Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Nghi ngờ
Diện tích khuôn viên đạt tới 10000 mét vuông, chiều rộng bằng chiều dài đều là 100 mét.
Cha nào con nấy, chẳng có ai là chịu tin lão phu. Đến lúc đó thì trợn mắt ra hô ta lợi hại, ta cũng không đếm xỉa đến.
Mặc Tân cùng Mặc Lương nhìn xem Mặc Lan, cả hai đều gật đầu.
Sau một lát, mọi người cũng đã ăn xong. Bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ.
Nếu không sẽ bị trận pháp giam cầm, cấm linh, mù mờ phương hướng…
Góc nam, tấm thứ hai đã được dán xong xuôi. Lại xuất hiện hiện tượng giống như tấm thứ nhất.
Hai má của nàng không lúc nào là không phồng lên.
Tới lượt Nhâm lão, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể ra chuyện tối hôm qua, ấn sự thật mà kể.
Mặc Lương hơi chút thất thần, cảm giác được có người kéo áo mình, liền hoàn hồn.
Chẳng lẽ bảo ta là thiên tài, mọi thứ vô sự tự thông.
Ở đó không còn gọi là góc tường nữa. Bởi một thân cây cổ thụ cao lớn đã thay thế góc đó.
Đang lúc hắn loay hoay tới những bước cuối cùng.
"Vậy thì để tối nay xem sao. Hi vọng là thật." Mặc Kiên chờ mong.
Ánh mắt trầm tư như đang nghĩ cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người thường ở lâu, giúp bảo dưỡng thân thể, gia tăng một ít tuổi thọ.
Hắn muốn bày trận, vậy thì phải dán bốn tấm phù bảo này đến bốn góc tường của gia viên.
Tường nhà là màu vàng, cho nên thùng sơn cũng là sơn màu vàng.
Hắn cầm cái đỉnh đồng lên, xem qua xem lại, sờ vuốt các thứ.
Đầu tiên là Mặc Tân hai người báo cáo công việc tối hôm qua.
Nghe nói Hoa Niên thành có một mỏ linh thạch nên mới phát triển trở nên phồn vinh như thế.
Nhưng người ta đa phần dùng nó như là một loại đơn vị tiền tệ hơn.
Hiển nhiên là đã tập luyện rất nhiều, sợ tứ ca quỵt nợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đánh g·iết số một, xem như mọi việc đã kết thúc rồi. Không cần đụng đến hắn.”
Cành lá thô to, tán cây che hết ánh nắng mặt trời, nhưng không mang lại vẻ âm u thay vào đó là rất mát mẻ.
Rất giống bọn hắn, có nợ tất nhớ, có thù tất báo.
Trong tay cầm một cái thùng, "Thiếu gia, thùng sơn của ngài đây."
Mặc Kiên gật đầu: "Đúng đúng, chính mắt ngài quan sát được."
"Vâng, thưa cha." Mặc Lương đáp, Mặc Tân miệng đầy thức ăn gật đầu.
Linh cấp võ giả ngoài việc hấp thu linh khí trong thiên địa, cũng có thể hấp thu linh khí trong linh thạch để tu luyện.
Gật đầu, hài lòng với tác phẩm của mình, liền đến nơi tiếp theo.
Vì hắn đã trở thành một tên võ giả. Trong năm cái huyệt đạo đều chứa đựng không ít linh khí.
Ngâm nga vài câu ca hồi còn ở địa cầu. Vui vẻ quét từng miếng sơn lên, chổng mông qua bên này, chổng mông qua bên kia theo điệu hừ.
Ngày hôm nay có thể trực tiếp bố trí phù trận, nâng cao an ninh của nhà mình.
Sau đó lấy sơn tường tô lên để che giấu.
Nơi đó là chỗ ở chính của người hầu, hộ vệ và phòng bếp.
Thạch Sơn trấn lâu lâu xuất hiện vài viên, đều bị tranh giành hết. Mặc gia từng chiếm được ba viên, đã sử dụng hết.
Ngũ muội cùng các vị di nương đi dạo tiêu cơm rồi. Thực ra đẩy các vị di nương đi là ý của Nhâm lão.
Đi trên đường thấy người, đều chào hắn một tiếng tam thiếu gia. Hắn cũng vui vẻ đáp lại.
Là chỗ chơi yêu thích của Mặc Lan, cành của cây còn được cột lại một cái xích đu nhỏ nhắn của nàng ta.
Không phiền ngươi nữa." Đưa tay cầm lấy thùng sơn, Mặc Tân nói.
Có điều là phải làm bí ẩn một tí.
Bất quá phải kiểm tra thử xem ngoài ngân lượng ra thì nó còn nhân bản được thứ gì nữa.
Có hai tấm đã được dán xong, cho nên tụi nó cảm nhận được đồng loại khí tức, hơi sáng lên như là đang chào hỏi.
Mặc gia thực sự rất rộng, nếu xếp ở địa cầu, tuyệt đối được xưng là tài phiệt.
Đi đến trước cửa sân, thấy Linh Nhi đã đứng ở đó.
Nhớ món nợ của ca ca đến mức độ, nãy giờ không nói vấp một câu một chữ.
Sau khi dán xong, phù bảo ngay lập tức hấp thu thiên địa linh khí, biến tướng làm cho khu vực này hội tụ rất nhiều linh khí.
Dù sao ngân lượng không phải vạn năng. Võ giả khi đột phá thành Linh cấp, giá trị của ngân lượng thẳng tắp hạ xuống.
Cả gia đình đều tập hợp đông đủ, thiếu mỗi đại tỷ, nhị tỷ.
Giống như lão cha tính xây cái này cho mấy đời ở luôn vậy.
Chỉ c·ần s·au này trận pháp thành, bầu không khí Mặc gia sẽ có lượng linh khí rất đậm đặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ mười bước chân là sẽ có một cái, kiểu dáng đều rất đẹp mắt. Khiến cho toàn gia viên thông thoáng, mát mẻ.
Chợt một thanh kiếm gác lên cổ hắn.
Ai biết đâu, lỡ sau này người ta đổi vận thì sao. Đến lúc đó xui xẻo chính là mình.
Khắp nơi có thể thấy được hoa lá, cây cỏ. Có vẻ như Mặc Kiên rất hứng thú với cây cảnh.
Làm người, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Đặc biệt là người ta còn cười chào đón mình.
Nơi đó chỉ còn lại Mặc Kiên ba cha con cùng Nhâm lão.
Quả thật là muội muội ruột mình. Không cần phải xét nghiệm ADN.
Nghe không khỏi cũng quá ảo đi. Ai mà sẽ tin cơ chứ.
Mặc Tân vuốt chén trà trong tay, không lên tiếng.
Mọi người thần thanh khí sảng ngồi ăn sáng với nhau.
Mặc Kiên liếc mắt qua hai đứa con trai mình: "À chờ ăn xong, các ngươi báo cáo chuyện tối qua cho ta đi."
"À cha, ngài định xử lý như nào hai tên dược đồng kia?" Mặc Tân thăm dò thái độ lão cha.
Vì thế hắn đã vẽ hoàn tất cái phù bảo thứ bốn, mà không cần nhờ đến đại bổ dược.
Lúc này Mặc Lương nhớ lại cái gì: “Còn cái tên Thạch cấp tầng bảy thì sao? Ngài xử lý hắn như nào?”
Sẽ làm cho Nhâm gia gia cùng Tứ di nương chú ý đến.
Sau đó thi triển bí pháp, thành trận. Từ này ai muốn ra vào Mặc gia đều phải đi cửa chính hoặc là cửa sau.
Không nên đắc tội với người khác, dù cho người ta có là một tên ăn mày đi nữa.
Tứ muội rực rỡ cười, rồi lại ăn cháo.
Thậm chí còn chuẩn bị điều một vị Lực cấp võ giả đến đây xem xét."
Đối phương có ý đồ t·ấn c·ông gia chủ sẽ bị trận pháp mạt sát.
"Hi vọng cái gì, vốn chính là sự thật. Chính mắt ta nhìn thấy." Nhâm lão cam đoan.
Đôi khi vểnh tai lên nghe thử người lớn họ đang nói cái gì.
"Dạo này không biết thế nào? Các thôn xóm quanh đây thường xuyên có người bị m·ất t·ích." Mặc Kiên đẩy ra chủ đề.
"Hiển nhiên là vẫn giao cho hai đứa bay. Muốn làm gì thì tùy, ta không quản." Mặc Kiên làm một hớp trà.
Nếu như chiếc đỉnh này có công dụng y như vậy, thì Mặc gia xem như cất cánh.
Mặc Kiên hơi lắc đầu: "Không biết, Thất Tinh Các dạo này mới bắt đầu điều tra.
Còn như da thú, huyết dịch đều bị hắn sử dụng cho việc vẽ bùa. Xem như hết rồi.
Mặc Lương ngoắc tay với nàng: "Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy."
Vừa ăn cơm, vừa trò chuyện một lát.
"Nên g·iết, để trừ hậu hoạn." Mặc Lương một mặt lạnh lùng.
Bỏ qua mấy thứ suy nghĩ trong đầu, Mặc Tân chuyên tâm ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Lan giơ ngón út: "Giữ lời chứ?"
Đi tới nơi, kiểm tra kỹ càng không thấy bóng dáng của ai liền đưa tấm phù bảo dán lên.
Không cần phải đối xử tốt, nhưng ít nhất là không được đối xử xấu xa với họ.
Cầm bốn lá bùa cất vào trong ngực, lại bước ra khỏi cửa phòng.
Điều này sẽ không gây ảnh hưởng đến năng suất của lá bùa, nên yên tâm lớn mật mà sơn.
Mặc Kiên hiểu ý, dỗ ngon dỗ ngọt, ám chỉ các vị nương tử của mình.
Đang ăn vui vẻ thì liếc sang tứ ca, như nhớ cái gì, kéo nhẹ áo hắn: "Tứ ca, ngươi còn nợ ta mười cây kẹo hồ lô. Chừng nào thì trả?"
Sáng hôm đó, gần tới trưa.
"Có khi nào là do yêu thú không?" Nhâm lão cho ra cái nhìn.
Về việc Mặc Lương lỡ tay đ·ánh c·hết một tên dược đồng, cùng bị giam giữ Vương Điền hai người.
Đến nơi, bỏ thùng sơn xuống. Lấy ra một lá bùa, dán vào góc tây của gia viên.
Hắn cũng không muốn bị phát hiện, vì không thể giải thích làm sao mà mình biết được mấy thứ này.
Mặc Tân hồi sáng dậy sớm, đã thành công vẽ ra cái phù bảo thứ bốn.
Ngồi ở nhà chơi, tự động ngộ ra được.
Thấy hắn có chút không tin mình, Nhâm lão hừ một tiếng.
Sau đó Nhâm lão bảo tối nay chúng ta cùng thử lại, thì gia chủ Mặc gia bán tín bán nghi.
Nhâm Xung vỗ đầu: “Ấy, ta quên mất. Chỉ lo để ý dị bảo. Bất quá không cần lo, hắn không biết nguồn gốc của đám dược thảo.
"Đúng thật, ta dạo này ở nhà cũng có thể thường xuyên nghe thấy. Có vẻ tình hình rất nghiêm trọng." Đại di nương tiếp lời.
Quẹt năm sáu phát, lá bùa xem như biến mất, hòa vào làm một với vách tường.
Đình viện, lầu các và phòng ở rất nhiều. Phải nói là rất rất nhiều.
Thấy là ngũ muội, cười cười vuốt đầu nàng: "Hahaha, xem ta này. Lát nữa ăn sáng xong, ta sẽ đi mua liền cho ngươi."
Bầu không khí trên bàn ăn rất hòa hợp.
Mặc Kiên lúc đầu là không tin trên đời có thứ bảo vật như thế. Quá vô lý.
Mặc Tân vừa thưởng thức cảnh vật, vừa đi dạo về phía tây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng đông, khá gần với nơi ở của ngũ muội.
Ngũ muội há miệng ăn cháo, trông rất thỏa mãn.
Trở về phòng, Mặc Tân từ trong tủ quần áo, lấy ra bốn lá phù bảo.
Cả đám đều nghiêm túc ăn cơm, không có hiện tượng đùa giỡn trên bàn ăn.
Chương 20: Nghi ngờ
Khi bố trí phù trận hoàn tất sẽ khiến cho thiên địa linh khí xung quanh nơi này có sự b·ạo đ·ộng yếu ớt.
Hiện hắn đang trên đường hướng tới góc đông.
Nói thật, từ lúc trọng sinh hắn chưa lần nào đi thăm quan cái nhà này, hôm nay là cơ hội tốt.
"Ừm, cảm ơn ngươi. Đi làm gì thì làm đi.
Đến cảnh giới này, người ta dùng linh thạch. Do thiên địa linh khí tạo thành.
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.