Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230: Cải Thiện Môi Trường Sống
Trầm tư suy nghĩ một thoáng, cuối cùng Abaluz khẽ gật đầu nói: " Được rồi, vậy ngươi cứ làm đi, ta xem thử một thoáng liệu nó có thần kỳ giống như những gì mà ngươi đã nói hay không, hay thứ này chỉ là do bản thân ngươi tự mình thổi phồng lên mà thôi. "
Abaluz chứng kiến cảnh này khoé miệng khẽ giật giật một chút, nhưng cũng không có nói gì.
Hiện tại bản thân hắn cũng chẳng có thứ gì khác ngoài hai cái từ này, để ca ngợi cho những cái hành động kia của Vương Huyền.
Tiếp đó, hắn lại tiếp tục gọi ra từ trong nhẫn trữ vật của mình mười mấy bao phân bón chủng loại khác nhau, đổ vào từng cái gốc cây dược liệu với mỗi một cái mức độ khác nhau.
Dựa theo trí nhớ trong đầu của mình, Vương Huyền liền nhanh chóng băng qua một đoạn đường dài ngoằn ngoèo, tiến tới phía trước một căn phòng gỗ đỏ.
" Là ta, Amon đây! " Vương Huyền lên tiếng đáp lời.
Người bình thường nếu như lâu dài sinh hoạt ở nơi đây, tinh thần sẽ được dược liệu từ từ tẩm bổ tăng cường đến càng thêm mạnh mẽ.
" Đúng thế, cực kỳ chân thật! " Vương Huyền trước sau như một, giọng điệu chắc như đinh đóng cột khẳng định lại lời nói của mình.
" Rất đáng tin cậy, chính bản thân ta cũng đã tự mình thử nghiệm qua rồi, không dối gạt gì Abaluz đại nhân, hiệu quả của nó quả thực là rất tốt! " Vương Huyền khẳng định nói, giọng điệu cực kỳ chắc nịch.
" Ngươi hôm nay tới đây là để khám bệnh cho ta a ? "
Thanh toán xong tiền hàng, Vương Huyền cũng không có ý định tiếp tục đợi lâu ở đây nữa.
" Ha ha, Abaluz đại nhân cứ việc yên tâm, Amon ta từ trước tới giờ chưa từng dối gạt ai bao giờ! " Vương Huyền hung hăng vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.
Suy nghĩ giờ phút này cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều, không còn khi nhớ khi quên giống như lúc trước nữa.
Sau khi làm xong những thứ này, mùi dược liệu trong không khí chỉ trong nháy mắt liền trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, hiệu quả ẩn chứa trong đó cũng trực tiếp lật gấp mấy lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi xếp đặt xong từng cái chậu cây vào vị trí, trong căn phòng lúc này đã thoang thoảng bay lên một cái mùi dược liệu thơm dịu nhẹ nhàng, khẽ hít vào một hơi liền khiến cho tinh thần của người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái không thôi.
Tiếp đó, hắn gọi ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một loạt những cái chậu cây có kích thước tiêu chuẩn khác nhau, sau đó mới bắt đầu lục lọi từng bụi dược liệu ở trong cái bọc kia ra, rồi trồng hết chúng nó vào trong chậu cây.
Nghe được giọng điệu cực kỳ chắc nịch của Vương Huyền, Abaluz trái lại có hơi nghi ngờ: " Chính ngươi cũng tự mình thử qua rồi, mà lại hiệu quả còn rất tốt ? "
Nhắc đến cổ tịch, Abaluz lại cực kỳ tò mò hỏi: " Amon a, không biết liệu rằng ngươi có thể cho ta chiêm ngưỡng bản cổ tịch kia một chút có được hay không ? "
" Ai vậy ? " Trong phòng truyền ra một đạo âm thanh mệt mỏi.
" Vâng! " Vương Huyền nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Nghe được Vương Huyền nói, Abaluz vui vẻ tươi cười đến tít cả mắt lại, hắn tham lam hút một hơi thật sâu, tựa như lang thôn hổ yết hấp thu lấy mùi thơm mê người của dược liệu đang thoang thoảng trong căn phòng.
Cốc ~ Cốc ~ Cốc ~
" Là ngươi a, đến đây có việc gì không vậy ? " Abaluz quan sát đánh giá Vương Huyền một thoáng, rồi mở miệng hỏi.
" Sở dĩ Abaluz đại nhân có thể cảm nhận được hiệu quả của nó rất tốt, là bởi vì bản thân ngài tinh thần hao hụt quá độ, lâu ngày lao lực liên tục chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. "
Kẽo kẹt ~
Abaluz ở một bên nhìn đến hoa hết cả mắt, chứng kiến tất cả những thứ này, trong lòng hắn cũng không nhịn được mà phải liên tục chậc chậc không thôi.
" Đúng thế, như vậy cũng chỉ mới là bán thành phẩm mà thôi. " Vương Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
Chương 230: Cải Thiện Môi Trường Sống
Giờ phút này, hắn cảm giác chính mình giống như là được hồi xuân vậy, tinh thần của bản thân chưa bao giờ được thoải mái dễ chịu qua như thế.
" Đúng vậy! " Vương Huyền bình tĩnh gật đầu.
" Chứ trên thực tế, thứ này hiện tại cũng chỉ là hơi tốt một chút mà thôi. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bản thân cũng tuần tự kéo ra một cái ghế, thành thục ngồi xuống khẽ nhấp một ngụm trà, rồi đi đầu lên tiếng hỏi: " Lần trước ngươi nói với ta là bản thân đã từng học qua một vài thứ ở trong cổ tịch, có thể trợ giúp cải thiện tình trạng sức khoẻ hiện tại của ta, cho nên bây giờ đến đây để thực hiện chuyện này ? "
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Vương Huyền chưa vội trả lời, mà hỏi ngược lại một câu: " Ngài còn nhớ rõ chuyện lần trước ta đã nói với ngài hay sao ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Được rồi, đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào ngồi trước đi. " Abaluz phất phất tay, ra hiệu cho Vương Huyền đi vào bên trong.
Thậm chí, nếu thật lòng mà nói, cha hắn thân làm Chiến Tranh Chi Thần có khi còn thua kém mẹ hắn là Xuân Vụ Nữ Thần một mảng lớn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thu hết vật dụng trở lại nhẫn trữ vật của mình, Vương Huyền quay sang Abaluz đang trợn mắt há mồm ở một bên nói: " Bây giờ thì xong rồi đấy. "
Nói nói, hắn còn giơ lên bọc dược liệu mình đang cầm trên tay cho Abaluz xem.
An Thần Hoa đặt ở trên bệ cửa sổ có thể nhận lấy ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Linh Minh Thảo trực tiếp đặt ở bên trên bàn trà, Nguyệt Tà Hoa đặt ở một bên cửa sổ còn lại, Âm Lăng Thảo. . .
Xuân Vụ Nữ Thần cũng không phải đùa giỡn! Mẹ hắn cũng không phải suốt ngày chỉ biết làm ruộng trồng hoa nuôi cỏ lặt vặt như vậy, đã dính đến thần, không có bất cứ thứ gì là đơn giản hết.
Làm xong những thứ này, Vương Huyền phủi sạch bụi đất ở trên người, sau đó thoáng nhìn lại một lần tác phẩm đắc ý của mình, trên gương mặt thoáng hiện lên một tia mỉm cười tự hào.
Nghe được Vương Huyền đáp lời, trong phòng thoáng yên tĩnh một chút, rồi sau đó từng tiếng bước chân nhanh chóng vang lên.
Nói đùa, hắn thì làm đếch gì mà có cổ tịch cơ chứ, những cái thứ này đều là do mẹ của hắn dạy cho hắn cả, chả có cái cổ tịch nào ở đây hết.
" Chuyện gì. . . "
Một lát sau, dường như nhớ tới điều gì đó, Abaluz ánh mắt có chút sáng rực, gương mặt hiện lên một vệt mỉm cười nói: " Là chuyện đó sao ? "
Mỗi một cây dược liệu, đều có một cái vị trí đứng riêng biệt của nó, không bất kỳ cái nào giống với cái nào, nhưng khi mà tất cả chúng nó đều được đặt xuống hoàn tất, dường như mọi thứ đều vô tình hay cố ý mà tương hợp tạo thành một cái trận thế kỳ diệu nào đấy.
" Ha ha, Amon ngươi cái người này đúng là không hề đơn giản một chút nào a! Còn có cái bản cổ tịch kia nữa, chắc cũng không phải là đồ vật tầm thường gì! "
Lại đến đây một lần, Vương Huyền cũng có đôi chút cảm giác quen thuộc, không còn xa lạ giống như lần đầu mới đến nữa.
Hai người cùng nhau bước vào trong phòng gỗ đỏ, nhanh chân đi tới bàn trà ở giữa căn phòng.
" Ồ, cổ tịch kia đáng tin cậy sao ? " Abaluz tò mò hỏi.
Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~
Bước tới trước cửa căn phòng, hắn không ngần ngại gõ nhẹ vào đó mấy cái.
Cộp ~ Cộp ~ Cộp ~
Mới vừa hít vào một hơi dược liệu kia, hắn liền cảm giác được đầu óc của mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tinh thần cực kỳ thư thái thoải mái, trạng thái mệt mỏi uể oải hằng ngày kia cũng trực tiếp thuyên giảm đi một mảng lớn.
" Còn chưa xong đâu, thứ này mới chỉ là bán thành phẩm mà thôi. " Vương Huyền nhàn nhạt đáp.
Abaluz thoáng suy tư nghĩ ngợi một chút, cố gắng nhớ lại những chuyện mà chính mình đã trải qua dạo gần đây, mong cầu bản thân có thể tìm ra được đáp án cho câu hỏi của Vương Huyền.
Đến bên bàn trà, hắn cực kỳ tự nhiên kéo ra một cái ghế, rồi tự rót cho mình một ly trà khẽ nhấm nháp, hoàn toàn không đem bản thân mình là người ngoài để xem.
Những thứ này được Vương Huyền thực hiện cực kỳ nhanh nhẹn và lưu loát, động tác thuần thục nước chảy mây trôi, cả quá trình không hề xảy ra bất kỳ một chút sai sót nào.
" Còn chưa xong ? Hiệu quả như vậy mà vẫn chỉ là bán thành phẩm ? " Nghe được câu trả lời của Vương Huyền, Abaluz trong thoáng chốc liền cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Mà cho dù có, hắn cũng chẳng có ý định đưa đồ vật như vậy cho Abaluz xem! Dù sao quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới mức thân cận như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bưng lấy từng cái chậu cây trên tay, Vương Huyền nhanh chóng đi dạo khắp quanh một vòng căn phòng, hắn cực kỳ tỉ mĩ canh chỉnh rồi đặt tất cả những cái chậu cây này vào một vài cái vị trí đặc biệt ở trong căn phòng.
" Chuyên nghiệp! "
Ong ~
" Xong rồi sao ? " Abaluz cũng cảm nhận được những thứ này, ánh mắt của hắn bây giờ sáng như đèn pha, nhìn chòng chọc về phía Vương Huyền chờ mong hỏi.
Cánh cửa mở ra, phía sau xuất hiện một người đàn ông trung niên có mái tóc bạch kim, gương mặt già nua có đôi chút hốc hác phờ phạc.
" Ha ha, không phải khám bệnh, mà là trợ giúp ngài cải tạo lại không gian sống, từ đó có thể ôn dưỡng tốt thân thể và tinh thần của mình. " Vương Huyền mỉm cười cải chính nói.
Hắn nhanh chóng xách lấy mớ dược liệu kia của mình trên tay, rồi vội vàng rời khỏi nơi này, nhanh chân đi đến một cái chỗ khác để xử lý mớ dược liệu này.
" Xin lỗi Abaluz đại nhân, bản cổ tịch kia ta đã sớm thất lạc từ rất lâu rồi, hiện tại nó đã không còn nằm ở trong tay của ta nữa. " Vương Huyền vừa nghe được câu hỏi, không nói hai lời liền trực tiếp thẳng thừng lên tiếng từ chối đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.