Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Công bình?
"Được rồi thưa cha."
"Buồn cười, vì một đám dân đen, cần phải làm đến thế sao?!" Một tên võ giả cười mỉa mai.
Có người không hiểu 'dùng cả khí số của Mặc gia để thề' là gì? Vội vàng hỏi người bên cạnh, hi vọng họ có thể giải đáp cho mình.
"Không có. Ta có phải con gái đâu mà phải lúc nào cũng phải sạch sẽ thơm tho. Mang cái đó làm chi, kiếm cái chỗ có nước, úp mặt vào là xong chuyện." Mặc Tân lắc đầu, rồi lại lắm lời.
"Mặc gia, chơi lớn."
Mặc Tân thấy được cảnh này, không hiểu làm sao, nước mắt hắn rơi, lẩm nhẩm:
"Lão cha, ngươi khóc à?" Mặc Tân nghi hoặc nhìn xem hắn, chỉ là một toà lầu các thôi mà, sập thì xây lại thôi.
Những người ở ngoài bàn tán sôi nổi. Bọn họ đều là võ giả, chính là mật thám đến từ các gia tộc khác.
"Nhạc phụ, tam đệ. Xin lỗi ta đến muộn." Cơ Thành Trung c·ướp thùng nước trên tay Mặc Kiên, áy náy nói ra.
Hắn vội vã, đi xuống đống tàn tích, mong muốn đỡ bọn họ đứng dậy.
Mở mắt ra chính là khuấy động Thạch Sơn trấn phong vân, Mặc gia đại gia chủ Mặc Kiên.
Đứng ở địa thế trên cao.
"Hahaaha, dám dùng khí số của cả gia tộc cơ à."
Vài người trong Thất Tinh quân đoàn cũng kính nể, khom lưng hành lễ.
Trong thế giới pháp trị, đúng sai được phân chia rõ ràng. Nhưng ở thế giới này, ai mạnh người đó chính là chân lý.
"A Kiên, h-hứa với ta."
Tiền làm được hằng tháng, hắn đều mang đi để chữa bệnh cho con gái mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiếp người bình thường, thì cho dù ở đâu, khổ nhất vẫn là họ.
Cơ Thành Trung vội vã đỡ hắn dậy, quan tâm: "Tam đệ, ngươi bị sao đó?"
Mặc Kiên cũng không nhịn được, cũng khụy gối quỳ xuống, xin lỗi từng người.
Kẻ yếu phải cuối đầu để chấp hành. Bọn họ đã sẵn sàng chấp nhận cố gắng mấy năm nay của mình trở thành mây khói. Chịu đựng sự áp bức này.
"Hahaha, cha ngươi mà lại khóc à. Chỉ là bị khói bụi hun cay mắt thôi. Ngươi có miếng khăn giấy nào không? Cho cha xin." Mặc Kiên cởi mở cười.
Suy cho cùng Mặc gia cũng là thế gia, sẽ chỉ bóc lột dân chúng, chứ không phải là thật tâm bảo hộ họ.
Đặc biệt là ở trong cái thế giới nhược nhục cường thực này, chỉ cần bất cẩn vậy thì số mệnh tuột khỏi tay, rơi vào tay kẻ khác.
Ai cũng tò mò hắn sẽ làm gì? Làm sao để giải quyết đống phiền phức này?
"Ta chỉ có hai lần làm trái với đạo nghĩa của mình, lần thứ nhất chính là lừa cha ta. Lần thứ hai, chính là lúc cưới tam nương tử của ta."
"Ừm, đa tạ nhị ca."
Khóe mắt không tự chủ chảy ra nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Haha, ta không có yếu ớt đến vậy." Đinh Dũng nắm tay hắn, mượn lực đứng dậy.
Giọng nói hữu lực, mạnh mẽ: "Các vị hương thân phụ lão. Như mọi người thấy ta họ Mặc, tên Kiên. Kiên trong kiên định, thủ vững bản tâm và đạo nghĩa."
"Ư…A." Một cơn đau đầu ập đến, quá đau đớn, cho dù hắn cũng không chịu được.
Cơ Thành Trung còn muốn nói gì đó, nhưng bị nhạc phụ mình phẩy tay.
"Đệ không sao. Chỉ là hơi mệt thôi." Mặc Tân hơi cười.
"Ngươi ngồi nghỉ một tí đi."
"Ngươi vẫn chưa khỏi bệnh hả?" Hắn lo lắng cho Mặc Tân. Sợ hắn ngất xỉu như tối hôm qua.
Ở đó vẫn còn vài chỗ bốc lên khói trắng, do nhiệt độ quá nóng đã phải hạ nhiệt tức thời.
P/s: lúc viết chương này, tôi cảm giác được bút lực của mình có phần không đủ. Nhưng chịu thôi, thà viết còn hơn không. Khi nào trình độ viết văn tăng cao, tôi sẽ về viết lại.
Thậm chí Trực Thanh dập đầu càng mạnh, đến mức tét trán đổ máu cũng không dừng lại.
Có người thứ nhất, cũng có người thứ hai…Gần hàng trăm người đều quỳ lạy Mặc Kiên.
"Không thể không nói, Mặc gia phát triển đến mức đưa thân đứng hàng tam đại phú hộ, không chỉ là nhờ may mắn."
Mặc Kiên hắn nhìn thấy muôn vàn đôi mắt.
"Hahaha, ngài hôm nay thật hào phóng."
Mặc Kiên nghiêm túc, liếc qua những mảnh đời ở bên dưới.
"Bọn họ không dám, nhưng Mặc gia chúng ta dám đòi tiền bồi thường." Ánh mắt Mặc Kiên trở nên sắc bén.
"Với cả dân chúng bình thường không có cái gan để đắc tội với các đại gia tộc. Chúng ta là người thu thuế của họ, vậy thì phải làm hết sức bảo vệ họ."
Không khác đều đang nhìn xem hắn, quần áo dơ bẩn, vì lửa lớn. Nhưng ánh mắt lại trong sạch, không bỏ một phút giây nào nhìn xem hắn.
Thấy tình hình đã được kiểm soát phần nào. Cơ Thành Trung vẻ mặt nghiêm trọng, lao đến chỗ Mặc Kiên và Mặc Tân.
Chẳng mấy chốc với sự gia nhập của Thất Tinh quân đoàn, sự lan tràn của lửa dần dần được khống chế.
Chương 52: Công bình?
Thấy Mặc Kiên yên tĩnh ngắm nhìn cảnh tượng này, Trực Thanh thông minh không có làm phiền hắn. Quay sang nhìn mặt đen đại thúc: "Đinh Dũng, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Mặc Kiên sau một lúc lâu đứng lặng người, hắn hoàng hồn.
Mặc Kiên cảm giác người mình có vô hạn sức mạnh.
Dẫn đầu một đoàn người, chắc hẳn là Thất Tinh quân đoàn mà hắn đang thống lĩnh.
Mặc Kiên vừa dứt lời. Cả phố đều yên tĩnh lại.
"Thành Trung, không phải lỗi của ngươi. Suy cho cùng là ta bất cẩn." Mặc Kiên mặt mày đầy tro, cười khổ. Hai mắt đỏ lên, bởi vì khói lửa làm cay mắt.
Hắn bước ra từng bước chân, đi đến chỗ tàn tích, hơi chật vật leo lên đống tàn tích.
Đinh Dũng ngồi ở dưới đất, nhìn xem hắn: "Tứ thiếu gia cùng đại thiếu gia của Hồng gia đánh nhau. Không biết làm sao mà cả Mặc Hiên các đều đổ sụp, đ·ám c·háy lan qua xung quanh. Chúng ta cũng vừa dập tắt hoàn toàn thế lửa."
Lúc này Trực Thanh cũng đã mang người quay lại. Hắn phải bận rộn lo liệu đống hỗn độn ở phía bên kia.
Tuy đây là lần đầu tiên Tam Thủy phố gặp chuyện như vậy, nhưng bọn họ không nghi ngờ chút nào.
Mặc Hiên gánh hát thế nhưng là nhà của bọn hắn a. Bây giờ nhà bị t·hiêu r·ụi, chỉ còn là một đám tàn tích, làm Trực Thanh mấy người hơi thương tiếc.
"Việc này mặc dù là lỗi của Mặc gia khi không có bảo vệ tốt địa bàn của mình, nhưng vẫn là do Hồng gia kiếm chuyện trước." Cơ Thành Trung bất mãn với Hồng gia.
"Hahaha, ngươi nói đúng. Sống sướng lâu rồi, ta quen." Mặc Kiên cũng cười nhạo hành động của chính mình.
Khuôn mặt của Mặc Kiên được lau sạch sẽ, cả người có tỉnh táo hơn không ít. Hắn lắc đầu: "Dân chúng họ không suy nghĩ nhiều đến như thế. Ai bảo vệ tốt bọn họ, ai tạo điều kiện thuận lợi cho họ an cư lạc nghiệp và kiếm được tiền, thì họ theo ai."
Mặc Kiên chỉnh trang lại y phục. Phủi đi phần vải áo dính bụi tro.
"Nhị ca, ngươi đang tuần tra gần chỗ này sao?" Mặc Tân tuy hỏi hắn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ hàng đầu. Tạt nước phát nào, d·ập l·ửa phát đấy.
"Lắm lời, các huynh đệ theo ta d·ập l·ửa." Cơ Thành Trung cười mắng bọn thuộc hạ của mình.
Nào là cứu người bị đè dưới tàn tích, khiêng người đi chữa thương. Lo liệu hậu sự cho n·gười đ·ã k·huất, mang thân thể họ về cho gia đình. Cho nên đến hiện tại hắn mới dẫn người chạy đến.
Dù cho Mặc Hiên các bị sập, nhưng Mặc Tân chẳng có tí gì là nao núng và lo lắng. Khí vận của Mặc gia sắp hóa thú, không có lý gì đây là việc xấu. Chắc hẳn nó sẽ liên quan đến việc tốt nào đó.
"Hừ, ai là dân đen, chẳng lẽ ngươi là thượng đẳng." Một kẻ khác không hài lòng.
"Ca ca, sao ngươi lại c·ướp kẹo của ta."
Hành động của hắn gây nên sự chú ý của mọi người ở đây.
Mọi người không ngờ Mặc gia lại chịu bỏ tiền ra bồi thường cho bọn họ.
"Mặc Kiên có khí phách, kẻ này nếu còn trẻ chắc chắn rất đáng sợ."
Nhưng không một ai chịu đứng dậy, lần đầu tiên trong đời bọn họ thực lòng muốn quỳ lạy một vị quần áo cẩm lệ gia chủ.
Hắn dẫn bọn họ đi múc nước từ giếng. Mỗi người gánh ba bốn thùng nước lớn chạy đi vào trong thế trận nóng bỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Công Bình."
Mặc Kiên đứng chôn chân tại chỗ, xem đám tàn tích đen thui trước mắt.
Một âm thanh hùng hồn vang lên. Chính là nhị ca Cơ Thành Trung. Hắn mặc uy vũ trọng giáp, bên hồng đeo đao, khuôn mặt tuấn tú, nhìn y như thần tướng trên trời.
Người hiểu rõ lại kinh ngạc ngây người, đây là đem cả gia tộc ra để cược a.
Hít một hơi sâu.
"Ca ca, cõng đệ cõng đệ."
Có căm hận, nổi giận, tuyệt vọng, cười nhạo, chẳng hề để tâm…
Hắn đã phụ lòng tất cả những người ở đây.
Trong lúc Mặc Kiên đang rửa mặt từ một thùng nước, Cơ Thành Trung đi đến: "Nhạc phụ, ngài có tính toán gì không?"
Nửa canh giờ sau, đ·ám c·háy cuối cùng bị một hồi nước dập tắt. Kết thúc sự kiện lần này.
Mọi người thấy Mặc Hiên các sắp sập đều hớt hả chạy trốn, cho nên không có thiệt hại về nhân mạng, cùng lắm b·ị t·hương nhẹ mà thôi.
Trực Thanh nhìn xem khung cảnh hoang tàn trước mắt, có chút sững sờ. Đám thuộc hạ đi theo hắn cũng giống như thế, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Mấy đứa, trò chuyện để sau. Mau tập trung tinh thần đối mặt với kiếp nạn này." Mặc Kiên lau mặt, nhắc nhở hai người.
"Không có, động tĩnh bên này quá lớn. Thất Tinh các không thể mặc kệ." Cơ Thành Trung cũng tham gia triệt hạ đ·ám c·háy.
"Thống lĩnh, nhớ giữ lời." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loạng chà loạng choạng, té ngã trên đất.
Một vị cao to đại hán không nhịn được, rớt nước mắt, quỳ xuống đầu gối của mình: "Tạ ơn Mặc gia chủ, con của ta có tiền để chữa bệnh rồi."
Hắn cũng đã kịp thời trở lại bên Mặc Kiên, cùng nhau gia nhập vào đoàn người d·ập l·ửa.
Có nam nhân trùng tuổi hắn, có thiếu niên cùng tuổi hai đứa con trai, có phụ nữ còn đang vội vã bế đứa bé, có cô bé nhỏ đang sợ sệt nắm chặt tay cha mẹ, có cô nương mặt mày lấm lem…
Nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay ấy đang đặt trên vai mình.
Nếu tháng này không có tiền, vậy thì hắn không biết phải làm sao.
"Còn sức không?" Trực Thanh đưa tay ra.
"Chỉ cần không phải võ giả, thì đều là dân đen." Hắn đỗi lại, không nể mặt.
"Ta-Mặc Kiên lấy khí số của cả Mặc gia để xin thề, các ngươi tổn thất bao nhiêu, ta sẽ bồi thường gấp mười, thậm chí bỏ tiền hỗ trợ các ngươi xây lại nhà, xây lại quán…"
"Aizzz, may mà lần này không có t·hương v·ong." Mặt đen đại thúc thở phào.
Đinh Dũng vuốt mồ hôi trên trán để xuống thùng gỗ, ngồi bệch xuống đất, nghỉ một tí.
Hắn quên luôn cả mình đã từng là ai, từng khổ như nào, từng phải luồn cuối như nào.
"Và đây chính là lần thứ ba, ta làm trái đạo nghĩa của mình. Ta không thể thủ vững được những người đã tin tưởng và giao phó sự nghiệp của họ cho ta. Không, không phải chỉ là sự nghiệp, là ước mơ, là lý tưởng, là cả cuộc đời ngắn ngủi của họ."
Đinh Dũng, Trực Thanh cũng cùng đại ca của họ cùng quỳ.
Trông khá buồn cười.
Vì là võ giả nên thể phách của bọn hắn rất cường đại, hoàn toàn không sợ đám lửa bình thường này.
"Ô, Mặc Kiên ta biết bay. Hahaha."
Nhắm mắt lại ta chỉ là một đứa trẻ lẽo đẽo theo chân huynh ấy.
Cơ Thành Trung cũng không nghi ngờ, chắc hẳn là đệ ấy d·ập l·ửa quá mệt mỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vâng, nhạc phụ."
"Đúng thế, đáng tiếc đã qua tuổi trung niên." Một tên võ giả tiếc nuối thở dài.
Quả thật, trong trường hợp này hắn không khác gì tiên nhân giáng trần, hạ phàm giúp đỡ đám phàm nhân d·ập l·ửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.