Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Liệt Hỏa Tứ Thương Thức
Chương 79: Liệt Hỏa Tứ Thương Thức (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đẳng cấp đạt tới Tinh Diệu cấp độ. Tại sao hắn không chọn chiến kỹ có đẳng cấp cao hơn.
Bản thân hắn đã thử qua uy lực của môn chiến kỹ này, tuy chỉ mới luyện đến trình độ nhập môn nhưng sức mạnh đã có thể sánh ngang với Thạch cấp tầng 8 đỉnh phong sinh linh.
Hắn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, vừa bước ra khỏi cửa phòng thờ. Y như có phép màu, cơn đau đầu chợt suy yếu, rồi hoàn toàn biến mất.
"Ta có ý định đi đến cuộc tụ hội đó! Ngươi có đi không?" Mặc Tân vẻ mặt bình thản nói ra. Nhưng nội tâm lại rất bất đắc dĩ.
Mặc Tân mang theo tâm sự, đi về phòng của hắn.
"Xin lỗi ngươi."
Nằm trong cuốn võ điển {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} có tên là {Liệt Điểu Tứ Thương Thức}. Một môn chiến kỹ chuyên dùng thương, rất chi là cường đại.
"Dạ, hiểu rõ rồi ạ." *2; Cả hai đồng thanh. Vương Điền cũng cảm thấy điều này mới đúng. Phải lo mình trước, rồi sau đó mới lo người chứ.
"Ta nghĩ là vậy!!" Mặc Tân hơi sờ đầu. "Xin phép cha, ta về phòng trước."
Tứ thiếu gia Mặc gia quá muốn khoe ra tài nghệ của mình cho mọi người trầm trồ. "Bình tĩnh nào Mặc Lương, chỉ hai ngày nữa thôi, ngươi sẽ có cơ hội để phô trương sức mạnh của mình."
Âm thanh xuyên phá như có tiếng chim kêu, vừa chói tai lại vừa có uy thế kinh người. Đây chính là môn chiến kỹ dùng thương của hắn.
Mặc Tân cung kính nhận lấy, làm lễ rồi cắm ba cây này vào lư hương.
"Tạ ơn tứ công tử bồi dưỡng chúng ta." Vương Điền trước tiên đội ơn hắn. Trần Nhị Cẩu cũng vội vàng bắt chước.
"Liệt Hỏa Hư Linh." Mặc Lương quát nhẹ một tiếng, một c·ơn l·ốc x·oáy lửa cuồng bạo xuất hiện, xuyên thẳng đến đại địa.
Hiện tại, Mặc Lương cũng bận rộn không kém, hắn đang gặp mặt hai tên thuộc hạ của mình. Chính là hai tên dược đồng khi xưa, Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.
"À, tứ đệ. Về việc Nghi tỷ rủ hai ta tham gia cái buổi tụ hội vào tối nay." Mặc Tân nắm lại bả vai Mặc Lương.
Nhưng lạ kỳ là Mặc Tân chỉ nghe được đoạn đầu thôi. Đoạn sau ý như đống ký tự bị nói hỗn loạn vậy. Cùng lúc đó, đầu hắn cũng trở nên đau nhức, điều này làm tầm mắt hơi mờ mịt. Cố gắng lắc đầu loại bỏ cảm giác này ra khỏi tâm trí mình.
Phòng thờ rất sạch sẽ, không có bụi và rất ngăn nắp. Hiển nhiên nơi này thường xuyên có người lau dọn, và chỉnh đốn các vật dụng.
"Cha, ngươi nói gì vậy?" Vẻ mặt hắn hơi khó coi, bảo người đàn ông mập mạp dừng lại.
Đánh không lại bọn ta mới ra tay. Đây là cơ hội tốt để rèn luyện, đừng bỏ lỡ." Mặc Lương cổ vũ bọn hắn tu luyện, lại nói ra ý định khi dẫn theo hai đứa nó.
Mặc Kiên nhìn xem hắn rời đi, rồi lại đi vào trong, ánh mắt nhớ nhung, nhẹ nhàng sờ lên di ảnh của vợ mình:
"Ừm, thế thôi về phòng đi." Mặc Lương gật đầu, hạ lệnh đuổi khách.
"Ủa? Sao ngươi lại đột nhiên đổi ý rồi?" Mặc Lương hiếu kỳ, nhìn kỹ Mặc Tân.
"Mặc dù khó hiểu, nhưng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của môn thương pháp này." Mặc Lương luyện thương, nhưng trong lòng lại rất hưng phấn.
Mặc Tân bất đắc dĩ, không thể không chiều theo ý nàng. Nếu không sẽ bị mang danh là không giữ lời.
Từ giờ trở đây, chúng ta không còn là nô bộc nữa. Tuy chỉ là thuộc hạ, nhưng ít nhất sau này hậu nhân của mình có thể làm dân chúng bình thường.
Mặc Tân hơi thở ra một hơi. Rồi mới tỉnh táo suy nghĩ. Quá kỳ lạ, không lý gì mà lão cha lại nói ra đoạn ngôn ngữ bất quy tắc đó.
"Ừm, tu luyện thật tốt, cố gắng ghi nhớ các chiêu thức. Mấy hôm nữa vào Tùng Liên sơn mạch, chỉ cần gặp được yêu thú có thực lực yếu kém sẽ đều giao cho các ngươi xử lý.
"Hahaha, đi. Đi chứ. Tối nay huynh nhớ rủ ta." Tứ thiếu gia Mặc gia vẻ mặt như có thâm ý nhìn hắn, ta đã đoán được phần nào rồi.
Trong ảnh là một người phụ nữ có sáu phần giống hắn, nàng ta mắt ngọc mày ngài, khóe miệng cười mỉm.
Còn đả tọa tu luyện đối với Vương Điền hai người sẽ rất khó khăn, dù sao không phải ai cũng là thiên tài, ngồi ở nhà vài ngày, huyệt đạo đả thông liên tục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
Còn chiến kỹ thì Mặc Tân sẽ không làm vậy, nên rèn luyện khả năng tự giải ra các vấn đề khó hiểu trong chiến kỹ, bước này rất quan trọng. Sau này võ giả cần phải ngộ đạo, ngộ ra áo nghĩa.
Những đường chọt của trường thương thẳng tiến, mạnh mẽ, có lực xuyên phá không tầm thường. Mỗi lần động thương, nhiệt độ không khí xung quanh lại cháy bỏng trở lên.
"Ta đã kể với đồng đội trong đội thám hiểm của ta về các ngươi. Sau hai ngày nữa, hai ngươi theo ta vào Tùng Liên sơn mạch để rèn luyện." Mặc Lương uống một chén nước ấm, nhìn hái người nói ra.
Mặc Kiên cau mày, vẻ mặt không rõ: "Sao thế?" Bị người làm gián đoạn lời nói không phải là một trải nghiệm dễ chịu gì.
Còn mình thì theo chân Mặc Kiên đi đến phòng thờ. Đây là căn phòng cất giữ bài vị, ảnh thờ của các vị tổ tiên tại Mặc gia.
Ngay cả môn chiến kỹ {Liệt Điểu Tứ Thương Thức} hắn cũng chỉ miễn cưỡng là đọc hiểu thôi. Còn khá nhiều chỗ mà hắn rất mơ hồ, chả hiểu câu văn này đang cố lột tả cái gì.
Vô luận là có phải nguyền rủa hay không, thì hiện tại hắn cũng chẳng có biện pháp hiệu quả gì để xử lý hoàn toàn nó.
"Là sao? Cha vẫn đang nói tiếng việt mà!!" Đón lấy ánh mắt đó của Mặc Tân, Mặc Kiển chẳng biết đường đâu mà mò. Hắn gãi đầu: "Hay là v·ết t·hương của ngươi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn?"
Ánh mắt lấp lóe nhìn xem cây trường thương. "Đủ mạnh."
"Tạ ơn công tử ban cho bí tịch." Vương Điền thái độ trịnh trọng nhận lấy. Đưa mắt nhìn là hai môn chiến kỹ, theo thứ tự là {Hỏa Vân Chưởng} và {Tích Hỏa Bộ}. Đều là Đỉnh cấp chiến kỹ.
Hai người bây giờ cùng với một tháng trước nhìn tưởng như hai người khác nhau. Thân hình hai đứa thẳng tắp, thần thái tự tin. Trên người mặc một bộ quần áo võ giả màu đen.
Mặc Lương cười cười: "Đừng vội mang ơn, trở thành võ giả thế nhưng là rất khó khăn. Thực lực của các ngươi rất yếu kém. Nếu gặp nguy hiểm vượt ngoài khả năng, ta sẽ không ngần ngại vứt bỏ các ngươi. Hai ngươi đã hiểu rõ?"
"Tốt, ngươi đi đi." Mặc Tân thả ra bả vai của hắn, xua đuổi hắn đi.
Mọi người trong nhà có thể luyện được Bàng Môn cấp công pháp là do Mặc Tân đã động tay động chân.
"Mẹ ngươi ở đây. Đi qua bên này." Mặc Kiên dẫn Mặc Tân vào trong, quắc quắc hắn lại chỗ một tấm di ảnh.
Người sau vẻ mặt hơi không có kiên nhẫn, quát nhỏ: "Có đi không? Tốn thời gian quá!!"
Thần sắc của Vương Điền và Trần Nhị Cẩu kính cẩn nhìn xem Mặc Lương. Trong mắt tràn đầy sự biết ơn, nhờ có tứ công tử, cả hai mới có thể lấy lại giấy b·án t·hân.
Sau khi đuổi hai đứa thuộc hạ đi chỗ khác. Tứ thiếu gia Mặc gia xách thanh trường thương ra ngoài sân, bắt đầu rèn luyện chiến kỹ của mình.
Sau khi ăn trưa xong, tứ thiếu gia Mặc gia đang định về phòng thì bị tam ca mình giữ lại, hắn tò mò hỏi:
Trong công pháp đã có nêu rõ hết thảy những yếu quyết, ý nghĩa câu nói, ý nghĩa câu từ. Vì vậy rất dễ để tu luyện.
"Ta không hiểu những gì ngươi nói? " Mặc Tân ánh mắt hoang mang nhìn xem cha mình. Đầu đang nhức lên từng cơn, khiến hắn bắt đầu choáng váng.
Lý do Mặc Lương sớm mang hai đứa vào Tùng Liên sơn mạch cũng đơn giản thôi. Tư chất hai tên này cũng không quá mạnh, cần lịch luyện, nếm qua nguy hiểm, nếm qua áp lực thì bình cảnh tu vi sẽ dễ buông lỏng hơn. Từ đó dễ gia tăng thực lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ ngươi khi xưa từng nói $%^&*(…" Mặc Kiên khuôn mặt hoài niệm kể lại những kí ức còn soát lại của mẹ hắn cho hắn.
Nếu như quá phụ thuộc vào chú thích, kiến giải của người khác, sẽ làm khả năng này không phát triển được, hoặc sẽ suy giảm và tệ nhất là biến mất.
Vì năng lượng quá dư thừa, hắn điên cuồng luyện tập thương pháp, hòng đưa đống năng lượng này chuyển hóa thành thực lực của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm, tốt. Có công pháp thì không thể thiếu chiến kỹ. Ta có chuẩn bị hai môn. Một môn chưởng pháp, một môn thân pháp." Mặc Lương cầm hai quyển sách đưa cho bọn hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uy lực rất cường đại, nhiệt độ trong sân vọt thẳng lên cao. Người thiếu niên tuấn tú hơi thở mạnh bạo, vô cùng hài lòng với thương pháp trong tay.
Trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng chim chói tai, rồi lại t·iếng n·ổ 'ầm ầm' nhỏ bé.
Chẳng hiểu hắn đang nói gì hết. Vấn đề là ở đâu. Hay là do nguyền rủa đã mạnh lên. Nghĩ đến đó, ánh mắt Mặc Tân trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì Mặc Lương đọc không hiểu loại chiến kỹ từ Siêu Việt trở lên. Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì kiến thức võ đạo của hắn chưa đủ phong phú, lượng tri thức tích lũy còn chưa giúp hắn đọc hiểu những câu từ cao thâm trong đó.
"Sao thế tam ca? Việc đó thì sao?"
"Đây." Mặc Kiên thắp ba cây nhang rồi đưa cho tam thiếu gia của Mặc gia.
"Dạ vâng, tứ công tử." Hai người gật đầu, vui vẻ nhìn xem hai môn chiến kỹ trong tay. Thần sắc đã hưng phấn cực kỳ, rất muốn tu luyện ngay lập tức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.