Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chung Hàng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Sau khi tắt video, Vân Miên không ngủ được, dựa vào đầu giường cầm quyển sách lịch sử lên đọc, nhưng một lúc sau vẫn không ngủ được.
Nhưng sau khi Mạnh Nịnh hỏi chuyện này xong, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt kia của Hứa Khanh Niên.
“Sau đó tớ nghĩ lại, tớ cứ cảm thấy ánh mắt hai nam sinh kia nhìn cậu không giống nhau.”
“Đây là một cách chăm sóc da mới.” Vân Miên nghiêm túc nói hươu nói vượn, thậm chí còn định dạy anh: “Đàn anh, anh cũng có thể thử một lần.”
Mạnh Nịnh tỏ vẻ thần bí: “Cái đó không phải rất đơn giản sao, lúc anh ấy đến gần cậu, tim cậu có đập nhanh không?”
“Cậu nói như này thì thà không nói còn hơn, haiz.” Ánh mắt Mạnh Nịnh ánh lên vẻ cô đơn, hai tay nâng má: “Nói xong tớ còn tuyệt vọng hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bộ đồng phục được lười biếng mặc lên người, như tùy ý tròng vào, hôm nay anh không đội cái mũ màu đen kia nữa, chắc là mới gội đầu.
“Đúng rồi, hai anh đẹp trai hôm trước.” Mạnh Nịnh chuyển đề tài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút kích động bò dậy khỏi giường: “Cậu thích ai thế?”
Cô cười gượng hai tiếng, muốn giảm bớt sự xấu hổ, kết quả Hứa Khanh Niên lại nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau, anh cong cong khóe môi.
Vân Miên càng lớn mật, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hứa Khanh Niên, sau đó trực tiếp dừng trên môi anh, rồi khựng lại, môi nam sinh hơi mỏng, nhìn có vẻ hôn rất được.
“Vậy à, không sao.” Mạnh Nịnh an ủi cô: “Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều nămcủa tớ mà nói, thì chỉ cần cậu ra tay đúng lúc, anh ấy nhất định sẽ phá vỡ cái nguyên tắc này vì cậu.”
Có lẽ do bị nội dung cuộc nói chuyện buổi tối ảnh hưởng, nên tối nay Vân Miên mơ thấy Hứa Khanh Niên, hơn nữa bối cảnh còn là cảnh tượng chiều nay.
Vân Miên không khống chế được lại nhớ đến giấc mơ hôm qua, rồi l**m l**m môi mình theo bản năng.
Vân Miên không biết cách an ủi người khác lắm, nên lúc này cô cũng không biết phải làm sao.
Vân Miên vỗ vỗ mặt mình, cô nghĩ cái gì vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Miên chưa từng thích người khác, chỉ từng được người khác theo đuổi.
Lúc này trên mặt Vân Miên rất nóng, không biết là do xấu hổ hay sao, cô dùng tay điên cuồng quạt mặt muốn làm mình bình tĩnh lại, nhưng hình ảnh khuôn mặt kia ở trong đầu lại chậm chạp không chịu biến mất.
“Ôi, đứa nhỏ này sao lại thế này, vẫn còn sớm mà.” Úc Mẫn Tĩnh lẩm bẩm.
Cầu trời không gặp phải người kia, nhưng vừa ra khỏi cửa, cô đã gặp Hứa Khanh Niên cũng đang định ra ngoài.
Đại não Vân Miên nhanh chóng xoay chuyển: “Đột nhiên em nhớ ra đêm qua em thấy một video rất hài.”
“...”
Vân Miên hoang mang: “Hôm trước?”
Vân Miên nghiêm túc nghĩ: “Hình như có chút.”
Hứa Khanh Niên ồ môt tiếng: “Phản xạ của em dài như vậy sao?”
“Chính là... Người đội mũ đen, cầm tay đứa nhỏ ý.” Vân Miên khai báo toàn bộ.
Hứa Khanh Niên: “... Được.”
Cô ném chăn về lại giường, rồi ngồi trên giường ngẩn người.
Cứ như anh là hồng thủy mãnh thú gì không bằng, rõ ràng hôm qua anh còn cứu cô nhóc này, mà hôm nay đã vong ân bội nghĩa rồi.
Sao lại thế này, Vân Miên, sao mày lại mơ loại giấc mơ như này?
Buổi tối nhàn rỗi đến nhàm chán, nên cô gọi video cho Mạnh Nịnh, yên tĩnh nghe cô ấy phàn nàn xong: Cái gì mà giáo viên rất nghiêm khắc, người trong lớp chia bè chia phái, WC thường xuyên bị mất nước,...
“Quên đi.” Mạnh Nịnh trong video trở mình, nằm trên giường, rầu rĩ nói: “Tớ vẫn nên tiếp tục học ở cái trường tồi tàn này vậy, biết trước thì lúc ấy tớ đã chăm học rồi.”
Vân Miên cười gượng hai tiếng: “Đâu, đâu có đâu.” Sau đó cô dịch về phía anh vài bước nhỏ.
“Đi nhanh như vậy làm gì.” Tiếng Hứa Khanh Niên truyền đến từ đằng sau, trầm trầm tựa như có dòng điện chạy qua đầu tim, Vân Miên đi ở đăng trước khựng lại: “Là do anh đi chậm quá, đúng là lãng phí đôi chân dài như vậy.”
Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, chăn rơi xuống đất hơn một nửa với cô. Đồng hồ báo thức kêu tít tít không ngừng, Vân Miên vươn tay ra tắt nó đi.
Xung quanh rất mơ hồ, chỉ có mỗi gương mặt Hứa Khanh Niên là rõ ràng, nhưng chuyện cô mơ thấy lại không phát triển như lúc chiều, mà sau khi bị Hứa Khanh Niên đè xuống, anh cứ nhìn chằm chằm cô, khiến mặt cô hơi nóng lên: “Anh, anh cứ nhìn em làm gì?”
Vì thế Hứa Khanh Niên vừa mở mắt đã thấy cô nhóc trước mặt đang tự tát mình, nhưng lại như sợ đau nên động tác rất nhẹ.
Chương 14
Hơn nữa, cô, hình như cô thật sự hơi thích Hứa Khanh Niên.
Vân Miên: “...”
Hứa Khanh Niên đột nhiên giơ tay đến gần cô, Vân Miên theo bản năng nhắm mắt lại, lại cảm thấy trên đầu bị xoa nhẹ một cái, bên tai là tiếng cười trầm thấp của nam sinh: “Em nghĩ cái gì thế?”
Đợi thang máy rất lâu, Hứa Khanh Niên mở miệng trước, nhíu mày nhìn cô, nói: “Vân Miên, em cách xa anh thế làm gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em cười cái gì?”
“Tại em đẹp nha.” Môi Hứa Khanh Niên lúc đóng lúc mở, sau đó anh nâng mặt cô lên, không chút do dự mà hôn xuống.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô không nói nữa mà lập tức trốn ra ngoài.
Hứa Khanh Niên nhìn bóng lưng có chút vô tình của cô nhóc, khẽ cười rồi đuổi theo.
Có lúc anh nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, cũng có lúc nhíu mày nhìn cô với vẻ nghi ngờ, đặc biệt là lúc chiều nay chắn bóng hộ cô, lúc ấy trong một cái chớp mắt cô chưa kịp phản ứng, lại không cẩn thận chạm vào người anh, cưng cứng, còn có cơ bắp, bây giờ Vân Miên nhớ lại, chắc là cơ bụng sáu múi.
Dù sao, hình như cô cũng không bài xích việc Hứa Khanh Niên đến gần mình.
Môi nam sinh chạm vào, Vân Miên ngẩn cả người, giác quan cứ thế biến mất, chỉ cảm thấy sự ấm áp trên môi. Cô cứ nhìn thẳng vào nam sinh này vài giây, sau đó ôm lấy eo nam sinh theo bản năng.
Giọng Vân Miên rất mềm mại: “Cứ tới đâu hay tới đó đi.”
“Tớ chỉ nghe thấy một câu.” Vân Miên nghĩ một chút, rồi thở dài: “Anh ấy nói anh ấy không thích người nhỏ tuổi hơn anh ấy.”
Giấc mơ tối hôm qua rất con mẹ nó kỳ lạ, Hứa Khanh Niên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhóc trước mặt, cứ cảm thấy rất có lỗi.
Hứa Khanh Niên: “...”
“A.” Vân Miên mơ mơ hồ hồ tỉnh lại trên mặt đất, xoa xoa đầu, nửa ngày sau vẫn chưa phản ứng lại: “Đau quá đi.”
“Sau đó thì sao?”
“Được rồi, không nói nữa, thật ra tớ cũng không rõ có phải là thích hay không.”
Mặt Vân Miên hơi đỏ lên, mở mắt ra, chột dạ nói: “Không, không nghĩ gì nha.”
“Thật ra cũng không cần, cậu xem, trường bọn cậu ngoại trừ đồ ăn trong căn tin hơi khó ăn một chút, giáo viên nghiêm khắc một chút, cách nhà cậu hơi xa một chút, thì không phải vẫn khá tốt sao?” Vân Miên an ủi cô ấy.
Mạnh Nịnh lại hỏi: “Vậy lúc thấy anh ấy ở cùng nữ sinh khác, trong lòng cậu có cảm thấy không thoải mái không?”
Rồi anh lười biếng dựa vào vách thang máy để ngủ bù.
Trong khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, rõ ràng Vân Miên đã thấy được một tia thích thú trong mắt đối phương.
Vân Miên ném cái ý nghĩ đó đi, sau khi ý thức được mình đang nghĩ cái gì, cô lập tức dời mắt, không muốn đối mắt với đối phương.
Vân Miên cảm thấy mười mấy giây ngắn ngủi này cần dùng cả đời để chữa lành, cô cảm thấy mình nên suy nghĩ đến việc dọn ra ngoài trái đất ở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...”
Khiến mới sáng sớm, bước chân cô đã loạng chà loạng choạng, Úc Mẫn Tĩnh còn sờ trán cô: “Không sốt mà, đứa nhỏ này sao thế này, sao mặt lại hồng vậy.”
“...” Vân Miên cảm thấy mình không có bản lĩnh lớn như thế.
Vân Miên đau khổ nghĩ, lại muốn nhìn xem Hứa Khanh Niên có tỉnh không, và lần này bị chính chủ bắt được.
Sau đó cô bị động tác theo bản năng của mình dọa, giơ tay lên tự tát mình một cái, cảm thấy tát một cái vẫn chưa đủ, cô còn nhẹ nhàng tát thêm mấy bàn tay nữa, muốn đánh cho mình tỉnh ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thang máy chầm chậm đi xuống, Vân Miên lén nhìn Hứa Khanh Niên ở bên cạnh đang dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi, lại sợ bị phát hiện nên lập tức quay đầu đi. Nhưng sau vài lần nhìn như thế, cô lại phát hiện hình như Hứa Khanh Niên thật sự rất mệt, cũng không phát hiện ra cô đang nhìn lén anh.
Trong lòng Vân Miên nói, tớ thật sự không giấu mà.
Nhưng không che giấu được sự thật là khi nhìn vào mắt Hứa Khanh Niên sẽ có một dòng điện chạy qua đầu tim cô, trái tim lập tức đập thình thịch.
“Được, cứ cho là tớ nghĩ nhiều đi, vậy cậu có động tâm với ai trong hai người họ không?” Mạnh Nịnh chớp chớp mắt, nhìn cô đầy mong đợi: “Đừng có giấu, mau nói ra!”
Vân Miên suy nghĩ rồi nói: “Tớ chưa từng thấy anh ấy ở quá gần nữ sinh khác, nhưng có một lần lúc mới khai giảng, tớ ra ngoài hít thở thì thấy có người tỏ tình với anh ấy.” Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô hiện lên vẻ cô đơn.
“Ai nha, là hôm đi công viên giải trí á.” Mạnh Nịnh nói: “Miên Miên, cậu thật sự không thích sao?”
Đùng—
Nghĩ đến cảnh lúc mình cố gắng tránh tiếp xúc với nam sinh đó, Vân Miên mím môi, như hạ quyết tâm: “Chắc là có một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt đối phương buồn ngủ, nhưng thấy cô như lập tức tỉnh táo hơn.
Ngay sau đó, Hứa Khanh Niên lại nói: “Em vừa mới làm gì thế?” Nói xong còn bắt chước động tác kia hai lần.
Cả hai cùng nhớ lại, chỉ có sự xấu hổ.
Nhưng trong lòng Vân Miên lại thấy không thoải mái, cuối cùng vẫn từ chối nam sinh kia, cũng không đồng ý làm bạn với cậu ta nữa. Thậm chí có một khoảng thời gian cô còn cố ý tránh cậu ta.
“A~ đây là nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ hết cả lên thế.”Mạnh Nịnh trêu chọc: “Không phải là có chuyện thật chứ.”
“A~ tớ biết rồi.” Mạnh Nịnh sờ cằm: “Cậu tinh mắt thật nha, im lặng thì thôi, một khi đã nói thì đúng là kinh người nha Miên Miên.”
Lúc học cấp hai có một nam sinh cùng lớp chơi rất thân cũng tỏ tình với cô, giọng rất chân thành, lời tỏ tình cũng rất thâm tình, diện mạo nam sinh kia cũng không tệ.
“A? Có khi nào là cậu nghĩ nhiều rồi không, bọn tớ mới quen nhau còn chưa được hai tháng.” Vân Miên phủ nhận lời của cô ấy, cô cứ cảm thấy điểm chú ý của Mạnh Nịnh rất kỳ lạ.
“Con đi trước đây.” Vân Miên đang máy móc ăn bữa sáng lập tức tỉnh lại, chạy như bay đi chuẩn bị cặp sách, không muốn đụng mặt người kia.
5 giờ sáng anh dậy tắm, sau đó không ngủ được nữa, nên bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cuối cùng cô ấy thở dài: “Miên Miên, tớ không muốn ở lại Trung học phổ thông số 3 nữa đâu, hay là tớ chuyển sang trường cậu nhé?”
“Vân Miên, Vân Miên.” Mạnh Nịnh ở đầu dây bên kia gọi cô, cô lập tức tỉnh táo lại.
Anh vội ra ngoài nên quên không đội mũ, tùy tiện vuốt tóc hai cái, sau đó nhìn vào cửa thang máy sửa lại tóc mái.
“Với ai?” Giọng Mạnh Nịnh hơi kích động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.