Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 220: Mời Chào Amon
Đến lúc đó quyền chủ động gì cũng là mất ráo!
Không vì cái gì khác, chỉ vì để bản thân có thể nắm giữ ưu thế chủ động trong chuyện này mà thôi.
" Mà một người không có đồng bọn hay là chỗ dựa gì thì Amon huynh đệ chắc hẳn cũng biết rồi đấy, có thể nói rất khó để mà lăn lộn ở trong đây! " Hắn tự nói tự trả lời.
Trông cái bộ dáng kia của ba người trước mặt này, liền là đang xem Vương Huyền hắn như là người cần trợ giúp, bọn họ tới đây với vị thế là một người cứu trợ cho hắn.
" Mấy người chúng ta ngày hôm qua còn ngồi chung phòng thi với nhau, đều thuộc giám sát của Amulic giám khảo đó a! " Cả ba người bọn họ cùng nhau đồng thanh cười nói.
Tục ngữ nói, nước thường chảy chỗ sâu, người thường hướng chỗ cao cũng chính là như thế!
" Mấy người chúng ta nhìn Amon huynh đệ đây cũng là người cô đơn, không có đồng bọn hay là chỗ dựa gì ở trong Arron Y Quán này cả. "
" Thông minh sáng suốt thì không dám nhận, vấn đề này chỉ cần là người hơi lão đạo một chút trong giang hồ, chắc hẳn cũng có thể rõ ràng rành mạch trả lời được mà thôi. " Vương Huyền lắc lắc đầu khiêm tốn nói.
" Được rồi, bây gờ thì có thể giới thiệu một chút lai lịch của các vị được rồi chứ ? " Vương Huyền lại hướng tới bọn họ hỏi thăm lai lịch một lần nữa.
Cả ba người bọn họ trong tức khắc liền ý thức được, những cái hành động vừa rồi của mình quả thực có hơi thất thố.
" Không biết ba vị ngày hôm nay tìm ta là có việc gì hay không vậy ? " Mặc dù trong lòng hắn đã sớm nắm chắc, nhưng vẫn cố tình hỏi ra cái vấn đề này.
" Ha ha, thì ra chính là chư vị, bảo sao ta nhìn chư vị cứ có cảm giác cực kỳ quen mắt, giống như thể là đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, không ngờ tới lại thật sự đúng là người quen! " Vương Huyền cũng đi theo nhiệt tình tươi cười.
Hai người đồng bạn khác của hắn, thì giống như là đã được bàn giao sẵn từ trước, lúc này cả hai đều ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía Vương Huyền.
" Đúng vậy! Mấy người chúng ta cảm thấy Amon huynh đệ lăn lộn một mình ở bên ngoài chắc chắn sẽ rất là khó khăn và khổ sở, cho nên hôm nay mới cố tình đến đây, muốn mời chào Amon huynh đệ cùng nhau nhập bọn với chúng ta, cùng chung tay lại trợ giúp lẫn nhau vượt qua mọi khó khăn gian khổ. " Nét mặt của Athomi lúc này đã tràn ngập sự thánh khiết chói lọi của một bậc vĩ nhân.
Thế là, lúc này cả ba liên tục xua xua tay cười xoà nói: " Ha ha, đường đột, đường đột, mấy người chúng ta quả thực là đã quá đường đột! Vừa rồi nếu như có hành động gì sơ xuất mất kiểm soát, còn mong Amon huynh đệ đây có thể bỏ qua cho! "
" Thực lực, tài nguyên, nhân mạch, bối cảnh. " Vương Huyền không chút do dự đáp lời.
Thực sự thì đây cũng là lần đầu tiên mà mấy người bọn họ chính thức gặp mặt với nhau, trước đó ở trong phòng thi chẳng qua cũng chỉ là qua loa nhìn mặt nhau một thoáng mà thôi, trên thực tế cũng chẳng được xưng tụng là quen biết cỡ nào, chỉ có thể xem như người lạ thoáng qua.
Nhìn thấy loại biểu hiện này của Vương Huyền, Athomi liền biết những cái chiêu trò kia của mình không có tác dụng gì với đối phương.
" Ha ha, Amon huynh đệ quả nhiên rộng rãi! " Athomi niềm nở cười.
" Ba người các ngươi là ai thế ? " Vương Huyền cũng nhìn chằm chằm vào ba cái người trước mặt này, rồi mở miệng hỏi thăm lai lịch của đối phương.
" A ha ha, Amon huynh đệ quả nhiên là người thẳng thắn, không đôi co lòng vòng! " Atoto đầu tiên là mở miệng tươi cười tán thưởng, tung một câu đệm trước.
Trên thực tế, ba cái người này Vương Huyền cũng biết, đối phương chính là Athomi, Atoto và Aceta, ba cái thành phần hoạt động xôi nổi nhất ở trong phòng thi của Amulic, ngoại trừ Vương Huyền hắn ra.
Athomi nhìn ngang ngó dọc một chút, rồi hơi hơi thần bí hướng về Vương Huyền nói: " Sự việc là như thế này. . . "
Tiếp đó hắn chủ động vươn tay ra nói: " Amon! Lần đầu tiên chính thức gặp mặt với ba vị, hạnh ngộ, hạnh ngộ! "
Chương 220: Mời Chào Amon
Giường như là đạt thành ăn ý nào đấy, cả ba cùng nhau tươi cười niềm nở, rồi đồng loạt hướng về Vương Huyền bắt chuyện.
Tiếp theo liền là Atoto: " Còn ta chính là Atoto! "
Cuối cùng mới đến Aceta: " Ta tên là Aceta! "
Vừa mới ngước mặt nhìn lên, Vương Huyền liền trông thấy ba cái tên ánh mắt sáng rực như đèn pha, đang trừng trừng cặp mắt tựa như chuông đồng mà nhìn mình, ánh mắt kia giống như thể là trông thấy bảo bối gì đó hiếm lạ nhất thế gian vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, hỏi thăm lai lịch gì đó chẳng qua cũng chỉ là do hắn cố tình giả bộ cho có mà thôi.
Cho nên, trong trường hợp này, Vương Huyền không thể nào mà qua loa đáp ứng nhập bọn với mấy người này được! Ít nhất thì tạm thời vẫn chưa thể!
Hắn cũng không có bị vài ba câu tán dương thổi phồng của đối phương mà đắc ý quên mình, rồi vô tình để lộ ra càng nhiều thứ cho đối phương nhìn, khiến cho đối phương có thể dễ dàng nắm thóp của bản thân.
" Ồ, ba vị có việc gì cần thương lượng ? Có thể trực tiếp nói thẳng ra được hay không vậy ? " Vương Huyền trực tiếp mở miệng hỏi.
Nhập bọn thì cũng không sao, điều này chưa hẳn là không tốt, trái lại còn có thể là trợ lực rất lớn cho bản thân nữa, nhưng muốn Vương Huyền hắn nhập bọn thì trước cũng phải xem vị thế của bản thân như thế nào cái đã.
Chuyện này không ngoài mấy cái mục đích là lôi kéo làm quen, với bấu víu quan hệ!
Nếu như Vương Huyền lúc này mà thuận lợi đáp ứng nhập bọn với bọn họ, chẳng khác nào chính mình cam chịu làm cấp dưới, dâng ra quyền chủ động cho người ta.
Tiếp đến lúc này Athomi tỏ vẻ hơi xoắn xuýt một chút cho Vương Huyền nhìn, rồi mới mở lên tiếng ra sự việc chính: " Mấy người chúng ta hôm nay tìm tới Amon huynh đệ quả thực là có việc cần thương lượng một chút. . . "
Vương Huyền chứng kiến toàn cảnh, mặc dù cảm thấy có hơi chút giả dối, nhưng cũng nhanh nhạy phối hợp với đối phương: " Ý của mấy vị là. . . " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể nói trong này cong cong lượn lượn rất nhiều, nếu như sơ ý một chút, bản thân có thể sập hố của đối phương lúc nào cũng không hay!
Ba người kia chứng kiến cảnh này, cũng cực kỳ hiểu ý, đồng loạt đưa tay ra bắt tay với Vương Huyền, trong miệng cũng liên tục cười cười rồi gật đầu lia lịa: " Ha ha, lần đầu tiên chính thức gặp mặt! Quả thực là hạnh ngộ! "
" Ha ha, xin giới thiệu với Amon huynh đệ một chút, tại hạ đây chính là Athomi! " Athomi đi đầu mở miệng.
Nhìn cái bộ dạng trách trời thương dân này của bọn họ, kết hợp với giọng điệu dõng dạc khẩn thiết kia, thêm vào cả đồng bạn phối hợp diễn nữa.
Lại một lần nữa nghe được câu hỏi của Vương Huyền, ba người đối diện thoáng nhìn nhau một cái, rồi cực kỳ nhiệt tình, bắt đầu nhao nhao mở miệng giới thiệu lai lịch của bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đôi bên đã thực hiện xong một màn chào hỏi giới thiệu lai lịch lẫn nhau, để tiết kiệm thời gian của mọi người, Vương Huyền liền trực tiếp lựa chọn đi thẳng vào vấn đề luôn.
Chứng kiến từng cái ánh mắt như thế này, Vương Huyền ngay lập tức không tự chủ được mà da gà da vịt nổi lên từng cục từng cục, gai hết cả người.
" Ha ha, ta quả nhiên không nhìn nhầm Amon huynh đệ, huynh đệ thực sự là một người thông minh sáng suốt! " Nghe được câu trả lời của Vương Huyền, Athomi ánh mắt sáng rực khẽ bật cười, không tiếc dơ tay liên tục tán dương thổi phồng hắn.
" Ta nhìn Amon huynh đệ đây cũng là người thông minh, đoán chừng chắc hẳn huynh đệ đây cũng biết rõ lăn lộn xã hội này, những thứ nào là cần thiết nhất rồi chứ nhỉ ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Thì ta đây cũng không có vòng vo nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn vậy! " Giọng điệu của hắn cực kỳ dõng dạc hùng hồn.
Nhưng Vương Huyền hắn là ai cơ chứ, tâm tính của hắn mặc dù vẫn còn chút tươi trẻ yêu đời, nhưng cũng không thiếu sự thành thục và ổn trọng, đâu thể bị ba cái trò mèo của mấy người này lắc lư được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe được Vương Huyền chất vấn hỏi thăm, ba người Athomi, Atoto và Aceta đầu tiên là thoáng sững sờ một chút, sau đó cả ba người ngay lập tức phản ứng lại.
Nếu như người đối mặt với bọn họ là một kẻ thiếu kinh nghiệm giang hồ, nhẹ dạ cả tin, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ bị bọn họ lắc lư què, từ đó liền bị bọn họ thuận lợi rủ rê nhập bọn một cách cực kỳ nhẹ nhõm.
Thoáng sắp xếp từ ngữ câu chữ một chút ở trong đầu, lúc này Athomi mới mở miệng giảng giải rõ sự việc: " Chuyện là như thế này. . . "
Điều này biểu thị là Vương Huyền cần sự giúp đỡ của bọn họ, mà không phải là bọn họ cần sự tồn tại của Vương Huyền ở trong nhóm, hai thứ này khác biệt rất lớn.
Nghe được Vương Huyền trực bộc đi thẳng vào vấn đề như vậy, cả ba người đều là hơi sững sờ một chút, sau đó cả ba thoáng trao đổi với nhau một cái ánh mắt.
Từ trong ánh mắt kia của bọn họ, Vương Huyền có thể rõ ràng trông thấy được sự chờ mong, khẩn cầu, tha thiết, chân thành, . . .
Thậm chí, ngay cả mục đích mà ba người bọn họ tìm tới chính mình, Vương Huyền cũng đã sơ bộ phán đoán được đại khái bảy tám phần.
Trải qua suy tư một thoáng, cuối cùng hắn lựa chọn trực tiếp nói thẳng với đối phương: " Đã Amon huynh đệ biết rõ lăn lộn xã hội, cần thiết là thực lực, tài nguyên, bối cảnh, nhân mạch rồi. "
Nghe thế, Vương Huyền trực tiếp phất tay, rộng lượng nói: " Việc nhỏ mà thôi, không cần phải để bụng làm gì. "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.