Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54


Giang Mạn cau mày mắng:" Lúc truyền dịch màkhôngcó ai nhìn cả,anhthìngủ như thế? Có biết nguy hiểm lắm haykhông?"

Trình Khiên Bắc gật gật đầu,nóithêm:" Ngăn chặn tin tức về vụ tai nạn, đừng để lộ ra tên của tôi."

Trình Khiên Bắc:" Làm sao mà biếtanhbị gãy hai xương sườn?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắc nhìn theo bóng lưngcôkhuất sau cánh cửa, ngẩn người nhìn mãi như vậy rồi bật cười khe khẽ.

Bác sĩ dặn dò rất nhiều về ăn uống, chẳng qua đều là những đồ dinh dưỡng thanh đạm có lợi cho việc liền xương. Nhưng căn tin bệnh viện cũngkhôngcó đủ,côchỉ có thể muamộtchút cháo loãng và dưa cải.

Gãy hai xương sườn bên trái, phổi bị trầy xước, về phần tổn thương những chỗ phần mềmthìkhôngcần nhắc đến nhiều.

"khôngphải, trước đó tôi thấyanhấy giống như làkhôngviệc gì ấy!"

" Thế cho nên cứ để truyền dịch trong khi chỉ cómộtmình ngủ thiếpđiđấy hả?"

Rốt cuộccôvẫnkhôngđành lòng, lúc xách theo hộp đồ ăn quay trở lại, bắt đầu suy nghĩ ngày mai phải gấp rút liên lạc với đầu bếp, hơn nữa còn phải tự mình giám sát, kẻo đầu bếp lại nêm quá nhiều gia vị.

Edit: Michellevn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trợ lý Lâm hết sức cẩn thận đỡanhnằm thẳng người, đắp chăn choanhrồi điều chỉnh chai truyền dịch, lúc này mới khẽ thở ra, nhìn người đàn ông nhắm mắt mím môitrêngiườngnói:" Trình tổng,anhxem từ phòng phẫu thuật ra còn chưa đầy 2 tiếnganhđãxuống giường rồi, nếu để bác sĩ nhìn thấysẽbị chỉ trích đấy.anhlà bị gãy tận hai xương sườn cơ đấy, suýt nữathìxuyên vào tim, nghe đếnthậtdọa người ta mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 54

Nghe thấy hai chữ (车祸)" tai nạn giao thông”, đầu dây bên kia mẹ Giang kinh hãi kêu lên:" Cái gì? Sao có thể bị tai nạn giao thông được chứ?"

Taycôđặt lên nắm tay cầm, mím mím môi có chút tự giễu, luôn là như vậy,khônghềnóichocôbiết cái gì? Mãi xemcôgiống như con ngốc.côcó chút căm tức mà buông tay ra, xoay ngườiđiđược mấy bước rồi cuối cùng vẫn dừng bước quay trở lại, đẩy cửa bước vào.

nóixongthìđiện thoại di động vừa mới tiện tay để bên gốiđãđổ chuông,anhvội vàng cầm lên, nhìn thấy dãy số,trêngương mặt vụt thoáng quamộttia mất mát khó nhận ra,anhkhẽ cau mày,nóivới trợ lý Lâm:" Cậu trở về công tyđi, tôi ở đây cậukhôngphải lo nữa, có việc gì tôisẽthông báo cho cậu."

" Bị người ta tông vào đuôi xe." Giang Mạn trả lời bâng quơnhẹnhàng.

Gương mặt Trình Khiên Bắc vô cùng nhợt nhạt, đến cả bờ môi cũng chẳng có tí màu máu nào, chầm chậm di chuyển đến bên giường, lúc nằm xuống vì lồng ngực đau đớn mà lông mày nhăn lại thành chữ xuyênrõràng.

Mẹ Giang do dự giây lát:" Vậy được rồi, con phải chăm sócthậttốt, tự mình làm chút đồ dinh dưỡng cho nó."

Đầu kia ừmmộttiếng:"đãhiểu."

Trợ lý Lâm:" Vậy cũng bị gãy hai xương sườn kìa!đãvậy còn sượt qua phổi, giờanhchỉ nên nằm thôi đừng có lăn lộn nữa. Cái chính là tố chất cơ thểanhtốt, nếu đổi lại là người khác,khôngbiết thành cái dạng gì đâu!"

Đầu dây bên kia mẹ Giangnói:" Mạn Mạn, mẹ gọi điện thoại cho Khiên Bắc kêu nó cuối tuần về ăn cơm, mà nónóiđangnằm viện, tuần nàykhôngvề được, mẹ hỏi nó làm sao, nónóilà có chútkhôngthoải mái. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế hả? Con cũngkhôngnóivới cha mẹ là nó sinh bệnh nữa."

Giang Mạn gật gật đầu:" Được."

Giang Mạn miễn cưỡng:" Có con chăm sóc rồi mà,khôngsao hết."

Trợ lý Lâmmộttay đẩy giá đỡ truyền dịch,mộttay đỡ ông chủ nhà mình:" Trình tổng,anhchậmmộtchút!"

" Sao màkhôngcần hả?đãnằm viện rồi đấy!"

cônhìn bác sĩ, hỏi thăm dò bằng giọngnóirun run:"thậtsựlà nghiêm trọng như này sao?"

Bác sĩ cười:"côđangnghi ngờ bệnh viện chúng tôi sao?"

" Sao cậu ta còn chưa tới?"

anhkhôngkhỏi suy đoán, có lẽcôcòn chưa trông thấy tin tức về vụ tai nạn --- Mặc dù làmộtngười làm truyền thôngthìxác suất này cực kỳnhỏbé.

Y táđirồi,cômới quay đầu lại lạnh mặt nhìn Trình Khiên Bắc, hai người mắt to mắtnhỏnhìn nhau,khôngainóigì cả. Cuối cùng vẫn là Trình Khiên Bắc khẽ cười lên, mở miệng trước:" Làm sao hả?"

" Nghiêm trọngkhônghả? Vậy mà con cũngkhôngnóicho cha mẹ biết?Tai nạn giao thông cũng đâu phải chuyệnnhỏ, thương gân động cốt ( thương nặng) cả trăm ngày, con phải chăm sóc nóthậttốt vào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ Giang hỏi:" Ở bệnh viên nào thế? Ngày mai ba và mẹ qua thăm nómộtchút."

Nét mặt của Giang Mạnthậtsựlàkhôngđược tốt lắm.

" Con biết rồi!"

Trình Khiên Bắc:"anhcũngkhôngnghiêm trọng lắm,khôngcần phải có người theo sát,cũng muốn trong lúc dưỡng bệnhthìđược yên tĩnhmộtchút, vì thế bình thườngkhôngcó việc gìthìkhôngkêu cậu ấy tới."

Động tĩnh củacôđánh thức ngườitrêngiường.

côcũngkhôngbiết là nên thở phàonhẹnhõm, hay là lại lần nữa thất vọng.

Phụ nữnóinăng chua ngoa trái tim đậu hũ.

Mặc dù Trình Khiên Bắc là người giàu có, nhưng thói quen sinh hoạt giống với hầu hết những người đàn ông trẻ, đơn giản qua loa, bởi vì công việc bận rộn, chủ yếu là ăn cơm ở ngoài, thỉnh thoảng hứng lênthìtự mình nấu ăn, trong nhàkhôngcó người giúp việc chỉ có nhân viên dọn dẹp làm việc bán thời gian, nằm viện rồi hiển nhiên cũngkhôngcó người nấu cơm choanh.

Giang Mạn bảo:" Vậy để emđihỏi bác sĩ xem nên ăn gì được."

Trợ lý Lâm:" Vâng ạ, vậyanhđợi chị dâu đến, tôi về xử lý việc công ty"

Dựa vào hiểu biết của Giang Mạn đối vớianh, xem chừng chính là căn tin trong bệnh viện.

Trình Khiên Bắc:" Trợ lý củaanh."

Giang Mạn ngắt điện thoại, ném sangmộtbên, day day trán, ngước lên nhìn đồng hồ, nhớ ra công việc trong tayđãhoàn thành, saumộthồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng cầm túi lênđiđến bệnh viện.

Mãi cho đến ba ngày sau,cônhận được cuộc gọi của mẹ.

Tuy Giang Mạn biết chỉ cần có tiềnthìcó thể đặt bất kỳ loại món ăn nào mình muốn từ các quán ăn riêng trong thành phố. Nhưng với tính cách củaanh, xem chừngsẽkhôngnghĩ đến cái này, cũngkhôngbiết vị trợ lý thẳng nam kia có lo chu toàn như vậykhông, nếukhôngđặt đồ ăn dinh dưỡngthìkhôngbiết mấy ngày vừa rồi ăn gì đây

Trình Khiên Bắc:"Gì cũng được!"

Mẹ Giang làm chomộttràng dài khiến đầu của Giang Mạn muốn nổ tung,côkhôngkiên nhẫn nổi nữa ngắt lời bà: "khôngsao mà, mẹ đừng lo lắng."

Giang Mạn nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, suýt nữathìkhôngthể tin được. Thời điểmanhmới vừa nhập viện,côở ngoài cửa nhìn vào,khôngphải rất tốt sao? Sao có thể nghiêm trọng như này được?

Những ngày kế tiếp, Trình Khiên Bắc vẫn như trước mỗi ngày đều gửi chocôtin nhắn chúc ngủ ngon, nhưngkhôngnhắc gì đến thương thế của mình.

"anhnóilàm sao hả?" Giang Mạn hỏi

Hộp thoại wechat với Giang Mạn vẫn dừng lại ở tin nhắn mà tối quaanhchúc ngủ ngon, sau nữathìcũng chẳng có thêm gì nữa.

Giang Mạn vội vàng đỡanh:" Gãy liền hai cái xương sườn,thìđừng có mà lộn xộn nữa."

Nét mặt Trình Khiên Bắc hơi c**ng c*ng,nóikhẽ bằng giọng tự giễu:" Trong mắt em,anhchính là kẻ xấu cái gì cũng phải toan tính mà, đúngkhông?"

Trình Khiên Bắc lãnh đạm:"khôngphải chưa xuyên đến tim sao?"

anhnóixong lời nàythìhai người cũngkhôngnóigì thêm nữa. Mãi cho đến khi hết chai truyền dịch, y tá đến rút kim ra, Giang Mạn mới nhàn nhạt lên tiếng:" Mấy ngày vừa qua ai chăm sócanh?"

Trong phòngkhôngcó người khác, Trình Khiên Bắc nhắm nghiền mắt nằmtrêngiường bệnh, sắc mặt bình thản, hơi thở đều đều,khôngbiết có phảiđangngũ haykhông, chai truyền dịchtrêntay chỉ còn lạimộtít, hình nhưanhcũngkhôngcó phản ứng. Giang Mạn giật mình, vội vã bấm chuông gọi y tá.

Tuy rằnghiệngiờ tình cảm đối vớianhmấy ngày này hết sức phức tạp, nhưng Giang Mạn biếtanhbị thương nặng như vậy, vẫnkhôngkìm được mà đau lòng vô cùng. Có lẽ tình cảm có phức tạpđichăng nữa,thìyêungười này vẫn chiếm phần lớn. Chỉ là vào tuổi này củacô,yêulà lí trí, cho nênkhôngthểkhôngnghĩ về bất cứ điều gì, chỉ cần bỏ qua những gìanhđãlàm,khôngcòn gì khúc mắc và ở bênanh.

Trợ lý Lâm ra cửa rồianhmới thong thả nhận cuộc gọi điện thoại.

Đến bên ngoài phòng bệnh màcôđãđếnmộtlần,côđột nhiên dừng lại,khôngđingay vào.

Giang Mạn khẽ cau mày, trả lời:" Bị tai nạn giao thông."

nóixong cũngkhôngnhìnanh, xoay ngườiđira cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù sao cũng là bệnh nhân VIP, bác sĩ e ngại việc để lộ thông tin cá nhân, sau khi xác định Giang Mạn là vợ của Trình Khiên Bắc mới đưa hồ sơ bệnh án chocôxem.

côkhôngđến bệnh viện nữa.

Trình Khiên Bắc thẳng người nằmtrêngiường im lặng nhìn trần nhà màu trắng trong giây lát, thấp giọng:" Diệp Nhã Ý phảikhông? Mấy năm naycôta hầu như đều ở nước ngoài,nóilà làm tiên phong nghệ thuật, thực ra là lấy tiền của chacôta ăn chơi tiêu xài. Giờ chacôta vào tù rồi, công ty cũngđãbị niêm phong, tài sản ông nội chia cho mấy chục triệu kia, xem rakhôngđủ chocôta chi tiêu trong vài năm, tới tìm tôi gây rối cũng có lý của nó, cậu kêu người ta chú ý hoạt động củacôta." Dừng lạimộtchút rồinóitiếp," Nếu là nhắm vào tôithìngăn lại là được. Còn nếu để liên lụy đến Giang Mạn,thìkhôngcần phải khách sáo, cứ tìm cách đểcôta cút ra khỏi nước đừng trở về nữa."

Gương mặt Giang Mạnđãtái mét, nghĩ lại mà sợ bènnóicảm ơn bác sĩ xongthìvội vã chạy về hướng phòng bệnh.

Mặc dù số lần Trình Khiên Bắc đến nhà họ Giangkhôngtính là nhiều, nhưng lần nào cũng biểuhiệnrất tốt, dáng vẻanhtuấn tú lịchsự,sựnhã nhặn khiêm tốn củaanhtrước mặt phụ huynh dường như là tự nhiên,khôngphụ huynh nào làkhôngthích con rể như vậy cả. Hơn nữa tặng những món quàthìmón nào cũng chiếm được cảm tình của hai ông bà, hai ông bàđãxemanhtrở thành con rể thân thiết từ lâu, thỉnh thoảng cũngsẽbỏ qua Giang Mạn mà gọi điện thẳng choanhhỏi han ân cần.

Trình Khiên Bắc mở mắt ra, nhìn người phụ nữ đứng cạnh giường, ánh mắt có chút mờ mịt, dường nhưkhôngcó quá nhiều phản ứng.

Trình Khiên Bắckhôngđộng đậy nữa, chỉ mở to đôi mắt nhìncôvới ánh nhìn sâu thăm thẳm.

" Tôi biết."

Bác sĩ cười bảo:" Sao có thểkhôngviệc gì được? Lúc đưa vào phòng cấp cứu phẫu thuật, khỏi phảinóicó bao nhiêu nguy hiểm, nếu gần thêm hai centimet nữa,thìxương sườn bị gãysẽđâm xuyên tim. Có điều tố chất cơ thểanhTrình tốt, cũng chịu được đau đớn, phẫu thuật xongkhôngbao lâuđãtự mình xuống giường. Nhưng cơ thể có tốt đến đâuđichăng nữa, cũngkhôngthể xem thường mà lăn lộn được, ít nhất vẫn phải nằm viện nửa tháng mới có thể xuất viện được."

Giang Mạn nghẹn họng, mãi sau mới bật cười khan:"anhcho rằng ai cũng giốnganhsao, làm việc gì cũng phải suy nghĩ nhiều như vậy sao?"

khôngbao lâu, y tá thay thuốcđãtới và nhanh chóng đổi chai truyền dịch, sau đónóivới Giang Mạn:" Bệnh nhân nên nằm xuống và nghỉ ngơi nhiều hơn,côđừng đểanhấy xuống giườngđilại nữa."

Giang Mạn rời tầm mắtkhôngnhìnanhnữa, đứng lên vànóibằng giọng cứng ngắc:"anhmuốn ăn gì? Emđimua choanh?"

côkhôngđến thẳng phòng bệnh của Trình Khiên Bắc ngay, mà là tìm bác sĩ phụ trách điều trị choanhđể hỏi thăm về tình trạng thương tích củaanhtrướcđã.

"khôngcần mà." Giang Mạnnói

Giang Mạn ra khỏi bệnh viện, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn đến là sợ, quay về văn phòng cũng chẳng có cách nào mà tập chung vào công việc được nữa, tin tức về tai nạn kia giống như là hòn đánhỏném vào trong nước, sau khi bắn tóe lên chút bọt nướcthìnhanh chóng biến mất. Từ đầu tới cuối cũng chẳng thấy xuấthiệncái tên Trình Khiên Bắc, chứ đừngnóiđến tin tức tình trạng thương thế ra sao.

Trình Khiên Bắc hời hợt:"khôngphải chuyện lớn gì, cậukhôngcần phải làm ầm lên."

Trình Khiên Bắc bịcôchặn họngkhôngnóinổi, chỉ ngước đôi mắtkhôngbiết phải làm sao lên mà nhìncô. Biểu cảm có chút bất lực lại có chút vô tội.

Giang Mạn:" Có phải em màkhôngđihỏi bác sĩ,thìanhcũngkhôngcó ý địnhnóicho em biết phảikhông?"

" Trình tổng, tra ra rồi, lái xe gây tai nạn hẳn là bị Diệp Nhã Ý sai khiến, có điềuhiệngiờ chưa có chứng cớ." Người ở đâu dây bên kianói.

Trình Khiên Bắc cười cười bất lực:"anhmànóicho em, chỉ sợ em lại cho rằnganhdùng khổ nhục kế."

Trình Khiên Bắc ngắt cuộc gọi, bỏ điện thoại di động xuống, vì động tác rấtnhỏnày mà lan đến chỗ đau,khôngkìm được hít hà.Saumộtlúc lâu, mớinhẹnhàng thở ramộthơi hỗn loạn, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động lên, hơi nghiêng đầu nhìn màn hình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54