Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Đến Đích Nhiệm Vụ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Đến Đích Nhiệm Vụ


Vân Nam thành, một toà thành trì mang hơi hướng phong cách cổ đại.

Vương Huyền bước ra từ trong truyền tống trận, hắn quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy toàn là khung cảnh người đến người đi tấp nập.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ở Vân Nam thành này ngoại trừ nhân loại ra, thì vẫn còn rất nhiều chủng tộc khác sinh sống và hoạt động, cái gì Thú Nhân Tộc, Hổ tộc, Báo tộc, . . . đều xuất hiện và đi lại tự do ở Vân Nam thành này.

Đây cũng là một trong những điều đặc sắc của Tân Thế Giới, nơi này vạn tộc san sát, số lượng sinh vật sống đông đảo, tài nguyên phong phú, văn minh đa dạng nhiều sắc màu.

Vân Nam thành này sở thuộc vào Khu Vực Sân Nhà của Vũ Trụ, cho nên nó hết sức an toàn, không có bất kì bóng dáng nào của thế lực đến từ Hư Vô Thời Không.

" Tiếp theo nên đi tới địa điểm nhiệm vụ, bí cánh Boz thôi. " Vương Huyền nhìn bản đồ nhiệm vụ nói nhỏ.

Dựa theo bản đồ chỉ dẫn thì cái bí cảnh này nằm cách Vân Nam thành về phía đông khoảng chừng mười lăm cây số, với tốc độ di chuyển hiện tại của Vương Huyền thì ước chừng khoảng mười lăm hai mươi phút là có thể tới được đó.

Thời gian bây giờ là vào khoảng gần giữa trưa, thái dương chiếu rọi ra những tia nắng hết sức ấm áp và cháy bỏng, Vương Huyền di chuyển ra khỏi Vân Nam thành theo hướng đông của công thành, hắn cứ tiếp tục đi thẳng hướng tới đích đến của nhiệm vụ lần này.

Bởi vì Vân Nam thành là một toà cổ đại thành trì, nên sức khai thác của nó đối với hoàn cảnh thiên nhiên xung quanh là không được cao cho lắm, dọc đường đi Vương Huyền chỉ toàn gặp một mảnh phong cảnh nguyên thuỷ hoang sơ, cây cối cao lớn rậm rạp um tùm, chim hót thú nhảy khắp nơi, mọi thứ thoạt nhìn rất chi là hài hoà và tự nhiên.

Trên đường đi, Vương Huyền vừa đi vừa suy nghĩ một vài thứ.

Bởi vì Tân Thế Giới là nơi giáp ranh giữa Hư Vô Thời Không và Vũ Trụ, nên dựa theo logic thì Tân Thế Giới có thể được xem là một con đường liên thông tới cả hai bên, chính vì lẽ đó nên theo như nguyên tắc Vương Huyền có thể dựa vào Tân Thế Giới để mà khơi thông đến với Hư Vô bên kia. . . một cái ý nghĩ kỳ lạ dường như đang mọc rễ nảy mầm trong đầu của Vương Huyền.

Hắn ngay lập tức tìm kiếm một cái nơi trống trải, ngồi xếp bằng xuống bày ra tư thế tu luyện, sau đó lại bắt đầu vận công bấm niệm pháp quyết tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, tâm thần hắn một mảnh thanh minh thông suốt.

Ngay lúc này, Vương Huyền trong miệng âm thầm niệm chú quyết, hắn cố ra sức cảm nhận và tạo mối liên hệ với một thứ gì đó ở một nơi cách nơi này một khoảng cách hết sức xa xôi.

Thời gian theo từng nhịp âm thanh của Vương Huyền mà trôi nhanh, khoảng hơn ba phút sau đó.

" Bắt được cảm giác! " Vương Huyền mừng rỡ kinh ngạc.

Một đạo cảm giác huyền diệu truyền vào não hải của Vương Huyền, hắn cảm nhận được mình đã thành công thành lập được liên hệ với bảo tàng cũ của bản thân.

Đúng vậy, chính là bảo tàng cũ của Vương Huyền, kiếp trước hầu hết thời gian của hắn đều sinh sống ở Hư Vô, mà bản thân hắn cũng là một trong những tồn tại đỉnh phong ở Hư Vô, nên cũng có được một khoản tích s·ú·c kha khá của bản thân.

Có điều tích s·ú·c này theo hắn xây dựng tế đàn để trở về Vũ Trụ thì cũng đã vơi đi rất nhiều, hiện tại sợ rằng chỉ còn lại một số ít thứ mà thôi.

Chỉ là tích s·ú·c này cho dù ít thì đó cũng là tích s·ú·c của một người từng đứng đỉnh cao của thế giới, thả ở Vương Huyền hiện tại dù chỉ cần chút ít đây thôi thì cũng đã đầy đủ vỗ béo tốt bản thân.

" Bây giờ phải dựa vào mối liên hệ này để mà tiến hành lôi kéo nó tới đây mới được. . . "

" Chỉ cần hớp được miếng tài nguyên này thì quá trình trưởng thành của ta sẽ càng phất nhanh hơn nhiều, thậm chí có thể dùng cưỡi t·ên l·ửa để hình dung! "

Lại trôi qua một hồi, tốc độ niệm chú của Vương Huyền càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể kêu gọi được bảo tàng này.

Nhưng mà để Vương Huyền bối rối là nguồn liên hệ này hết sức yếu ớt, nó cứ dập dờn lúc có không, giống như là sóng điện thoại ở vùng núi sâu xa vậy, nếu như muốn dựa vào sự liên hệ yếu ớt này mà tóm gọn lại được hết bảo tàng cũ kia thì hắn phải niệm kinh cầu may hơi nhiều để cho bản thân mình phải thật may mắn.

" Kệ vậy, lấy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. " Vương Huyền trong lòng hơi hơi khó chịu âm thầm nghĩ, hết cách hắn cũng đành phải chấp nhận sự thật này.

Bảo tàng cũ của Vương Huyền được hắn giấu ở một chỗ gần sát Hư Vô Huyền Bí, nó cách Hư Vô Thời Không một khoảng cách cũng rất xa chứ đừng nói chi là Tân Thế Giới, có thể thành lập được liên hệ thì Vương Huyền cũng đã mừng lắm rồi.

Thế là Vương Huyền càng thêm ra sức niệm chú bắt quyết, trên người của hắn chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, khuôn mặt trắng xám lạnh toát giống như ăn chơi quá độ mà hư thoát, đôi môi khô khốc nứt nẻ giống như h·ạn h·án lâu năm không dính nước.

Oanh!

Đột nhiên một đạo thanh minh vang lên trong não hải của Vương Huyền, hắn ngay lập tức giống như bắt được liên hệ gì đó cực kỳ rõ ràng.

" Kêu gọi thành công! " Vương Huyền mừng rỡ buông lỏng một hơi.

" Bây giờ thì chỉ cần chờ nó theo mối liên hệ giữa hai bên này mà tìm đến nữa thôi. "

" Nhưng mà cách nhau một khoảng cách xa như vậy thì để đến nơi cũng phải mất một đoạn thời gian kha khá. "

" Ta có thể tranh thủ trong khoảng thời gian này để tiếp tục làm tiếp công việc của mình. " Hắn âm thầm nghĩ nghĩ rồi đưa ra quyết định.

Có quyết định của mình, Vương Huyền ra sức đứng dậy, chuẩn bị lên đường để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mà bản thân đã nhận.

Ngay lúc Vương Huyền đứng lên, một cảm giác choáng váng và mất thằng bằng cấp tốc ập tới, thân hình của hắn mềm nhũn chao đảo ngã nhào ra đất.

" Mẹ nó, tâm thần tiêu hao quá độ, cảm giác này thật sự là quá khó chịu! " Vương Huyền chửi thề, hắn dùng hết sức ngồi dậy hấp một hơi khí.

Sau khi điều khí một hồi, Vương Huyền lết tới gần một cái cây, sau đó đưa tay lên vịn vào cái cây này để cố gắng đứng thẳng thân hình, tiếp đến là men theo gốc cây đi qua đi lại vài vòng để cho cơ thể quen thuộc lại cảm giác.

Lấy lại cảm giác xong, Vương Huyền lại bắt đầu lên đường, tiếp tục cuộc hành trình chinh phạt nhiệm vụ của mình.

. . . . .

Hoàng hôn đổ bóng chiều tà, một mảnh đỏ rực áng cả trời cao.

Lặn lội cả buổi chiều thì Vương Huyền cuối cùng cũng đến đích của nhiệm vụ, bí cảnh Boz.

Từ một cái hành trình mười lăm cây số có thể hoàn thành trong vòng mười lăm đến hai mươi phút đồng hồ, lại bị hắn kéo dài tới hết cả một cái buổi chiều.

Hết cách, tâm thần của Vương Huyền tiêu hao hơi nghiệm trọng, suốt quãng đường đi trước mặt hắn toàn là một mảnh trời đất quay cuồng mông lung, hắn cứ giống như là một người say rượu loạng choà loạng choạng dựa theo bản đồ lần mò tới nơi này.

Hô! Hô!

Thở nhẹ hai hơi lấy lại sức lực, Vương Huyền quét mắt nhìn xung quanh một chút, chiếu theo tầm mắt hương đông phía xa, hắn thấy một cái doanh trại nhỏ đang đốt lửa trại chuẩn bị cho đêm tối, nhìn nhìn lại một chút thì phát hiện trước cổng doanh trại có treo một cái lá cờ có hình hai cây thương vàng kim đan chéo với nhau.

Vương Huyền tiến hành đối chiếu một hồi với trí nhớ của bản thân, nhận thấy lá cờ này đúng như in với những gì mà hắn đã gặp, thì ngay lập ra sức đi tới doanh trại kia.

. . . . .

Bên phía cổng doanh trại, một tên binh lính mặc giáp trụ đang đứng nghiêm thần canh gác, hắn cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ở phía xa đang có một người lắc lư đến đi gần doanh trại của mình thì hô to cảnh cáo.

" Dừng lại! Không được bước tiếp! "

" Người đến là ai ? Mời khai báo họ tên. "

" Nơi này hiện tại sở thuộc Chiến Tranh Thần Điện chiếm giữ, nếu như không có phận sự gì thì xin mời rời đi cho. "

Vương Huyền đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, hắn nhẹ nhàng lắc lư đi tới gần cửa doanh trại, phát hiện có người ở phía trước kêu to thì ngay lập tức theo chỉ lệnh của binh lính dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của binh lính.

" Ta là Vương Huyền, tới đây để làm nhiệm vụ chinh phục bí cảnh Boz. "

Tên binh lính nghe vậy ngơ ra một cái, sau đó lại giống như nhớ tới điều gì, hắn lấy ra một cái tấm ảnh tiến đến đối chiếu sơ qua với Vương Huyền một cái, tiếp đó khuôn mặt thoáng cái hoà hoãn nói với Vương Huyền: " Được rồi xin mời chờ ở đây một chút, ta đi báo cáo với chỉ huy. "

Nói xong hắn ngay lập tức xoay người chạy vào trong doanh trại, đi ngang qua một cái lều bạt binh lính hô nhỏ vài câu rồi tiếp tục chạy vội vào sâu trong doanh trại, thoáng chốc sau đó một người lính khác từ trong lều bặt đi ra, đứng thay vào chỗ của tên lính vừa mới chạy đi thông báo kia, tiếp tục cảnh giác canh gác xung quanh.

Nhìn sơ qua một màn này thì có thể nói là nơi này an ninh hết sức nghiêm ngặt.

Một lúc sau, một người chỉ huy mặc giáp trụ màu bạc cấp tốc chạy tới, phía sau còn đi theo tên binh lính gác cổng hồi nãy.

" Vương thiếu chủ, thực sự là ngài đó sao! " Người chỉ huy hớt hải đi tới vỗ vai Vương Huyền hỏi.

Sau đó chỉ huy giáp bạc ra sức ngắm nhìn Vương Huyền một hồi, tiếp đó lại lấy ra một loạt các thứ đồ linh tinh để tiến hành nghiệm chứng thân phận, sợ có người cả gan chơi liều giảo mạo chân nhân tới đây nháo trò.

Vương Huyền nhẹ gật đầu đáp: " Đúng vậy, chính là ta. "

Chỉ huy nghe vậy, lại kết hợp với kết quả trắc nghiệm thành công của mình, ngay lập tức vui mừng hướng Vương Huyền nói: " Thật sự đúng là ngài, quá tốt rồi! "

" Xin mời ngài đi theo ta. "

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Đến Đích Nhiệm Vụ