Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Chịu thua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Chịu thua


"Lại chuyện gì nữa?" Tam thiếu gia Mặc gia mệt mỏi, cau có nói ra.

"Ừm, nghỉ ngơi cho khỏe. Đừng quên luyện tập chiến kỹ đó." Phan Quân gật đầu, vẫn không quên nhắc nhở việc luyện chiến kỹ.

Phải khó khăn lắm mới vào nhà được. Người giữ cửa không nhận ra hắn. Còn cho hắn vài đồng bạc để đuổi ăn mày.

Mặc Tân mặt dính đầy máu tươi, kiệt sức ngồi bệch xuống nền đất. Cố gắng hít thở thật sâu để lấy thêm dưỡng khí cho mình.

Chưa gì v·ết t·hương ở lỗ thủng đã bắt đầu mọc ra thịt non, dự là trong chưa đầy hai ngày sẽ hồi phục hoàn toàn.

Bạo lực rút ra phong thư trên chân con bồ câu. Nhìn xem nội dung trong thư, hơi bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nghi tỷ, ta chịu thua ngươi."

Vô cớ diệt đi một cái gia tộc, sẽ khiến lòng người không yên. Mấy ai sẽ chịu để yên, họ đều sợ mình sẽ là kẻ tiếp theo. Thất Tinh các đặt vững lực thống trị được là do thuận lòng đa số người.

"Bộp bộp bộp. Không tệ, không tệ. Ngươi làm ta rất bất ngờ." Phan Quân như một bóng ma xuất hiện sau lưng hắn. Vẻ mặt lấy làm lạ, vừa vỗ tay vừa khen ngợi hắn.

Hồng gia đã phải tiến vào thời kỳ tiết kiệm hết mức có thể. Ngoài hắn và một số người quan trọng của gia tộc ra, thì ai cũng không được dùng tiền mà không có lý do chính đáng.

Sau khi nghe Mặc Kiên xem tiền như cỏ rác, bồi thường gấp mấy lần cho dám dân đen kia, hắn tức suýt thì thổ huyết. Đó đều là tiền của chúng ta a. Ngươi cứ thoải mái như vậy cho kẻ khác sao!?

Hồng Khánh càng nghĩ lại càng không kiểm soát được, tức giận đưa tay đập nát cái bàn đá: "Giả sử Hồng Đại Lực đ·ã c·hết, chúng ta cần phải làm gì?"

Hắn đã quá mệt mỏi, chẳng bận thay đồ hay tắm rửa, ngủ trước đã tính sau.

Gia chủ của Hồng gia không nhịn được, vứt sạch đống đồ ăn xuống cho lũ cá tự xử lý: "Có sai người đi tìm hắn chưa!? Chỉ là một tên Thạch cấp sơ kỳ tiểu quỷ, sao mà tốn thời gian thế?!!"

Mặt trời đã xuống núi, ánh đèn Hỏa Linh Đăng đã được thắp sáng lên.

"Dạ thưa gia chủ, hắn vẫn chưa về ạ." Hồng Tuyệt đứng ở bên cạnh, báo cáo với hắn.

Việc tốt nhất cần làm là đổ tội hết lên đầu hắn. Ma công là do hắn nhặt được tự tu luyện, chẳng liên quan gì tới Hồng gia.

Mặc Tân không mở mắt, nhưng đưa tay chụp lấy bình ngọc. Không kiểm tra gì cả, mở bình, đổ một viên dược hoàn ra, rồi bỏ vào miệng luyện hóa.

Ngay lập tức dược lực ôn hòa thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, v·ết t·hương dần dần trở nên tốt hơn.

Viên dược hoàn vừa này, đã hồi phục khá nhiều v·ết t·hương trên cơ thể hắn. Tuy hiện tại vẫn còn đau nhức nhưng bước đi đã không thành vấn đề.

"Quá biệt khuất, cha ta đã xuất quan chưa?" Hồng Khánh bực tức phẩy tay, không hài lòng với tình trạng hiện nay của gia tộc.

"Nhận lấy." Một bình thuốc từ chỗ Lực cấp cường giả bay đến.

Phan Quân ánh mắt hơi có thâm ý nhìn xem hắn, lại đưa ánh mắt nhìn xem t·hi t·hể của Hồng Đại Lực.

Lý gì đến giờ vẫn chưa trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ, hoặc là hắn thất bại, hoặc là hắn bị cản trở. Tệ nhất chính là Lực cấp cường giả ra tay. Hồng Khánh ánh mắt lấp lóe cố gắng suy đoán chân tướng của sự việc.

Nhưng mà vị Phan đại nhân kia đã nói rồi, không lý gì lại không tuân thủ lời mình nói. Chẳng lẽ Mặc Tân đã đủ điều kiện để trở thành đệ tử chính thức của hắn?

Không biết được sự thật đã khiến gia chủ Hồng gia có chút đau nhức đầu óc. Một tháng qua này, Hồng gia tổn thất quá lớn.

Còn về việc hắn tập kích tam thiếu gia Mặc gia là do hắn ghen tị với Mặc Tân. Nên đã âm thầm bày mưu hòng g·iết, để thỏa mãn tâm lý bệnh hoạn của mình." Hồng Tuyệt giải thích.

"Hờ…hờ." Mặc Tân thở mạnh đứng dậy bước tới chỗ cái xác của người đàn ông áo đen. Ngồi xổm xuống nhìn xem hắn, đưa tay vạch mặt hắn ra.

"Hả, thiếu gia b·ị t·hương ở đâu?" Linh Nhi hốt hoảng vội la lên, hỏi thăm tình hình của hắn.

"À, cái xác đó để lại." Phan Quân đứng bên cạnh nói ra.

"Dạ, thuộc hạ không rõ ạ!!" Hồng Tuyệt lắc đầu, hắn cũng không biết. Dù sao tính tình của lão gia chủ rất tùy ý.

Tốn một đoạn thời gian, Mặc Tân cũng đã đến trước cửa nhà. Nhìn xem Mặc phủ to lớn lại khí phái, cùng hắn đối lập rất lớn.

Tam thiếu gia Mặc gia quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem vì dính máu, đầu tóc b·ị c·hém cụt ngủn. Quần áo dính đầy là v·ết m·áu, tuy đã khô ráo nhưng mùi tanh rất nặng. Hơi chập chững rời khỏi nơi đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồng Khánh vẻ mặt sốt ruột, trong tay lại nắm đồ ăn cho cá. Rải từng miếng xuống cho tụi nó.

Thái độ của Mặc Tân hoàn toàn khác với lúc chiều, chẳng có một tí lễ phép nào cả. Phan Quân cũng không thèm để ý lắm, thiên tài là có đặc quyền.

"Cho ngươi. Ta không hứng thú với xác c·hết." Mặc Tân che mặt bộ t·hi t·hể đang dần lạnh lẽo, đứng lên trả lời hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đi đánh nhau, may mà còn sống." Mặc Tân lời nói ngắn gọn, nhưng ý nghĩa trong đó lại có rất nhiều.

"Trong bình ngọc chính là Trung Thể dược hoàn, là Nhị giai dược hoàn đó. Ngay cả Linh cấp võ giả b·ị t·hương nặng hơn ngươi, còn có thể chữa được cơ." Phan Quân phổ cập tri thức cho hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên khuôn mặt hắn toàn là sẹo, ngũ quan không thể nhìn rõ. Nhưng Mặc Tân lại nhận ra đó là ai. Hắn chính là Hồng Đại Lực, tên võ giả mà Mặc Tân đã gặp ở chợ võ giả hơn một tháng trước.

Chương 77: Chịu thua

"Tuy b·ị t·hương không nhẹ, nhưng tình hình của ta đã không ngại." Tam thiếu gia Mặc gia hơi thở nặng nề nói ra.

Tiền bạc trong kho hao tổn nghiêm trọng đã khiến Hồng gia gặp nhiều khó khăn. Từ việc sinh hoạt, ăn uống, tu luyện…

"Haizz, ta và ngươi đi xem hắn đi." Hồng Khánh ánh mắt âm u bước đi dần vào bóng tối của Hồng gia.

Linh nhi nghe ra được ý đó của thiếu gia nên đành phải dìu dắt hắn về phòng, đỡ hắn nằm trên giường: "Thiếu gia, ngài có cần uống thuốc gì không?"

Ở đây xảy ra chuyện gì tiếp theo, Mặc Tân cũng chẳng quan tâm lắm nữa. Cơ thể hắn bị tổn thương nghiêm trọng quá mức, dù cho có dược hoàn chữa thương, nhưng cũng không phải tiên đan.

Tuy lý do và câu chuyện có phần sức sẹo, nhưng chỉ cần khăng khăng lắc đầu phủ nhận. Vậy thì Lực cấp võ giả cũng chẳng dám làm gì được nếu chưa có bằng chứng xác thực.

"Không cần, ngươi lui ra đi." Mặc Tân đôi mắt lem nhem buồn ngủ.

Mặc Tân ngay lập tức xếp bằng vận chuyển công pháp, cố gắng làm dịu đi tình trạng cơ thể của mình. Chờ về nhà rồi chữa bệnh sau.

Mặc Tân cảm thấy cơ thể vẫn còn mệt mỏi, vì vậy lụm một cây gậy bên đường, chống đi cho đỡ mệt.

"Ngươi đừng có lo lắng quá!! Đỡ ta về phòng, ta sẽ tự mình chữa thương. Lực cấp võ giả ban thuốc cho ta. Không phải việc nghiêm trọng." Mặc Tân nhìn xem cô gái nhỏ có ý định đi báo cáo việc này với mọi người trong nhà, liền khuyên lui.

Lại lần nữa bước vào khu phố võ giả, ai cũng muốn tránh né hắn. Bởi vì ngoại hình của hắn hiện giờ nhìn chẳng khác gì một tên ăn mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Dạ thưa gia chủ, cách tốt nhất là." Hồng Tuyệt ánh mắt ác độc, làm động tác cắt cổ.

"Hồng Đại Lực về nhà chưa?"

Mặc Tân đã quá mệt mỏi, v·ết t·hương khắp cả người, chỗ nào trên cơ thể cũng đang đau nhức. Hắn không rảnh quan tâm đến Phan Quân.

Phan Quân vuốt cằm cười: "Trong bình ngọc còn có hai viên dược hoàn. Mỗi ngày một viên, hai ngày sau sẽ khỏe hẳn. Xem như ta bồi thường cho ngươi đi."

Mọe nó, quá thảm!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến đây, Mặc Tân mới mở mắt nhìn người đàn ông mạnh mẽ trước mặt.

"Sao? Chê à?" Thấy Mặc Tân vẻ mặt tối sầm nhìn xem mình. Phan Quân biết là chuyện gì, nhưng vẫn đánh trống lảng:

Đầu tóc thì bị cắt xén, r·ối l·oạn trông như tổ quạ, sắc mặt không mấy đẹp đẽ. So sánh với vị công tử nhẹ nhàng khoan khoái lúc nãy đơn giản là hai người khác nhau.

"Nếu Hồng Đại Lực đ·ã c·hết, vậy thì chắc chắn hắn đã sử dụng ma khí rồi. Đến lúc đó sẽ bại lộ cả gia tộc mình.


Hồng gia, ở tòa vọng lâu cũ.

Dứt lời, Mặc Tân liền th·iếp đi. Nếu có người không biết sẽ nghĩ tên ăn mày nào mà lại dám ngủ trên giường của tam thiếu gia.

Mặc Tân phải trợn mắt, mắng chửi tên đó một đợt. May mà có Linh Nhi mới đi đâu đó về, nàng ta nhận ra tam thiếu gia của mình. Nếu không còn lâu hắn mới được vào nhà.

Cả người bốc ra mùi h·ôi t·hối.

Đương lúc Mặc Tân tính chợp mắt một lúc, thì một con Bạch Cáp từ của sổ bay vào, đậu ngay cạnh giường hắn.

"Vậy, Linh Nhi đi ạ." Cô gái nhỏ, bước đi nhỏ nhẹ, đóng của đi mất. Nhưng ai cũng biết nàng ta đi đâu.

"Thiếu gia, ngài bị sao vậy??" Linh Nhi đỡ người thiếu niên vào nhà, vẻ mặt lo lắng khi thấy tình trạng của hắn.

"Ta đi về, ngươi cứ ở." Mặc Tân cầm lên Định Thân đao vắt bên hông, xé rách một bên áo, quấn chặt tay phải che lại lỗ thủng.

Cũng chẳng ai nhận ra được hắn, mọi người chỉ hơi chú ý một ít, rồi lại ai làm việc người nấy.

Hồng Tuyệt ánh mắt hơi lóe lên tia sáng màu đỏ, rồi lại chập tắt: "Tuân lệnh gia chủ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Chịu thua