
“Tại sao?”
Cô bước một bước, hai bước, ba bước… Vừa thở phào tưởng thoát rồi, liền cắm đầu chạy.
“Trời ạ, hai người giả vờ giỏi thật, trước kia cứ như người xa lạ, trẻ con quá đi.”
Nực cười, ngay cả đây là nơi nào cô cũng không biết.
Bạn A không có đôi giày đỏ đẹp như cô, bạn B không xinh bằng cô, bạn C không thông minh bằng cô, bạn D không được thầy cô quý bằng cô… Mỗi người đều có thứ mình không thể có. Thứ cô không thể có chính là “bố” – thế thôi.
“Có cảnh sát! Tóm nó lại!”
“Bố, báo cảnh sát đi.”
Triệu Nhất Mai giật mình quay đầu, nhưng sau lưng anh ta lại chẳng có ai.
Chúng tháo bịt mắt của cô. Khoảnh khắc ánh sáng ùa vào, đầu cô choáng váng. Cô cố gắng giữ mình đứng vững, toàn thân căng cứng.
Không khí lạnh ập vào lồng ngực, Thẩm Phóng cúi gập người, ho kịch liệt. Cảm giác tội lỗi nặng như đá đè trong tim, khiến anh không còn để tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
“Tháo cái bịt mắt ra cho nó đi.”
Khuôn mặt cô thoáng cứng đờ, thất vọng ánh lên rồi biến mất. Cô quay đi, lạnh nhạt hỏi:
“Không cần đâu, anh trai tớ sẽ đón tớ về.”
Chuyện ấy cũng chẳng đáng để buồn lâu.
Thấy Triệu Thanh Đồng ngã trong lòng Thẩm Triệu, định lao tới cô nhưng bị giữ lại.
Nỗi sợ hãi bò khắp sống lưng, cô run lẩy bẩy, không nhúc nhích nổi. Ả đàn bà lập tức rút dao lao tới, định bắt lại cô làm con tin.
Năm mét, mười mét, càng xa bọn chúng, càng an toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi lớn hơn chút, Triệu Nhất Mai thỉnh thoảng hỏi:
Nhờ vậy, Tống Nhị mới biết chuyện giữa Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi:
Triệu Nhất Mai vì vậy mà thoát c·h·ế·t trong gang tấc.
“Mượn cái đó làm gì?”
Cô nằm viện một tuần, ở phòng VIP đầy đủ tiện nghi, máy tính, TV, bồn tắm, còn có bác sĩ tâm lý túc trực mỗi ngày.
“Qua đó!”
“Không thì còn ai nữa?” Cậu ta vừa nhồm nhoàm socola vừa đáp.
“Chỉ có mình anh thôi à?”
Lúc rời khỏi Đổng Tề cô mới mấy tuổi? Khi ấy bố còn trẻ, tham vọng lớn nhưng chưa đủ cánh, gánh nặng gia đình đặt lên vai chưa thật sự nặng, nên vẫn có nhiều thời gian rảnh. Cứ mỗi một hai tháng, bố lại xin Triệu Thanh Đồng cho phép thăm con.
Ngay khi đó, từ chỗ ẩn nấp, tiếng s·ú·n·g nổ, viên đ·ạ·n xé gió mưa, bắn trúng tay phải kẻ đang cầm s·ú·n·g, khẩu s·ú·n·g rơi xuống đất.
Những hạt mưa lạnh lẽo tạt xuống mặt, vừa lạnh vừa đau – đó là xúc giác.
Dao của bọn cướp đâm tới. Anh giơ tay chắn, máu đỏ tuôn ra.
Cô trả lời như vậy với tất cả những ai tìm cách an ủi mình, kể cả đám bác sĩ tâm lý do Triệu Thanh Đồng mời. Cô không chịu kể chi tiết vụ b·ắ·t· ·c·ó·c, chỉ lặp đi lặp lại: mình không sao.
Ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy chiếc xe con đỗ bên đường. Mở cửa ra, hàng ghế sau trống trơn.
“Nói đi, chuyện gì vậy ạ?”
“Em làm gì vậy?”
“Hừ.” Triệu Nhất Mai bật cười lạnh.
“Bố mẹ đã ly hôn.”
Nếu không phải vì anh…
Đó là lỗi của anh.
Thẩm Phóng nghiến răng, hất mạnh cô lên xe.
Sự khách sáo và khoảng cách ấy chặn Đổng Tề ngoài cánh cửa lòng. Ông cúi mắt xuống, biết rằng viễn cảnh cô con gái lao vào lòng mình khóc cho thỏa nỗi sợ sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa.
Cô mơ hồ đoán ra bố đến để làm gì, cúi đầu, giọng nhẹ:
“Ngồi đi.”
“A Mai” – Triệu Nhất Mai thoáng ngẩn người. Hình như nhiều năm nay chỉ có người đàn ông này gọi cô như vậy. Gọi nghe thân mật mà cũng gượng gạo, như chính mối quan hệ của họ.
Cô cũng chẳng biết mình muốn gì, chỉ là khi thấy anh xuất hiện, bản năng không cho phép anh rời đi.
Đó là tất cả cảm giác của cô.
Nước mắt không ngừng rơi vào môi, mằn mặn – đó là vị giác.
Triệu Thanh Đồng khựng lại giây lát, rồi kiên quyết đáp:
Hồi lâu, cô nói:
“Ồ? Thẩm Phóng, anh không muốn tôi c·h·ế·t sao?”
“Ta-da cứu tinh của em đến rồi đây!”
Còn Đổng Tề dường như lại rất thích. Có lẽ đây chính là hình ảnh cô con gái mà ông mong đợi: thanh lịch, cao quý, đúng mực.
“Hôm đó, lẽ ra tôi phải đưa em về.”
Khi mở cửa nhà, đứng dưới ánh đèn, anh không quay đầu, chỉ nhạt giọng nói một câu.
“Nhất Mai! Chạy mau!!”
“Vì chia tay còn vui hơn ở bên nhau.”
Rõ ràng cô rất chán ngán, nhưng lại chẳng hề nhắc đến chuyện xuất viện, cứ như đang chờ điều gì đó.
Món ăn lần lượt được bưng lên. Triệu Thanh Đồng có tâm sự, không ăn được nhiều. Ngược lại, Triệu Nhất Mai và Đổng Tề – hai cha con “lỡ dở” – lại cùng khẩu vị, ăn rất ngon miệng.
“Không.” Cô lễ phép nói, “Nếu không phải vì bố mẹ có đủ tiền để chuộc con, có lẽ con đã mất mạng. Người phải nói ‘xin lỗi’ và ‘cảm ơn’ là con.”
Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c nhận đủ hai chục triệu, xác nhận xong, tất cả mọi người đều tim treo lơ lửng. Triệu Nhất Mai vẫn ở trong tay chúng, còn chúng thì ôm tiền, mắt sáng rực, lý trí bị vứt sang một bên.
Chẳng lẽ cô sẽ c·h·ế·t ở đây sao?
Phải rồi. Cô nhún vai tự giễu: làm gì có “anh trai” nào đón cô.
Đến khi ăn xong kem tráng miệng, Triệu Nhất Mai mới đặt thìa xuống, làm ra vẻ tao nhã lau miệng, rồi thản nhiên:
“Thẩm Phóng,” cô dằn từng chữ, “chúng ta chờ xem.”
“Bắt lấy nó!”
“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Cô hỏi, trong giọng mang chút mong đợi mà chính cô cũng không nhận ra.
“Lần cuối hỏi, các người có báo cảnh sát không?”
“Không được, con bé này quá lạ.”
Cuối cùng Thẩm Phóng mất kiên nhẫn, nhấc mí mắt hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.