Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Từ chối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Từ chối


Hắn không hiểu tại sao, nhưng tam ca dường như khi nào cũng bình thản thong dong.

Tứ thiếu gia không có thói quen đọc trộm tin người khác, liền chán chường quay người lại chỗ cũ.

"Theo như kinh nghiệm của ta, có thể Tứ di nương đang giận lão cha đó." Mặc Lương kết luận, hắn nói chắc như đinh đóng cột.

Mặc Tân trợn mắt với câu hỏi của hắn, rồi lại đá trách nhiệm này sang cho Mặc Kiên.

Trừ phi bị tập kích, nếu không bất kỳ tình huống gì bọn hắn đều có thể xử lý.

Chương 69: Từ chối

Hai người thấy được Mặc Lan đang ngồi trên cái xích đu. Cái xích đu được cột và cố định hai đầu dây trên một cành lá thô của cây đại thụ ngay góc tường.

"Ngươi cẩn thận bị lão cha tuốt đầu đó nha!!" Mặc Tuyết hù dọa hắn.

"Tam ca, nén bi thương." Mặc Lương nghĩ rằng sau nhiều năm ca ca mình vẫn còn buồn bã chuyện của mẹ mình.

"Ừ, thì sao?" Mặc Tân bình thản nhìn hắn.

"Oa, mát quá, cao quá."

"Thế ngươi có tham gia không? Để ta còn viết thư hồi đáp." Tam thiếu gia thúc giục đệ đệ mình.

Kiếp trước hắn cũng không có thuộc hạ gì, đa phần đều là những người sợ hãi trước sức mạnh của hắn. Nên không thể không giúp hắn làm việc.

"Ngươi nói không sai." Mặc Hạ gật gù, tiếp tục đẩy ngũ muội lên cao.

Cả hai lại đi dạo khắp nơi, bước vào địa phận của ngũ muội, phía đông của Mặc phủ.

Mặc Tuyết và Mặc Lương cũng tham gia vào trận đấu giả tưởng này.

Mặc Tân hơi cười thầm trong lòng, đây là sự tiện lợi khi sỡ hữu loại khí chất siêu nhiên này.

"Nghi tỷ nào?" Mặc Lương từ phía sau tiếp cận hắn, tay khoác lên bờ vai của tam ca mình.

"Hừ, ta không sợ!! Ta lớn rồi!" Tứ thiếu gia Mặc gia mạnh miệng, nhưng đôi lông mày nhếc lên của hắn đã bán đứng chủ nhân.

"Ngũ muội, chơi đã chưa? Có muốn xuống ngồi một lát không?"

"Ừm, thế thôi ta về phòng đây." Nói xong Mặc Tân không quên phất tay, tạm biệt đại tỷ, nhị tỷ và ngủ say sưa ngũ muội.

"Nhắc đến tu luyện mới nhớ." Mặc Tuyết đứng tựa vào thân cây đại thụ, cười sung sướng nói ra.

"Lão cha nói không sai, nhưng chỉ trong điều kiện ngươi và họ có vị thế tương đương nhau thôi. Đừng quên đây là 'một thế giới ăn người' ngươi không phải không thấy qua. Trước sức mạnh tuyệt đối, quan hệ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Mặc Tân không chần chừ nói ra suy nghĩ của hắn.

"Hôm nay là thư của Nghi tỷ à?" Mặc Tân mở thư ra, đọc nội dung bên trong.

"Ưm, nhị tỷ bắt nạt ta." Mặc Lan hô lên một tiếng nắm tay Mặc Tân, tố cáo nhị tỷ mình.

"À, hai vị tỷ tỷ. Tứ di nương đi đâu rồi?"

Nàng ta có cặp mắt bén như ưng, phát hiện được hai vị ca ca của mình, hắng giọng hô to.

"Không biết. " Mặc Tuyết lắc đầu.

Một tháng này hắn thường xuyên trao đổi thư từ với Bạch Địa Cương và Bạch Nghi.

Tiếng cười đùa của họ vang vọng cả góc tường chỗ đó.

Một lát sau, chơi mệt mỏi. Cả năm nằm bên cây đại thụ, dưới bóng mát của nó, nghỉ ngơi lại sức.

"Ừm, ta ở thêm một tí nữa." Mặc Lương gật đầu đáp.

'Mặc gia chúng ta muốn phát triển rồi!' Mặc Lương mừng rỡ làm kí hiệu.

Mặc Lương càng là Thạch cấp tầng 7 hậu kỳ.

"Đừng đi, thư này không phải chỉ gửi cho một mình ta." Mặc Tân đưa tay bắt lại vai hắn.

"Ừm, đúng rồi đó. Lại qua một năm nữa nhỉ?" Mặc Hạ bấm tay đếm ngày, cảm khái thời gian vô tình.

Cả năm người chơi đùa sung sướng, ngươi đụng ta, ta đụng ngươi.

Mặc Lan khuôn mặt thỏa mãn, nàng ta đã nằm ngủ từ khi nào không biết.

"Ta làm sao biết được, ngươi đi hỏi lão cha đi!! Hắn chắc chắn sẽ cho ngươi vài lời khuyên và định hướng có lợi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tại sao ca không muốn tham gia?" Mặc Lương không hiểu nên hỏi lại.

Mặc Tân và Mặc Lương cười tươi nhập bọn với mấy chị em.

Nhưng bên trong hơi nổi lên một tí gợn sóng, bởi vì hắn chả nhớ gì về ngày giỗ của mẹ cả.

"Cảm ơn ngươi." Cựu Chuẩn Đế cường giả hơi gượng cười. Rồi quay sang nhìn ngũ muội:

"Đúng đó, chúng ta còn chưa kịp nói chuyện này cho ai cả." Nhị tỷ Mặc Hạ cũng để ý đến cử động của đại tỷ, gật gù đắc ý chia sẻ điều này với mọi người.

Đại tỷ hai tay làm kí hiệu: 'Ta và Tiểu Hạ đã thành công đổi tu công pháp.'

Dù cho bản thân hắn cũng chẳng có cảm tình nào với người phụ nữ mà bộ thân thể này sẽ gọi là mẹ cả.

Mọi người thay nhau tung hứng Mặc Lan lên cao. Cô bé nhỏ hét hô không ngơi.

Mặc Lan hậm hực nói ra, nàng ta không muốn ngắt lời người lớn nên mới nhẫn nhịn nãy giờ.

Hắn ẳm ngũ muội để nàng ta ngồi vững trên vai mình. Hóa tay làm chưởng, chưởng phong 'gào thét' tới chỗ h·ung t·hủ.

"Hợp lý." Mặc Lương gật gù đồng ý với lời nói của hắn.

"Nghi tỷ bảo tối mai sẽ có một trận tụ hội, tụ tập rất nhiều võ giả thuộc thế hệ trẻ của Thạch Sơn trấn. Ngươi có muốn tham gia không? Chứ ta là không muốn rồi đó!"

"Có thể là gặp vấn đề khó gì đó trong tu luyện?" Mặc Tân nhìn xem ngũ muội cười toe toét mỗi lần lên cao, nói ra.

Cho nên vấn đề an toàn của Mặc Lan không quá lớn. Lỡ ngũ muội bay khỏi xích đu, vẫn sẽ có người nhẹ nhàng bắt được nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chẳng sao cả, chỉ là ta hơi…Mà thôi." Mặc Lương tính nói cái gì đó, nhưng lại lắc đầu bỏ qua.

Tứ thiếu gia thân thiết vỗ bả vai của Mặc Tân.

Mặc Hạ và Mặc Tuyết đang đẩy xích đu giúp ngũ muội. Mỗi lần lên cao nàng ta lại hưng phấn hô to.

"Nghi tỷ chính là Bạch Nghi." Mặc Tân nhìn hắn đáp.

Mặc Tuyết như nhớ cái gì đó: "À, tam đệ. Ngày mốt là giỗ của mẹ ngươi đúng không?"

Vung đòn ngăn lại chưởng lực của Mặc Tân.

Tam thiếu gia rút ra tờ thư mà con bồ câu này mang theo, vuốt đầu nó rồi thả đi.

"Tam ca nói chuyện vớ vẩn. Lão cha thường hay bảo nhiều mối quan hệ, nhiều con đường." Mặc Lương phản bác hắn, dùng lời nói của người lớn để chứng minh những gì hắn nói là sai.

Mà lại lúc đó hắn cũng không yên tâm giao việc quan trọng cho mấy tên tay sai này. Toàn tự mình đi làm.

Con Bạch Cáp kia bắt được mục tiêu của lần này, nhanh chóng xà xuống, đậu vào tay hắn.

Mặc Tân cũng vui mừng vì thực lực của gia tộc gia tăng lớn hơn. Dù cho việc này có một phần công lao không nhỏ là của hắn, nhưng công lao lớn nhất lại thuộc về sự cố gắng vươn lên của mọi người.

"Hừ, ngươi dám đả thương muội muội ta. Ăn của ta một chưởng." Mặc Tân giả bộ nhăn mày, làm ra bộ mặt căm phẫn.

Mặc Lương sợ mọi người tiếp tục vấn đề này liền nhanh trí đánh trống lảng:

"Tứ di nương thế nhưng là Linh cấp cường giả, cái gì có thể làm di nương phiền lòng cơ chứ."

Lúc này cô bé nhỏ trông quá đáng yêu, Mặc Hạ nhịn không được nhéo nhẹ má nàng.

Mặc Lan vững vàng đứng trên đất bằng, hai tay chắp nạnh, không vui.

"Cái gì? Ngươi không những gọi ông ngoại ta là ông ngoại ngươi, mà còn gọi cả chị họ ta là chị họ ngươi à?!!" Mặc Lương trợn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

"Hahaaha, bản cô nương có cánh. A tam ca, tứ ca."

"Đã ngươi không đi, vậy ta cũng không đi." Mặc Lương gác hai tay sau đầu, bĩu môi nói ra.

"Bọn ta không nắm chắc được hành vi cụ thể của nàng ấy, nhưng có vẻ như di nương đang tu luyện." Mặc Hạ quan sát ngũ muội mình, vẫn có thời gian để trả lời câu hỏi của tam đệ.

"Mặc Lan đã chán ngấy từ lúc nãy rồi, mau ẳm ta xuống. Hừ, ca ca tỷ tỷ xấu xa, để ta ở trển đón gió nãy giờ."

Đại tỷ cười nịnh nàng, giơ hai tay ẵm nàng xuống dưới: "Muội muội ngoan quá, đúng là tấm gương sáng của chúng ta."

Bọn hắn đều là võ giả, tu vi không thấp. Tu vi võ đạo của đại tỷ và nhị tỷ là Thạch cấp tầng 6 đỉnh phong.

Mặc Lan hưng phấn hô to, khuôn mặt đỏ hồng vì hưng phấn.

"Ngũ muội quá ghê gớm."

Mặc Tân cũng không quan tâm mấy, sự chú ý của hắn đã tập trung đến nội dung trong bức thư.

Ngũ muội ngồi trên vai Mặc Tân như một vị đại tướng quân chỉ đạo hắn đánh bên nào.

Khí chất như có như không luôn toát ra sự tự tin, làm hắn nghĩ rằng chắc tam ca biết làm điều đó như thế nào.

Bỗng nhiên có một con Bạch Cáp từ đâu bay đến, lượn lờ trên bầu trời của Mặc phủ.

"Hi hi, ngũ muội biết bay a!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc Tân bất động thanh sắc gật đầu: "Ừm, tỷ nhớ không sai."

Mặc Tân ở bên cạnh, chờ xích đu mà Mặc Lan ngồi hạ xuống sẽ tiếp tục đẩy nó lên cao: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu thư nhỏ tuổi nhất của Mặc gia, tiếp tục dùng thân đón gió. Mặc cho các vị tỷ tỷ ca ca ở dưới nói chuyện rôm rả, nàng vẫn chăm chú tập trung vào nhiệm vụ vui chơi của mình.

Hắn không dám trực tiếp đến Bạch gia, sợ bà điên Bạch Khả Khanh kiếm chuyện.

Chợt, ngoài mặt hắn lại làm vẻ hơi buồn bã, người thân của mình mất mà không buồn thì hơi vô tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không lầm thì mẹ hắn vì sinh hắn, dẫn đến quá mất máu mà q·ua đ·ời, nghĩa là ngày mốt là giỗ mẹ đồng thời cũng là sinh nhật của mình.

"Bởi vì không có ích lợi gì!!" Mặc Tân lắc đầu, nói ra.

"Huynh có đề nghị phương hướng nào cho ta không?" Sau khi suy nghĩ một lúc, Mặc Lương gãi đầu hỏi ra câu này. Hắn chẳng có kinh nghiệm hay kiến thức gì trong truyện này.

Mặc Tân nhận ra nó, bật đầu dậy nhẹ nhàng, đi ra hơi xa so với cây đại thụ.

"To gan, ai cho phép ngươi dám ra tay trước." Mặc Hạ thờ phì phì hai lỗ mũi, ngay lập tức nhập vai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Từ chối