Tháng Năm Dài Đằng Đẵng - Lục Diệc Ca
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Nếu họ gặp nhau trong hoàn cảnh khác, biết đâu lại thành tri kỷ
“Nghĩ thôi đã nổi da gà,” Nhất Mai vừa nói vừa xoa cánh tay, “Đám cưới của hai người, chẳng lẽ con còn phải làm đồng nam đồng nữ? Còn phải nâng ly kính rượu các cô chú? Họ chúc hai người hạnh phúc, rồi quay sang bảo con cố gắng học tập, ngày càng tiến bộ?”
Nhưng cũng chẳng sao, cuối cùng nó đã đến.
“Triệu Nhất Mai,” hắn gật đầu, “Tôi nhớ rồi.”
Thẩm Phóng lặng lẽ nhìn.
Dù sao đây cũng là đám cưới của mẹ cô, hắn nhủ thầm, cô bé mới mười một tuổi.
Nụ cười ấy khiến hắn bình tĩnh lại:
“Mẹ, chú Thẩm,” Nhất Mai vừa gắp thức ăn vừa nói, “Hôn lễ của hai người con sẽ không đi đâu.”
Nhất Mai nghiến răng nhìn hắn, đang tính phản bác thì bất chợt thấy một luồng lạnh buốt lướt qua cổ. Ngẩng đầu, cô ngạc nhiên kêu:
“Tôi theo dõi anh là lỗi của tôi.” Cô chủ động nhận sai.
Mẹ ruột của Thẩm Phóng họ Mặc, là một họa sĩ, từng du học ở Nhật.
Đêm trước ngày tái hôn, Triệu Thanh Đồng ghé phòng con gái. Nhất Mai đang nằm bò trên giường đọc truyện tranh, đôi chân nhỏ đong đưa lơ đãng.
“Mẹ và chú ấy là thanh mai trúc mã, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh. Đến mười tám tuổi thì yêu nhau. Nhưng sau đó mẹ muốn làm diễn viên, còn chú ấy đi Nhật du học, mẹ không chịu, hai đứa ngày nào cũng cãi nhau, rồi chia tay. Sau này nhiều năm chẳng liên lạc, chú ấy quen mẹ Thẩm Phóng trong một buổi triển lãm tranh ở Nhật, rồi kết hôn. Mẹ thì lấy bố con, còn lại thì con đều biết rồi. Sau này mẹ với bố con không hợp, chia tay từ khi con còn rất nhỏ.”
“Cháu tính khí không tốt, đôi khi cũng vụng về, nếu sau này có gì lỡ lời, mong chú rộng lượng bỏ qua.”
Thấy cô nói thẳng, Thẩm Phóng cũng không tiện truy cứu.
“Ô, tuyết rơi rồi.”
“Ôi chao, nghe nói anh bị dị ứng với yến mạch, quên mất chưa nhắc anh. Cốc sữa này là sữa yến mạch nhập khẩu từ New Zealand đấy, cực kỳ tốt cho sức khỏe.”
Nhất Mai thở phào, vội vàng bám theo.
Đây là lần va chạm đầu tiên giữa Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng. So với những trận sinh tử về sau, thì cảnh tượng hôm ấy thậm chí có thể coi là… hòa bình.
“Đau lắm phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, làn da ngăm khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu, trán đầy đặn, đường nét dần hiện rõ có chút vẻ lai Tây.
“Em không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.”
Sau khi dọn đến nhà họ Thẩm, Nhất Mai đã nghe loáng thoáng đôi điều từ các cô giúp việc rảnh chuyện tám nhảm. Tự ghép nối lại, cô cũng hiểu sơ về quá khứ.
“Nhất Mai,” bà ngồi xuống bên mép giường, “chuyện của mẹ với chú Thẩm, vẫn chưa kể con nghe bao giờ.”
Ngay giây phút ấy, Triệu Nhất Mai bỗng khao khát được lớn thật nhanh.
Nhất Mai cong môi, ánh mắt ranh mãnh:
Chờ mọi người đi theo Triệu Thanh Đồng và Thẩm Triệu ra ngoài, Thẩm Phóng cũng đứng dậy, mặc quần áo, xỏ giày, chuẩn bị đạp xe đi đâu đó.
Như thể chưa có gì xảy ra, cô bé mỉm cười trong sáng:
Thẩm Phóng nổi giận.
kiêu căng, ngạo mạn, nhiều khi thiếu kiên nhẫn, chẳng biết cảm thông. Nhưng thỉnh thoảng, con bé lại mềm mại đến lạ lùng, thứ mềm mại chỉ có ở trẻ con.
Cô khác hẳn với những gì hắn từng tưởng tượng.
Còn Nhất Mai lại cười rạng rỡ, nhún vai, vừa như thiên sứ vừa như ác quỷ.
“Chú ơi, theo sát chiếc xe đạp phía trước.”
Trước bữa tối, Thẩm Triệu đưa chìa khóa nhà cho Nhất Mai, còn thay mặt con trai xin lỗi cô vì chuyện xảy ra buổi chiều. Ông áy náy với mẹ Thẩm Phóng, nên đối với con trai cũng luôn có phần dung túng.
…
Gặp cô, Thẩm Phóng nhíu mày:
Thẩm Phóng xuyên qua những con phố, cuối cùng dừng lại trước cổng bệnh viện. Đợi anh ta khóa xe rồi bước vào, Nhất Mai mới bảo tài xế dừng lại. Lúc mở cửa xe, chú tài xế còn tò mò: “Cô bé, anh con bị bệnh à?”
Hôm sau là cuối tuần, Nhất Mai vẫn đi học múa như thường lệ. Khi Thẩm Phóng thức dậy, cô đã chuẩn bị xong đồ ra cửa.
Hắn không đuổi được cô. Nếu có ngày rời đi, thì cũng là chính cô tự chọn rời đi.
Cô vừa dứt lời, Thẩm Phóng cũng mở miệng:
Chương 11: Nếu họ gặp nhau trong hoàn cảnh khác, biết đâu lại thành tri kỷ
Triệu Thanh Đồng nói nhẹ như không, những tranh cãi, chia ly, nước mắt năm xưa cứ như chưa từng tồn tại.
Thẩm Phóng theo thói quen chuẩn bị đi đá bóng, vừa ngái ngủ vừa bưng cốc sữa trên bàn uống cạn một hơi.
Một tia dịu dàng vừa lóe lên trong lòng Thẩm Phóng lập tức tan biến. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét:
Cô con gái này của mình…
“Con cũng không đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đó là cuối tuần, đường phố đông đúc, bầu trời âm u như sắp mưa.
Dù là tái hôn nhưng họ vẫn phô trương vô cùng. Màu đỏ chói mắt trải dài từ cổng khách sạn cho đến bàn tiệc. Nhất Mai ngẫm mãi cũng không hiểu, sao mẹ mình – một người luôn thoát tục như thế đến chuyện cưới xin lại cứ chọn kiểu càng phô trương càng tốt?
“Anh yêu mẹ đến vậy, sao không ở bên bà ấy?”
“Nhìn mẹ mình đi lấy chồng, tim như bị xé ra, rất đau đúng không?” Hắn nói, “Rồi họ sẽ có con, sẽ như bao gia đình hạnh phúc khác. Tôi thì có thể tự sống, còn em thì sao?”
“Cách đây hai năm, mẹ gặp lại chú Thẩm ở Hồng Kông, thế là quyết định quay lại. Lễ cưới lần này vừa tròn hai mươi năm kể từ ngày hai đứa chia tay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám cưới của Triệu Thanh Đồng và Thẩm Triệu định vào cuối tháng Chạp.
Một chút buồn bã trong Nhất Mai cũng biến mất không còn dấu vết. Cô lạnh nhạt nói:
Tài xế gật đầu lia lịa: “Yên tâm, để chú lo.”
Ở nhà một mình chán nản, Nhất Mai nảy ra tò mò, liền trốn ra ngoài, bắt một chiếc taxi:
Cô muốn trở thành như anh, để yêu – ghét – vui – buồn viết rõ ràng trên mặt, phóng thẳng giữa gió và mưa. Chứ không phải như chính mình bây giờ, bị giam trong nhà kính, như một bông hoa quý, đẹp nhưng mất hết tự do.
Và hắn sẽ cứ thế nhìn cô lớn lên, thành một người phụ nữ kiêu ngạo.
Thanh Đồng kinh ngạc, không ngờ con gái mình lại nuốt trọn cục tức này. Lần đầu tiên bà nhận ra, có lẽ mình chưa bao giờ thật sự hiểu con bé.
Bữa trưa hôm ấy, Thẩm Triệu và Triệu Thanh Đồng vừa trêu ghẹo nhau vừa thông báo ngày cưới với Nhất Mai và Thẩm Phóng.
Mùa đông 1999, trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh đến muộn hơn mọi năm một chút.
Bước chân Thẩm Phóng chậm rãi, nhưng Nhất Mai dần đoán được đích đến. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cánh cổng khách sạn năm sao hiện ra trước mắt. Cửa chính trang hoàng lộng lẫy, ngoài cổng xếp hai hàng xe, trên mỗi chiếc đều cài một bông hoa đỏ rực.
“Sao mày còn chưa cút đi?”
Nhất Mai híp mắt, cười ngọt:
Hắn hạ kết luận: “Em chẳng có gì cả.”
Nhất Mai nhận lấy chìa khóa, trong lòng đã chửi thầm Thẩm Phóng cả nghìn lần, ngoài mặt lại nở nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào, lễ phép cúi người:
Nhưng Nhất Mai lại thản nhiên đón nhận tất cả, vẻ điềm nhiên ấy hoàn toàn không giống với độ tuổi của cô.
“Anh là Thẩm Phóng phải không? Nhìn thấy tôi có thấy khó chịu không?”
Chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, xe đã lao vút qua đường.
Mặt Thẩm Phóng tái nhợt, nhưng cả người vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn đặt ly sữa xuống, nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt.
“Khi mẹ và Thẩm Triệu gặp lại, ông ấy vẫn chưa ly hôn với mẹ Thẩm Phóng. Nhưng mẹ chưa từng làm gì trái đạo lý. Con có thể tin mẹ không?”
Nhất Mai lẩm bẩm: “Nghe cũng hay đấy. Mẹ đã nói với bố con chưa?”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cả căn nhà đã nhộn nhịp. Người ra kẻ vào, thợ trang điểm và nhiếp ảnh đều có mặt.
“Không phải,” Nhất Mai nghiêm túc, “chú ơi, đó là anh con. Mẹ con nghi ngờ anh yêu sớm, đặc biệt cử con theo dõi. Chú nhớ chạy khéo, đừng để anh con phát hiện. Anh ấy đang tuổi nổi loạn, dễ như thuốc nổ, lỡ biết thì chắc chắn bỏ nhà đi mất.”
Nhất Mai lật một trang, chẳng ngẩng đầu:
“Cháu chào chú Thẩm.”
Trước bệnh viện có nhiều tiệm hoa và trái cây, nhưng Thẩm Phóng đi tay không vào, chắc không phải đi thăm bệnh. Lẽ nào… chính hắn bị bệnh?
Trường tiểu học của Nhất Mai và trường Thẩm Phóng cùng một hướng, nhưng Thẩm Phóng nhất quyết không chịu ngồi chung xe, bèn tự mua một chiếc xe đạp để đi học. Một lần, qua cửa sổ xe, Nhất Mai thấy cậu thiếu niên mặc áo thể thao đen, một chân đặt trên bàn đạp, một chân chống đất, ngửa cổ tu một ngụm nước.
“Nhưng còn anh ta…” Nhất Mai ngẩng đầu, nhìn sang Thẩm Phóng vẫn đứng một bên làm như không liên quan, “Anh ta đã xúc phạm mẹ cháu, thì cháu nhất định sẽ trả lại gấp đôi.”
Tài xế bật cười: “Cô bé, con đang đóng phim cảnh sát à?”
“Đó là chuyện của mẹ với chú ấy, nói hay không là tùy mẹ.”
Phần lớn con gái mười mấy tuổi đều yếu đuối, nhát gan, tự tôn lại mạnh, chỉ cần hắn làm nhục vài câu là đã khóc lóc suốt ngày, hoặc ngoan ngoãn cúi đầu lấy lòng. Dù sao cũng là sống nhờ nhà người khác, sao có thể không nhìn sắc mặt mà tồn tại?
Sau khi người làm gom hành lý, sắp xếp lại gọn gàng, Nhất Mai vắt bớt nước trên váy, bình tĩnh đứng trước mặt Thẩm Triệu.
Thật ra, bọn trẻ lớn lên trong hào môn sớm đã biết nhìn sắc mặt người khác, giả vờ tao nhã rộng lượng thì quá dễ dàng.
“Mẹ,” Nhất Mai ngẩng lên, “mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Phòng của Nhất Mai ở tầng hai, bên phải cầu thang. Nội thất gần như sao chép từ nhà cũ của cô: giường công chúa cao lớn, nệm êm mềm như nuốt cả người vào trong; một tủ quần áo kín cả bức tường; đèn chùm pha lê sáng rực.
– Thanh Đồng nghĩ thầm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuộc hôn nhân với Đổng Tề vốn kết thúc trong ầm ĩ. Cả hai đều kiêu ngạo, ai cũng muốn giành quyền nuôi con, thậm chí suýt b*p ch*t nhau ở tòa. Cuối cùng, trong phiên xử giành quyền giám hộ, Nhất Mai bất ngờ gọi một tiếng “Mẹ”, nhờ thế mà phần thắng thuộc về Triệu Thanh Đồng. Có lẽ ngay cả Nhất Mai cũng không biết chi tiết này.
“Mẹ có nói. Ông ấy bảo nếu con không vui, thì cứ đến ở với ông.”
Đứng bên kia đường, Nhất Mai chờ đến phát chán. May là Thẩm Phóng không ở đó quá lâu. Ra đến cửa, hắn hơi khựng lại, rồi không leo lên xe mà dắt bộ đi tiếp.
“Còn một chuyện nữa…” Triệu Thanh Đồng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói:
“Không đi.” Triệu Nhất Mai đáp dứt khoát.
Thẩm Phóng dựng xe, rồi bất ngờ quay lại, ánh mắt chính xác dừng ngay trên người cô. Hắn lạnh lùng nhìn, Nhất Mai biết mình bị phát hiện, đành cứng mặt bước tới.
Đánh trúng chỗ hiểm, cả hai đều biết rõ tử huyệt của đối phương, chỉ một câu cũng đủ g**t ch*t.
Nhất Mai nhìn đồng hồ, đã quá trưa, hẳn tiệc cưới đã qua đoạn cao trào.
Không khí thoáng chốc lúng túng.
Nếu họ gặp nhau trong hoàn cảnh khác, biết đâu lại thành tri kỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khó chịu thì tốt.” – Nhất Mai nhếch môi cười độc ác – “Vì anh đã khiến tôi không yên, thì tôi cũng sẽ không cho anh được như ý.”
Thẩm Phóng cũng ngẩng theo. Bông tuyết trắng rơi trên mặt hắn, lạnh buốt.
Ngay giây phút đó, Thẩm Phóng chợt có một linh cảm, cô gái này sẽ ở đây rất, rất lâu.
Nhất Mai, Nhất Mai, có lẽ cô thật sự sẽ sống đúng với cái tên này, lớn lên thành một đóa hồng, kiêu hãnh, có gai, nhưng đẹp.
Nhất Mai hỏi: “Mẹ anh đâu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.