Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Bại!
Mặc Tân ăn trọn một cước tàn nhẫn, "A" sức mạnh đó khiến Mặc Tân bay ra khỏi vị trí sân đấu.
Hồng Đại Hổ từ lâu đã vào vị trí chiến đấu.
Cơ Thành Trung xem thấu ý nghĩ non nớt của tam đệ cũng hơi cười cười.
"Đùng." Một đòn này âm thanh vang dội, Hồng Đại Hổ không nhịn được, trợn mắt ngất ngay tại chỗ, trước khi bị sức mạnh từ cú đá hất bay ra xa.
Thất thần một giây, Hồng Đại Hổ vẫn kịp thời phản ứng vung tay phải, nhanh chóng chụp lấy chân của hắn. Hắn vẻ mặt hung ác, dùng chân trái làm trụ, dùng chân phải tung một cước 'v·út' mạnh bạo về phía đầu Mặc Tân.
Trước mắt hắn hiện tại là phần lưng phía bên trái của Hồng Đại Hổ. Hồng gia võ giả hai mắt co rụt, nhưng không kịp biến chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con trai, nhận thua đi, không sao đâu." Mặc Kiên đau lòng khuyên hắn.
"Thiên Tài Một Cước." Dứt lời dùng chân còn lại tung mạnh một đòn vào chính diện khuôn mặt của Hồng Đại Hổ.
Cứ tưởng hai người sẽ có một trận chính diện, thì không, Mặc Tân mượn nhờ chiêu thức ảo diệu của {Quỷ Ảnh Bộ}.
Nếu không phải lồng ngực yếu ớt phập phồng. Ai cũng tưởng Mặc Tân đã g·iết người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại Hổ, đừng có để thua một đứa con nít."
"Hahaha, con trai ta thắng." Mặc Kiên trước hết bật dậy, mừng rỡ hô to.
Nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu của một vị Chuẩn Đế, Mặc Tân kịp thời ổn định lại thân hình. Một cước đó suýt nữa thì đem những gì hắn ăn vào buổi trưa đều nôn ra.
Người thanh niên cười lên một tiếng. Cũng vận dụng thân pháp, đột tiến về phía Mặc Tân.
"Hừ, nhóc con đến đây." Hồng Đại Hổ nhe răng khiêu khích, nhảy vào sân đấu.
Hành động này làm cho tất cả mọi người khá ngạc nhiên. Không phải ai cũng biết nắn lại khớp xương đã bị trật ray. Trừ khi ngươi học y.
"Tiểu tử, ngươi nói láo, rõ ràng ngươi là Thạch cấp tầng 2." Hồng Đại Hổ phun ra một bãi máu. Đưa tay lau v·ết m·áu còn sót trên khóe miệng.
Nói thật hắn không giỏi khích đểu người khác, chiêu hồi nãy là hắn học trong tiểu thuyết.
"Tiểu tử ta phải nghiêm túc." Dứt lời, Hồng Đại Hổ 'gỡ phong ấn' tay trái hắn ra.
Thực lực của Hồng Đại Hổ rõ như ban ngày, hàng thật giá thật Thạch cấp tầng 3 võ giả.
"Quá vô lý."
"Em vợ thống lĩnh đấy, cẩn thận mồm miệng."
Mặc Tân hơi nhắm mắt lại. Phải nghiêm túc, nếu không sẽ thua a.
"Đại Hổ cố lên."
Mặt mày hắn bầm dập, máu chảy ra từ mũi và miệng.
"Ta chỉ đùa chơi thôi, thống lĩnh rất rộng lượng, hắn sẽ không để tâm." Một đám võ giả thuộc Thất Tinh quân đoàn ngồi ở không xa, quan sát trận chiến đấu này.
Mặc Tân vẻ mặt nghiêm túc, lần này là thật.
Tình trạng của tam thiếu gia, làm mọi người bên Mặc gia đều lo lắng.
Không cho Mặc Tân thời gian lại sức, đắc thế không tha người, Hồng Đại Hổ tung một cước trúng vào bụng hắn.
"Ai mất khả năng chiến đấu hoặc là đầu hàng trước thì thua. Ta sẽ làm trọng tài." Cơ Thành Trung không quên để lại đường lui cho tam đệ, lỡ hắn chịu không nổi có thể đầu hàng, tránh b·ị t·hương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tới đây, nhóc. Đã bảo chấp ngươi một tay thì một tay." Hồng Đại Hổ trượng nghĩa, chấp tay trái sau lưng.
"Thằng nhóc còn hôi sữa kia không biết có được không?"
"Bắt đầu đi."
Ròi bất chợt mở mắt ra, vận dụng chiến kỹ {Quỷ Ảnh Bộ} lao nhanh về phía Hồng Đại Hổ.
"Ê, nói không giữ lời." Mặc Tân giả bộ hốt hoảng nói ra.
"Hahaha, đúng thế. Thua sẽ rất mất mặt."
"Hự…Cr-ắc."
Ánh mắt Hồng Đại Hổ sắc bén, ý như một con báo đang săn mồi. Hắn không còn nhường nữa, là một võ giả kinh qua bao nhiêu sinh tử, võ đạo chi tâm của hắn không cho phép hắn bị coi thường.
Quả nhiên Hồng Đại Hổ ánh mắt trêu chọc nhìn hắn. Ngay cả tư thế cũng buông lỏng không ít.
"Hồng Đại Hổ, ngươi có được sự tôn trọng của ta." Mặc Tân hơi cười.
Người thanh niên bị hạn chế một tay, chân phải còn chưa kịp thu lại. Không thể làm gì khác, cắn răng nhịn một quyền. Dù sao chỉ là Thạch cấp tầng 1, sức mạnh cũng chẳng mạnh đi nơi nào.
Hồng Đại Hổ như đã thấy được kết cục của mình. Sao lại như thế, mới lúc nãy mình còn chiếm lợi thế mà.
Ngay cả ở Hoa Niên thành cũng chưa nghe nói qua.
Tay Hồng Đại Hổ hóa trảo y như rằng một con chim ưng đang đưa ra móng vuốt sắc nhọn lao xuống g·iết con mồi.
Hắn hiện tại đã ra ngoài sân đấu, may mà luật là mất khả năng chiến đấu hoặc đầu hàng mới tính thua. Đưa mắt nhìn qua Hồng Đại Hổ, người thanh niên vẻ mặt nghiêm túc, đưa ngón trở ngoắc ngoắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 55: Bại!
"Bắt đầu." Dứt lời, Cơ Thành Trung nhảy ra, nhường lại sân đấu cho hai bọn họ.
Mặc Tân mặt mày khó coi. Là hắn chủ quan và khinh thường người đối diện. Mặc cho có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng giác quan phản ứng siêu cường.
"Hahahaha nhóc con, xã hội hiểm ác." Hồng Đại Hổ cười ra tiếng, có vẻ hắn đang cảm khái Mặc Tân ngây thơ. Một luồng khí thế trên người hắn toát ra, gây áp lực lên Mặc Tân. Đây là võ giả khí thế.
Dù cho giác quan của Mặc Tân bắt kịp động tác của hắn nhưng thân thể vẫn chậm một nhịp.
Mặc Tân tiếp tục ra chiêu, một cước đá vào chân trụ. Người thanh niên vấp ngã về phía trước.
"Không thể tin được, không thể tin được."
Hồng Khánh có chút bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, vẫn không phải là đối thủ của Hồng Đại Hổ.
Cơ Thành Trung nhanh chóng đi đến cạnh Hồng Đại Hổ, nhìn xem hắn và công bố: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này mọi người đều yên tĩnh chốc lát.
Hắn nghiêng người né đi trảo công của Hồng Đại Hổ, một chân đem trụ còn lại xoay người cả thân thể đến sau lưng người thanh niên.
Đưa mắt nhìn Bạch Cáp bay xa, Cơ Thành Trung chuyển sự chú ý lên người hai vị gia chủ. Hắn lại bắt đầu phân chia khu vực tranh tài:
Nhưng thân thể này còn chưa nhận qua rèn luyện, còn chưa tạo lập được phản xạ cơ bắp. Với cả động tác của thân thể chưa thể đồng bộ với thần kinh phản ứng.
Võ giả của Hồng gia hai mắt hối hận, đáng lẽ hắn phải t·ấn c·ông dồn dập ngay từ đầu.
"Mặc Tân đến từ Mặc gia, thắng. Vậy, Hồng gia phải là người trả tiền cược. Mong các ngươi tự giác nghiêm túc chấp hành. Đừng để bị nhắc nhở!!"
Mặc Tân cũng không chịu thua: "Bằng tuổi ngươi có khi ta đã là Linh cấp võ giả, ngươi thật phế vật."
Bọn hắn lấy đường đi để làm sân đấu, khoanh vùng một khu.
"Hồng gia các ngươi quá vô sỉ, không giấu một tay sao được." Mặc Tân khoa tay nói lớn.
Tam thiếu gia đưa tay lên như chuẩn bị vung quyền.
Vừa vào trận Mặc Tân đã sử dụng uy thế của tinh thần lực, nhằm làm cho đối phương phân tâm, sáng tạo cơ hội. Nhân lúc đó, Mặc Tân cao tốc lao nhanh, trong tích tắc đã tiếp cận hắn.
Y như bảo: "Tiểu tử, nghỉ xong chưa? Nhanh vào đây ăn đòn."
Hồng Đại Hổ hơi coi trọng đứa nhỏ này. Dù miệng lưỡi không thật thà, nhưng có ý chí.
Mặc Tân thấy thế, giả bộ hơi vụng về vào chỗ, để làm đối thủ chủ quan.
Quá trình nắn lại thế nhưng khá đau đớn, một tên thiếu gia vắt mũi chưa sạch, thế mà chịu được. Còn đem khớp xương nắn lại, mặt không đổi sắc.
"Chiêu né người của hắn lúc nãy đơn giản là thần kỹ, không phải người thường có thể làm được."
"Hừm, hi vọng ngươi không hối hận." Mặc Tân hơi hừ.
"Cái gì? Tai ta nghe nhầm phải không?"
Ngay lập tức Mặc Tân chỉ kịp đỡ một bên, bên bả vai còn lại dù cho tránh được, vẫn b·ị đ·ánh cho trật khớp vai.
Vậy mà lại bị một đứa nhóc tầng 2 đánh bại triệt để.
Đột phá Linh cấp bình cảnh không phải là dễ, ở Thạch Sơn trấn chưa từng có ai dưới hai mươi tuổi trở thành Linh cấp cường giả cả.
Không chút nghi ngờ Hồng Đại Hổ ăn trọn một quyền, nhưng không chờ hắn phản ứng lại.
Mặc Tân không chậm trễ một phút giây nào, vung một quyền vào đó.
Một võ giả bình thường như hắn, nghĩ mãi mà không rõ.
Tam thiếu gia hai mắt bình thản, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn hơn, luồn qua háng của hắn. Ngay lập tức vận sức tung quyền vào cằm của Hồng Đại Hổ.
Người thanh niên chỉ là trong một chớp nhoáng tiếp cận hắn. Nhanh như một cơn gió, cùng lúc nãy đơn giản là hai người. Hai tay hóa trảo quất thẳng hai bả vai hắn.
Hắn là võ giả của một gia tộc, chiến kỹ càng là thông thạo. Lực chiến không thua gì Thạch cấp tầng 4 tán tu.
Thắng thua đã rõ ràng.
Hồng Đại Hổ ăn trọn một đấm, cả người văng ra năm bước, mới dừng được bước chân.
"Ầm." Nhưng nào như hắn ngờ, sức mạnh của một đấm này không tầm thường.
"Nhóc con, cẩn thận." Hơi nhắc nhở người thiếu niên.
Hắn chẳng thấy có tác dụng gì cả, vậy mà trong tiểu thuyết mấy đứa phản diện tức kinh khủng.
"Hahaha, có chí khí." Hồng Đại Hổ không chấp nhặt với trẻ con. Chỉ xem đó là trò đùa.
Không nói lời nào, vận dụng đấu pháp trong {Huyền Nguyên Chân Kinh} vung một cú đá ngay mạn sườn trái của người thanh niên. Bởi vì chiều cao khá chênh lệch, hắn không thể nhắm tới đầu.
Bỗng nhiên, Hồng Đại Hổ rợn cả người. Hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Cả hai tuyển thủ sẵn sàng." Hắn ra lệnh hai người vào vị trí.
Còn bày đặt mặt mũi người lớn, nhường nhịn người ta. Lần này thua không oan, đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Người của Hồng gia cổ vũ cho hắn. Phải biết đối thủ chỉ là một tên tầng 2. Đúng là bánh rớt từ trên trời xuống, thắng sẽ được gia tộc thưởng rất nhiều.
"Đại Hổ sẽ thua ư?"
Mặc Tân không đoái hoài đến thứ gì nữa. Nắm bên bả vai bị trật, giật rắc rắc vài phát lại trở về đúng chỗ.
Vì không muốn bại lộ quá nhiều thực lực, cho nên Mặc Tân chỉ lộ ra lực lượng ngang ngửa với tầng 2.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.