Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 225: Không Ai Thất Bại
Mà người như vậy cũng không phải là số ít! Bọn họ hưởng ứng lại với nhau, khiến cho Vương Huyền cũng cảm thấy có hơi hơi nhức đầu. . .
Nghe thế, người kia lại càng thêm uỷ khuất, trên gương mặt tràn đầy sự nghi hoặc lớn lao, nhìn chằm chằm vào cái người vừa mới lên tiếng này cầu mong một lời giải thích.
" Nếu xét về mặt thành tích, mọi người có khi còn thuộc vào tốp đầu trong những năm qua của Arron Y Quán! "
" Tới tới tới, huynh đệ làm ta một phát nữa, ta hiện tại vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ngươi có thể mạnh tay hơn một chút! " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ha ha, nhóm chúng ta cũng xin chúc mình Amon huynh đệ có thể được trực tiếp bổ nhiệm thành Y Sư chính thức! " Một nhóm người khác cũng nhanh nhẹn không kém, tiến tới lên tiếng chúc mừng.
" Được rồi, vậy thì ta bắt đầu nói tiếp vậy! " Amulic từ tốn nói.
" Khục! " Một tiếng ho nhẹ vang lên, trực tiếp kéo lại sự chú ý của đám người.
" Ngoại trừ bảy cái thành viên đã bị loại ở phần thi đầu tiên ra, thì bốn mươi ba người còn lại, đều đã thành công vượt qua khảo hạch Y Sư của Arron Y Quán! "
Thế mới bảo, từ xưa tới nay, chưa bao giờ thiếu người khôn ngoan!
" Oan uổng em gái ngươi! "
Bôm bốp ~ Bôm bốp ~ Bôm bốp ~
Amulic nghiêm trang kỹ càng nhìn qua đám người một lượt, hễ mà ánh mắt của hắn chiếu tới đâu, ở phía dưới đám người liền bối rối cụp đầu tới đấy, giống như thể là trẻ con làm sai chuyện, bị người lớn đưa mắt nhìn chằm chằm, trong lòng chột dạ khỏi phải nói.
" Nhóm chúng ta cũng thế, cũng xin được chúc mừng Amon huynh đệ trở thành Y Sư! " Lại một nhóm khác cũng đi theo lên tiếng chúc mừng.
Điều này cũng khiến cho Vương Huyền trong lúc vô tình, đã nhận biết quen thuộc với rất nhiều người ở trong căn phòng này.
Cho nên, có thể nói, người có tài năng đi tới đâu cũng có thể nhận được rất nhiều sự chú ý!
" Không có ai thất bại! Thật không thể tin nổi! "
Bốp!
Âm thanh gõ thước cũng được hắn vận dụng kỹ xảo đặc thù, trực tiếp lấn át đi tiếng nói chuyện của tất cả mọi người ở phía dưới.
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết văng vẳng truyền ra.
Chứng kiến vẻ mặt oan khuất của người đàn ông cầm giày, cái người bị tát kia trong nháy mắt liền tức điên lên, hắn trợn mặt gân cổ chửi: " Cảm tạ mẹ ngươi! "
Chờ đợi Vương Huyền đem bộ đồng phục Y Sư kia cầm vào trên tay, lúc này Amon mới đối với hắn nói: " Chúc mừng ngươi trở thành Y Sư! "
" Vâng! " Vương Huyền gật đầu đáp.
" Chính như ta đã nói trước kia! Nhóm mọi người là một trong những cái nhóm xuất sắc nhất mà ta từng dẫn dắt qua. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người nghe thế, vội vàng gật đầu lia lịa, tựa như gà con mổ thóc, bọn họ liên tục gật gật đến nỗi không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.
Theo âm thanh truyền lại, đám người trong nháy mắt liền có trật tự quay trở về chỗ cũ của mình, xếp hàng đứng yên ngước nhìn lên trên bục cao rồi chờ đợi.
Hắn sợ chính mình chạy chậm một chút nữa, thực sự liền sẽ bị đối phương nhảy vào đánh cho không thấy ngày mai.
" Không phải là hắn nhờ vả ta giúp đỡ hay sao ? Ta tận tình giúp đỡ như thế kia, tại sao hắn quay ngược trở lại mắng ta ? Đây là ý gì a ? " Cái người kia cực độ uỷ khuất hỏi.
" Đa tạ mọi người quan tâm. " Vương Huyền nghe được chúc mừng, liền lễ phép mỉm cười nói câu đa tạ với bọn họ.
Lúc này trên gương mặt của ai nấy cũng đều trần ngập sự phấn khích, kích động, vui vẻ. . . những cái cảm xúc này trong chốc lát bùng phát, hoà trộn lẫn nhau liên miên không dứt.
" Ha ha. " Amulic nhẹ cười một tiếng.
Trường hợp này của Vương Huyền chính là như vậy, trong quãng thời gian vừa qua, ngoại trừ mấy người trong phòng này có đến bắt chuyện với hắn ra, thì cũng có một vài người từ chỗ khác nghe được tiếng gió, cũng đến lăn lộn quen biết, tạo mối quan hệ với hắn.
Trong quãng thời gian năm ngày thực hành khảo hạch vừa qua, ngoại trừ nhóm ba người Athomi đầu tiên tìm tới Vương Huyền ra, thì những ngày phía sau đó, lục tục cũng có rất nhiều nhóm khác chạy tới bắt chuyện với hắn.
" Đề nghị mọi người cho một tràng pháo tay thật to, để chúc mừng toàn thể chúng ta đã thành công thông qua khảo hạch Y Sư! "
" Chính vì thế, cho nên lần này nhóm của mọi người. . . " Nói đến đây, hắn nhân cơ hội thừa nước đục thả câu một thoáng, tạo bầu không khí hồi hộp cho đám người ở phía dưới.
Amulic vừa mới dứt lời, ở phía dưới tất cả mọi người ngay lập tức liền nhanh chóng bắt nhịp, liên tục tung ra từng tràng pháo tay cực kỳ nồng nhiệt.
Phù ~
Chỉ là nhìn xong bọn họ một vòng, Amulic cũng không có mở miệng trách phạt gì, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.
" Xong cả rồi chứ ? "
Tiếp đó, một đạo âm thanh nghi hoặc cũng đi theo vang vọng: " Các huynh đệ, ta không có lãng tai hay là nằm mơ đấy chứ ? "
Một cái tát vang dội vang lên.
" Cút! "
Tiếng gõ đầu tiên phát ra, Amulic cũng không có ý định ngay lập tức dừng tay ở đó, mà hắn tiếp tục gõ mạnh thêm vài phát nữa.
Bốp!
" Được rồi, huynh đệ, việc nhân nghĩa như thế này, liền để ta giúp ngươi một tay vậy. "
Thật sự là mấy người này quá mức nhiệt tình!
Mọi người nghe được tiếng gõ, trong nháy mắt mau chóng ổn định lại, cả đám kích động nhìn lên phía trên, mong chờ Amulic có thể xác minh vấn đề lại một lần nữa.
" Ha ha, huynh đệ ngươi làm rất tốt! Ngươi thực sự rất là nhiệt tình! Cuộc đời ta còn chưa bao giờ gặp qua người nhiệt tình như ngươi! " Chứng khiến cảnh tượng kia, cái người này liên tục khoát tay cười xoà.
Sau đó, hắn ôm lấy bộ đồng phục Y Sư kia, nhanh chân xoay người bước xuống bục cao, quay trở về chỗ cũ của mình.
Có người thậm chí còn cảm thấy chỉ chúc mừng một lần thôi là chưa đủ, nên đã liên tiếp mở miệng chúc mừng Vương Huyền mấy chục lần, khiến cho hắn cảm giác quái dị không thôi.
Tiếp đó hắn phất tay ra hiệu nói: " Được rồi, ngươi đi xuống phía dưới trước đi. "
Đám người nghe thế, gương mặt ngay lập tức liền hiện rõ sự sốt ruột hồi hộp, trái tim liên tục đập bang bang không ngừng.
Đám người này thật sự là quá nhiệt!
Ở phía trên bục cao.
Sau khi Amulic thông báo xong, những trường hợp trớ trêu dở khóc dở cười như thế này cũng diễn ra không thiếu.
Nghe được kẻ này hỏi, cái người vừa mới chậc chậc kia cảm thấy quái dị không thôi, hắn nhịn không được liền mở miệng hỏi ngược lại: " Huynh đệ, ngươi đây là thật lòng hỏi thăm sao ? "
Chứng khiến đám người càng ngày càng thái quá, thậm chí có đôi chút vượt qua kiểm soát, Amulic ngay lập tức cầm lấy một cây thước nhỏ, gỗ mạnh lên bàn một cái, ý đồ lắng lại đám người.
Nghe được tiếng gõ, tất cả mọi người trong thoáng chốc liền vội vàng ngậm miệng lại, cả đám lúc này ai nấy cũng đều câm nín không dám lại bật thốt lên một lời.
Amulic cũng không có để cho mọi người thất vọng, hắn thoáng trầm ngâm một chút rồi mở miệng: " Lần khảo hạch Y Sư này của mọi người có nhân số tổng cộng là năm mươi thành viên. "
Vừa chửi, người này vừa cuống quít bưng lấy một bên mặt in hằn một cái vết giày đỏ lòm nổi cục, ánh mắt trợn trừng hung ác nhìn chằm chằm cái người đàn ông đang cầm một chiếc giày thối ở trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm thấy mọi thứ đã đủ vị, Amulic dắt cuống họng lên, sắc mặt cực độ nghiêm túc, giọng nói cực kỳ dõng dạc nói rõ từng chữ: " Không! Có! Người! Nào! Thất! Bại! "
Bị chửi cho bối rối, người đàn ông cầm giày một mặt giống như thụ lấy thiên đại uỷ khuất, vội vàng xỏ lại chiếc giày của mình vào chân, rồi nhanh chóng chạy vội đi xa.
Sau khi đám người trở về, Vương Huyền thoáng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Lại một cái tát lanh lảnh vang lên, tiếng kêu chát chúa truyền vang khắp cả cái căn phòng.
Vương Huyền nghe những lời này vào tai, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười, khiêm tốn đáp lời: " May mắn nhờ có Amulic giám khảo và Arron Y Quán cất nhắc! "
Vương Huyền: " Ha ha, đa tạ chư vị, đa tạ mọi người đã quan tâm. "
Nghe xong câu nói này của Amulic, cả đám người nhịp tim đang bang bang đập nhanh vì hồi hộp, bỗng nhiên trong thoáng chốc liền trở nên vỡ tổ, ai nấy cũng đều vui mừng kích động đến gần như điên rồi.
Oanh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
. . . . .
Cộp! Cộp! Cộp!
Cộp! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp đến là tiếng chửi rủa rầm trời: " Con mẹ nó chứ huynh đệ! Ngươi đừng có ác như vậy chứ! Ta bảo ngươi mạnh tay, nhưng không bảo ngươi cầm giày lên vỗ ta a! "
" Chậc chậc chậc, huynh đệ, ngươi cũng đủ hung ác a! Nguyên cái dấu giày to đùng như thế kia, đây chính là xăm hình nổi trong truyền thuyết đó sao ? " Một người đứng ở kế bên chứng kiến tình cảnh của hai người này, trong miệng liên tục chậc chậc không thôi.
Dần dần, Vương Huyền cũng bắt đầu bị nhấn chìm trong từng tiếng hân hoan chúc mừng của tất cả mọi người.
Tiếp đó hắn liền quay người nhanh chân bỏ trốn đi xa, bỏ mặc cái người kia ở lại tại chỗ tiếp tục chìm đắm trong nghi hoặc và uỷ khuất.
" Aaaaa! "
Một tiếng gõ thước lại văng vẳng vang lên, trực tiếp trấn áp lại tiếng trò chuyện huyên náo của tất cả mọi người phía dưới.
Bọn họ cũng đều ôm một cái ý định giống với nhóm của ba người Athomi, đó chính là muốn lôi kéo Vương Huyền vào nhóm của bọn họ.
Vừa mới đi xuống phía dưới, hàng loạt tiếng vỗ tay chúc mừng trong nháy mắt liền đồng loạt vang lên.
" Ha ha, ta cũng xin đa tạ mọi người đã quan tâm. " Vương Huyền lễ phép mỉm cười.
Cộp!
" Trở thành Y Sư, tương lai mọi thứ đều có thể! "
" Không phải a, huynh đệ! Ngươi vừa rồi không phải vẫn còn kêu ta trợ giúp hay sao ? Ta đã tận tình trợ giúp như vậy rồi, ngươi còn không cảm tạ ta thì cũng thôi đi, nay còn chửi ngược lại ta là có ý gì đây hả ? " Người đàn ông cầm giày cực độ nghi hoặc nói, trên mặt hắn tràn ngập vẻ oan khuất khó giải.
" Chúc mừng, chúc mừng! Chúng ta xin chúc mừng Amon huynh đệ trở thành Y Sư chính thức của Arron Y Quán! " Trong đám người, ba người nhóm Athomi nhanh chân lẹ mắt, dẫn đầu tiến lên tươi cười niềm nở nói ra lời chúc mừng.
. . . . .
Lúc này, một tiếng gõ mạnh bỗng nhiên vang vọng khắp cả căn phòng.
Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ treo lấy một cái nụ cười máy móc, khuôn miệng thì cứ theo bản năng mà liên tục rập khuôn thốt ra hai từ đa tạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.