Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 216: Kết Thúc Một Ngày
Ong ~ Ong ~ Ong ~
Mùi thối vừa ra, hai cái người Y Sư học đồ kia không kịp đề phòng, liền trực tiếp hút lấy một ngụm lớn, kịch liệt sặc sụa ho khan nôn khan, trong miệng thì lại liên miên bất tuyệt phun ra từng đạo hương thơm tinh tuý.
" Con mẹ nó, ai thả rắm vậy, thối c·hết đi được! "
" Không có gì, ngươi tạm thời ngồi đó nghỉ ngơi khôi phục một chút đi, chờ đợi hồi sức xong thì có thể ra ngoài rồi. " Vương Huyền từ tốn nói.
" Ừm, ta biết. " Axan Y Sư khoát khoát tay, ra hiệu chính mình có thể hiểu được.
" Khụ, khụ, khụ. . . đa tạ Y Sư! " Nghe được Vương Huyền nói, bệnh nhân đang kịch liệt ho khan, vội vàng lên tiếng đáp tạ.
Theo cái cỗ hơi thở đục ngầu này vừa mới xuất hiện, một mùi h·ôi t·hối cực kỳ tanh tưởi ngay lập tức lan toả khắp cả căn phòng nhỏ.
Đi theo là từng đạo âm thanh nôn khăn khó mà kiềm chế.
Lúc này hắn mới hướng bệnh nhân mở miệng nói: " Được rồi, bệnh của ngươi đã được trị khỏi. "
Sau khi chuyển giao toàn quyền khám chữa bệnh cho Vương Huyền, Axan Y Sư đã không thèm đếm xỉa gì đến chuyện này nữa, hắn chỉ khư khư ôm lấy cuốn sách nhỏ của mình, rồi cặm cụi mà viết viết cái thứ gì đó, hoàn toàn bỏ mặc chức vụ của bản thân.
Đêm khuya.
Kể từ khi tiếp nhận vị bệnh nhân đầu tiên vào khám, Vương Huyền liền tạm thời giữ chức vị Y Sư của cả cái căn phòng nhỏ này trong suốt quãng thời gian gần nửa ngày trời.
Nói xong câu này, hắn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng xấu hổ, nhanh chân lẹ tay cấp tốc chạy ra bên ngoài, trực tiếp biến mất không còn một chút tăm nào trước mặt của mấy người Vương Huyền.
Vương Huyền giả bộ chần chờ một chút, rồi sau đó mới đáp: " Thứ lỗi, cái này ta không thể nói được. "
Trong nhà không năm tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phốc! Phốc! Phốc!
Khục! Khục! Khục!
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Trước cửa phòng nhỏ bây giờ lại xuất hiện thêm một người bệnh nhân mới nữa.
Theo kim châm thuận lợi chuẩn xác vào vị trí, bệnh nhân trực tiếp phun ra một cỗ hơi thở đục ngầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ha ha, ta vẫn là còn kém xa Axan Y Sư, nếu như để cho Axan Y Sư chữa cho tên bệnh nhân kia, chắc chắn thủ pháp sẽ còn tinh diệu hơn ta nhiều. " Vương Huyền nghe thấy Axan Y Sư trêu chọc, bản thân cũng liền không khách khí, trực tiếp trêu chọc lại đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Là như vậy sao. . . " Axan Y Sư ánh mắt lấp loé, khẽ gật đầu.
Cười đùa xả hơi một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Bái kiến Y Sư, cùng với chư vị tiểu huynh đệ ở đây! " Người này vừa mới đi vào, liền mở miệng lên tiếng chào hỏi cả cái căn phòng.
Axan Y Sư nghe vào, cũng không thèm để ý một chút nào, tiếp tục mở miệng trêu ghẹo tiếp: " Ha ha, lần đầu tiên khám bệnh liền gặp phải trường hợp như vậy, Amon ngươi quả nhiên là thiên mệnh sở quy a! "
Bên ngoài phòng nhỏ là từng dãy bệnh nhân xếp hàng chờ đợi được khám bệnh, nhưng theo thời gian trôi đi, từng dãy bệnh nhân xếp hàng này cứ đổi một lớp, rồi lại đến một lớp mới, liên tục không dứt.
Người già nghe thế, nhanh chóng hiểu ý đi tới bên chỗ đối diện Vương Huyền rồi ngồi xuống: " Đa tạ Y Sư! "
Hàng loạt cây kim châm đã được khử trùng, theo thủ pháp tinh diệu của Vương Huyền, trực tiếp dán thẳng vào ngực của bệnh nhân.
Lúc này Axan Y Sư mới quăng tới ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Vương Huyền, tiếp đó hắn dơ tay tán thưởng, mở miệng nói: " Thủ pháp chữa bệnh này của ngươi được a! Trực tiếp liền đem cả phòng cho hun choáng! Có thể nói là đầy đủ xuất thần nhập hoá! "
" Chẳng qua là nơi ngực tích tụ một chút chướng khí mà thôi, không có gì nặng nhọc cả. "
Tiếp đó hắn mở miệng, cẩn thận hỏi thăm: " Trước kia ngươi có từng làm qua những công việc tương tự như Y Sư này hay chưa ? "
" Được rồi, nghỉ ngơi đi thôi, công việc của ngày hôm nay đến đây là kết thúc rồi! " Axan Y Sư dõng dạc lên tiếng tuyên bố.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng vì chuyện này, mà được kéo gần lại với nhau hơn rất nhiều, đôi bên bây giờ đã không còn xa lạ như lúc trước nữa.
. . .
Lúc này mặt trăng đã lên cao, bệnh nhân phía bên ngoài phòng khám nhỏ cũng đã sớm ngưng xếp hàng, ai về nhà nấy.
Từng cái mạch đập nhảy nhót liên hồi, Vương Huyền cực kỳ n·hạy c·ảm bắt lấy từng cái nhịp đập này.
Người này có ngoại hình già nua, đôi mắt đục ngầu, mái tóc bạc trắng rụng gần hết, thân hình gầy yếu như que củi, thoạt nhìn là một cái bộ dáng của lão đầu gần đất xa trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phụt!
" Vâng! " Hai người giống như là chờ đợi câu này đã lâu, Axan Y Sư vừa dứt lời, bọn họ liền ba chân bốn cẳng mà chạy vội, biến mất ở bên trong màn đêm.
Bệnh nhân nghe thế, liền vội vàng khoát tay nói: "Y Sư đại nhân, không sao, nếu như đã chữa xong khỏi bệnh rồi, thì bây giờ ta ra bên ngoài luôn cũng được, không tiếp tục làm phiền hai vị Y Sư với hai vị huynh đệ kia nữa. "
Oẹ ~ Oẹ ~ Oẹ ~
Trông thấy cái người già này vừa mới bước vào liền mở miệng chào hỏi, Vương Huyền trực tiếp phất tay ra hiệu: " Tới đây ngồi đi, ta chính là người tạm thời tiếp quản mọi công việc khám chữa bệnh ở nơi này. "
Tiếp đó hắn quay qua nói tiếp: " Được rồi, chuyện này cứ tạm thời bỏ qua đi, có bệnh nhân mới vào rồi, ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình đi thôi. "
Cộp ~ Cộp ~ Cộp ~
" Hô! Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mệt c·hết hai người chúng ta rồi. " Hai vị Y Sư học đồ khe khẽ than thở một chút, toàn thân ai nấy giờ phút này cũng thoáng được buông lỏng hẳn ra.
Hai người bọn họ bắt đầu có qua có lại, liên tục buông ra những lời trêu ghẹo lẫn nhau, từng tiếng cười đùa cũng liên tục không ngừng kêu vang, bầu không khí trong căn phòng nhỏ này cũng vì thế mà thoáng trở nên vui vẻ náo nhiệt hơn đôi chút.
Chăm chú cảm nhận tỉ mỉ một chút, tiếp đó hắn liền cầm lấy từng cái cây kim châm kia trên tay, bàn tay nhanh nhẹn khẽ điểm một thoáng vài nơi ở ngực của bệnh nhân.
Vương Huyền cũng cứ như vậy mà đắm chìm trong công việc Y Sư này một quãng thời gian, hắn tiếp đón hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, may mắn là đến giờ vẫn còn chưa hề xảy ra sai sót gì trong công việc cả.
Theo thời gian dần dần biến chuyển trôi nhanh, trong phòng nhỏ từ đầu đến cuối vẫn là bốn con người mải mê tận trung với công việc.
Chờ đợi cho nội tâm thoáng bình tĩnh một lát, lúc này Axan Y Sư mới nghiêm túc nhìn kỹ Vương Huyền một cái, rồi mở miệng đánh giá: " Lần đầu tiên khám bệnh liền có thể trị bệnh cho bệnh nhân, quả nhiên Amulic đại nhân không hề nhìn lầm ngươi! Tài năng của ngươi thật sự không tầm thường! "
" Không sao, nếu đã không muốn nói thì thôi vậy. . . " Axan Y Sư có hơi thất vọng một chút.
" Khục, không dám, không dám, Axan Y Sư mới thực sự là chân mệnh thiên tử! " Vương Huyền nhàn nhạt mỉm cười.
Nghe được lời trêu chọc của Axan Y Sư, hai cái vị Y Sư học đồ kia, cũng không nhịn được mà quăng tới từng cái ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Vương Huyền.
" Không biết sư thừa của ngươi ở nơi nào ? " Hắn lại hỏi tiếp.
Nghe được hai vị Y Sư học đồ than thở, Axan Y Sư quay qua nhìn bọn họ một chút, rồi chân thành nói: " Cực khổ cho các ngươi! "
Tiếp đó, từng cái tiếng ho sặc sụa liên miên bất tuyệt vang lên.
Khuôn mặt Axan Y Sư lúc này tràn đầy nét vui cười hớn hở, nhưng giọng điệu lại là tràn đầy sự trêu ghẹo, không tiếc ngôn từ hướng về phía Vương Huyền buông lời trêu chọc.
" Ta chỉ là cố gắng hết sức mà thôi! " Vương Huyền khiêm tốn cẩn trọng đáp.
Vương Huyền khoát tay, ý bảo không có gì, sau đó hướng về phía vị bệnh nhân mới này hỏi: " Trước đó có từng thăm khám qua ở chỗ nào khác hay chưa ? Bản thân từng có tiền sử bị bệnh án gì hay không ? "
Chương 216: Kết Thúc Một Ngày
" Vậy thì chúng ta xin đa tạ Axan Y Sư! " Hai vị Y Sư học đồ có chút mệt mỏi nói.
Chờ đợi bệnh nhân đi ra.
" Thời buổi này c·hiến t·ranh loạn lạc, khối lượng công việc cũng hơi nhiều, cố gắng chịu đựng thêm một chút, qua đợt này ta sẽ hướng cấp trên xin thăng chức cho các ngươi. "
Nghe được Vương Huyền trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, vị bệnh nhân mới này cũng không do dự, mau chóng đáp lời: " Thưa Y Sư, trước đó ta cũng từng thăm khám qua một vài chỗ rồi. . . "
Vương Huyền chứng kiến cảnh này, thuận thế trực tiếp đưa tay ra bắt mạch cho bệnh nhân.
Sau khi Axan Y Sư vừa dứt lời.
Ngay lúc bệnh nhân vừa phun hơi, Vương Huyền liền cấp tốc đưa tay che mũi của mình một thoáng, chờ đợi mùi hôi tán đi.
Vương Huyền thấy thế liền vội nói: " Không phải ta không muốn nói cho Axan Y Sư biết, mà thực sự là cái vấn đề này ta không thể nói a! "
Nghe được Axan Y Sư hỏi thăm, Vương Huyền nhanh chóng suy tư một thoáng, rồi trực tiếp đáp: " Trước kia ta chưa từng làm qua những công việc tương tự như thế này, nhưng bản thân từng học qua y thuật lại là không giả. "
" Đúng thế, con mẹ nó chứ, thả rắm thế mà kém chút nữa liền hun c·hết ta rồi, trên đời này có còn luân lý nữa hay không vậy! "
Bên trong căn phòng khám nhỏ.
" Được rồi, hai người các ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới tiếp. " Trông thấy bộ dáng mệt mỏi của hai người, Axan Y Sư khoát khoát tay, ra hiệu cho bọn họ có thể về trước nghỉ ngơi.
Vương Huyền phụ trách khám bệnh, Axan Y Sư thì ghi ghi chép chép, hai vị Y Sư học đồ thì vẫn luôn bận bịu với công việc của mình.
Trông thấy bộ dáng này của Vương Huyền, Axan Y Sư liền trực tiếp không thèm để ý, trên mặt treo lên một cái b·iểu t·ình " Ta mà tin ngươi mới là có quỷ! ".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.