Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Kiêu Ngạo Là Dành Cho Ta Kẻ Đứng Trên Tất Cả.
Thẩm Huyền đứng trước mặt Lục Thiên Hoàng vui vẻ nói, nhưng lúc quay qua bên Tống Nhiên Hùng bộ mặt liền trở lại dáng vẻ nguy hiểm ban đầu.
"Ha ha".
Lục Thiên Hoàng hắn để lộ một nụ cười khinh bỉ nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thẩm Huyền à kịch hay của nhóc, anh cũng xem xong rồi ".
"Coi như ta dưới trướng nhóc, không có công lao thì cũng có khổ công".
"Anh Thiên Hoàng anh bây giờ mới tới tìm tụi em, anh có biết em vui thế nào khi nghe anh tới gặp em không".
Lục Thiên Hoàng xoa đầu hắn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn liền thì thầm nhỏ với Lục Tử Khâm.
"Xin ông chủ Thẩm tha cho ta một cái mạng, tên thủ hạ này xúc phạm ngài liền đáng c·hết".
Một tiếng hừ nhẹ Lục Thiên Hoàng từ từ bước ra, Lý Tử Khâm thấy bóng dáng Thiên Hoàng bước ra liền mặt không thể kiềm chế ửng hồng.
"Không ngờ tam công tử họ Lý quỳ như một con c·h·ó ngoan trước mặt nhóc, mà lại dám vênh váo trước mặt anh".
"Ưm con bé lúc nào cũng muốn gặp lại anh".
"Ngươi biết không ta rất thích đạp đổ sự kiêu ngạo của người khác a, đặc biệt là những kẻ ngu ngốc ỷ vào một thứ đặc biệt như gia thế trên đỉnh, như ngươi nó cho ta cảm giác rất khoái cảm".
Cũng chỉ rõ cho hắn vị trí, Lục Thiên Hoàng sờ đầu hắn nhìn xuống hắn với ánh mắt khinh thường quái dị, như nhìn xuống loài sâu bọ không biết vị trí.
Muốn g·iết người như hắn, gia tộc không thể vì hắn mà bị liên luỵ chắc chắn không truy cứu, huống hồ ngoài tên nhóc này còn có 3 người khác bằng cấp, chỉ cần một người trong 4 n·gười c·hết chắc chắn 3 người còn lại sẽ không để cho người làm ra chuyện yên thân.
"Thẩm Huyền nhóc biết đấy em trai ta cũng chưa từng đụng đến, chỉ là tên người hầu mới vào này không biết điều a".
Mặc dù lúc sưa có chút hiềm khích, nhưng đúng là từ lúc hắn đi theo Lục Thiên Hoàng hắn cũng không còn cần phải sử dụng đầu óc, mưu kế tính toán, vì đứng trước Thiên Hoàng mưu kế đều không có tác dụng, mà Thiên Hoàng cũng cho hắn cảm giác ấm áp cùng an toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chình Thế thắc mắc lúc trước về khí thế của Lục Thiên Hoàng giờ được giải đáp, không phải là ôn hoà gì khí thế mà đơn giản là tên trước mặt đây đang giấu nhem nó đi bằng sự ôn hoà, thật sự tên trước mặt này là tên nguy hiểm.
"Đợi anh vài ngày sẽ tới thăm con bé"
Điều duy nhất hắn có thể làm bầy giờ là quỳ xuống từ bỏ mạng tên thủ hạ, nếu có thể liền lấy hai tên kia ra làm bia đở đ·ạ·n, mong chị hắn có thể trợ giúp hắn thoát cảnh hiểm nghèo này.
Mọi Người thậm chí là chị em nhà họ Lý, Tên to cao nhà họ Tống mọi người ở đây đều bất ngờ hướng ánh mắt vào sự việc không thể ngờ nhất là tất cả thủ hạ.
Mặc dù hắn nhận ra nhưng hắn cũng không hiểu sao, hắn chỉ cần nhìn vào liền biết Thẩm huyền dù ngoại hình là một cậu nhóc nhưng lại cho hắn nguy hiểm tột cùng như đứng trước liềm của thần c·hết.
Thẩm Huyền vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lục Thiên Hoàng, nhưng hắn liền chạy thẳng tới ôm lấy Lục Thiên Hoàng nói lớn.
"Ta cho ngươi 3 ngày quay về nhà họ Lý, nói với gia chủ Lang Vương sẽ tới nhà đánh dấu lãnh thổ, các ngươi chỉ cần trả lời thần phục hoặc biến mất".
"Trên đời lại có một nam nhân không là một nam thần tuyệt hảo như vậy".
Trước mặt bọn họ một tên nhóc máu lạnh, mưu kế quỷ dị lúc nào củng toát ra vẻ nguy hiểm g·iết người không chớp mắt, giờ lại không khác gì đứa trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"V...âng, lời đại nhân ta sẽ khắc ghi, v...và về nhà chuyển lời".
Lý Tử Khâm nghe vậy liền quay sang thanh âm từ nhỏ nhẹ chuyển sang quát lớn.
Nhưng người thanh niên trước mặt được Thẩm Huyền cho là nguy hiểm hơn cậu ta, hắn lại nhìn thấy một ôn hoà tính cách không có vẻ là cần dè chừng có khí nào ông chủ Thẩm bị lừa, không ai cũng biết ông chủ Thẩm tuy nhỏ nhưng trí óc thì không khác khổng minh.
"Bọn chúng đều không biết ngay từ đầu từ lúc chúng kiêu ngạo trước mặt ta, thì đều đã bị ta cho vào lòng bàn tay mà chơi đùa".
"Được".
"Được rồi đừng nói nữa, tránh c·hết không hiểu lí do".
Lý Khải Tử lắp ba lắp bắp thần hồn bất ổn trả lời, hắn kẻ đứng gần nhất với khí Lục Thiên Hoàng phát ra, gánh nhiều áp lực nhất, thậm chí cơ thể hắn không thể tự chủ không biết từ khi nào mà quần cảm thấy ấm cơ thể cứng đờ không thể di chuyển dù Thiên Hoàng đã thu lại khí tức
Sau khi nhìn thấy một cái ngoại hình hắn, nàng không kiềm chế được mà bị hớp hồn suy nghĩ không thể ngừng rời khỏi hắn.
Người hắn từ lương thiện ôn hoà liền toát ra một luồng khí lạnh, Tử Khâm nàng cùng Chình thế đang bình thường liền cảm nhận được khí thế mà nét mặt tái mét, khí thế cao ngạo không coi ai ra gì ẩn bên trong kèm thêm sự sát khí mạnh liệt, dù là Tống Nhiên Hùng đã đi được khoảng rất xa cũng tái mét mặt xanh sao chảy mồ, người hắn không tự chủ mà nổi da gà.
Lục Tử Khâm nàng trước khí thế này liền biết em trai nàng liền chính là khó mà giữ mạng, nàng vừa cảm thấy chút đáng sợ nhưng cũng cám thấy sự cuốn hút không thể rời quá bá đạo.
Mặc dù nàng mê mệt nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, vừa đỏ mặt vừa định mắng tiếp thì một bàn tay nhanh như chớp chặn họng nàng lại.
"Thay mặt hắn cầu xin nhóc tha, đứa em ngu dốt này của ta khỏi cửa tử".
Tống Nhiên Hùng đang bất ngờ cũng liền quay trở lại nghiêm túc nhận lệnh, b·óp c·ổ tên thủ hạ của Lý Khải Tử đang ú ớ múa máy chân tay cầu xin tha mạng.
Những người bình thường xung quanh đứng trước khí tức của hắn đều cảm thấy khó thở, dù là Tề Ngữ.
Tiếng cười lớn liền từ một bên đám đông phát ra, chính Lục Thiên Hoàng đứng cười, Lý Khải Tử ngạc nhiên hắn còn chưa kịp đẩy tội tên này đã vội vàng tìm c·hết, hắn cầu còn không được.
"Ai, tìm c·hết dám nói vậy trước ông chủ Thẩm".
Tấu Chương Xong.
"Ngươi biết không những người dám kiêu ngạo trước mặt ta, đều giống như ngươi bây giờ từ từ chuyển sang tuyệt vọng".
Lý Khải Tử liền cúi gằm mặt xuống, mặt hắn không ngừng chảy ra những giọt mồ hồi, ông chủ nhỏ này nổi tiếng với việc còn nhỏ mà g·iết người không ghê tay, một tay có thể nắm trọn t·hế g·iới n·gầm.
Chương 10: Kiêu Ngạo Là Dành Cho Ta Kẻ Đứng Trên Tất Cả.
Tất cả mọi người nghe vậy đều cảm thấy sự cao ngạo không sợ trời đất của Lục Thiên Hoàng, nhưng ai cũng ngấm ngầm trong tiềm thức đều biết hắn có tư cách đó.
"À Kiêu Ngạo Là Dành Cho Ta Kẻ Đứng Trên Tất Cả ! còn những kẻ như ngươi mới dùng từ ngạo mạng".
"Hừ".
Mà Lý Khải tử cũng liền không ngừng chảy mồ hôi, từ lúc này hắn biết hắn đã đụng nhầm người trước mặt Lục Thiên Hoàng này hắn đơn giản không có tư cách gì lên mặt.
"Việc anh dao nhóc làm rất tốt, may là anh không phải ra tay vơi nhóc".
"Ngài cứ ra tay tuỳ í, tên này đáng c·hết ta không oán trách chỉ xin ngài liền thủ hạ lưu tình tha ta".
Nói xong hắn từ từ thu lại khí tức của mình quay lưng bước đi, ngoảnh mặt nói tiếp.
Không nói nguy hiểm còn là đơn giản, nói đúng ra là tử thần sống.
Chính là Chình Thế lấy tay chặn miệng nàng, hắn không thể để nàng nói thêm theo như hắn nghe qua từ ông chủ nhỏ thì người quan trọng tới đây là một nam thần chỉ cần nhìn vào ngoại hình nổi bật liền có thể nhìn ra.
Hắn nhìn qua Lý Tử Khâm cầu cứu ánh mắt, Lý Tử Khâm hiểu ý liền hướng Thẩm Huyền nhóc nhỏ nhẹ thanh âm.
Lục Thiên Hoàng từ từ đi tới gần đưa bàn tay lên đầu Lý Khải Tử, Lý Khải Tử liền biết rỏ sự nhục nhã, chính do Lục Thiên Hoàng làm ra hành động cảm thông thương hại cho sự ngu dốt của hắn.
"Thẩm Như vẫn khoẻ chứ".
"Đưa tên đó đi xử lý đừng làm công khai như vậy rất bẩn". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng chưa từng làm gì quá đáng với hắn, Lục Thiên Hoàng biết điều đó dù có thông minh đa đoan thế nào mưu kế thế nào, thì trước mặt người có hơn trăm năm tuổi thọ như hắn thì đây vẫn là đứa trẻ 13 tuổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.