Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Nhận thua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Nhận thua


" Ninh Nhiễm sao rồi ạ?"

Trái ngược vớicôấy, Giang Mạn lại hờ hững nhiều hơn, ngay cả khi Hứa Thận Hành tới nắm taycô,côvẫn rất bình tĩnh quan sátanhmột chút. Tuy chỉ là thoáng qua,nhưng c*̃ng đểcônắm bắt được khoảnh khắcanhnhìn sự thân mật gắn bó giữa Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc, sự u buồn rất nhỏ đó làm người takhôngdễ phát hiện.

Thế đấy! Thẳng thắn biết bao, thẳng thắn vô tư đến độ Giang Mạn muốn giận c*̃ng chẳng biết bắt đầu từ đâu?

Đối mặt với sự săn sóc dịu dàng và thẳng thắn vô tâm c*̉a Hứa Thận Hành, tất cả những nỗi buồn và sựkhôngcam lòng c*̉acô, cuối c*̀ng c*̃ng chỉ có thể bị nuốt trở lại trong bụng.

Cảm giác bất lực và sự thất bại to lớn thoắt cái rút cạn nhiệt tình mà Giang Mạn đã tích lũy trong nhiều năm kia.

côphát giác bản thân mình cuối c*̀ng c*̃ngkhôngcó dũng cảm như vậy,côlo sợ mọi thứ đổ sụp, cuối c*̀ng chỉ cược được một kết c*̣c tề mi cử án ý nan bình (*).

Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, rút lại cánh tay gác bên ngoài xe, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, từ tốn mở cửa xe bước xuống.

(*)Tề mi cử án 举案齐眉:Chỉsựvợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)

Giang Mạnkhôngthểkhôngtiếp nhận một sự thật, có Ninh Nhiễm ở bên cạnh, thì có lẽ trong mắt Hứa Thận Hành căn bản làkhôngnhìn thấycô.

Trình Khiên Bắc thu lại ánh mắt từ con phố đối diện, chuyển qua gương mặtcô.

Ninh Nhiễm cười tủm tỉm kéo Trình Khiên Bắc chuẩn bịđi, rồi giống như nghĩ đến gì đó, lại nói với hai người:" Qua hai tháng nữa hai người c*̀ng nhau xuất ngoại, Thận Hành, nếu cậu chăm sóc Giang Mạnkhôngchu đáo, tôi sẽ là người đầu tiênkhôngtha cho cậu."

Trái tim Giang Mạn hơi trầm xuống, lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là giội gáo nước lạnh vào đầu. Có đôi khicôthật sự mong muốn mìnhkhôngnên nhạy cảm như vậy, như vậy sẽkhôngcảm thấy được những này kia khiến cho mình mất lòng tin vào sự bám víu nhỏ bé cuối c*̀ng.

(*) ý nan bình 意难平: Tâm nguyện khó bình yên.

Một khi lòng người trở nên tham lam, thìkhôngcó khả năng độ lượng như vậy nữa. Một chút gió thổi cỏ lay, c*̃ng sẽ làm chocôtrở nên mẫn cảm.côkhôngthích bản thân mình như vậy, nhưng c*̃ng đành bất lực.

anhngoẹo đầu khuôn mặtkhôngbiểu tình, chỉ có cặp chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn mục tiêu, chính là khách sạn phía đối diện kia.

Cho nêncôquyếtđịnh, hiện giờ đã nhận thua.

Giang Mạn quay đầu tĩnh lặng nhìnanh.

Ninh Nhiễm cười gật gật đầu, vẫy vẫy tay với hai người, kéo Trình Khiên Bắc rờiđi.

Chờ hai ngườiđixa, Hứa Thận Hành lấy máy chụp ảnh ra, cười với Giang Mạn, bảo:" Nào,anhchụp ảnh cho em."

Ninh Nhiễm hiển nhiên là hoàn toànkhôngbiết gì về những điều này,côấy tình tứ nhìn Trình Khiên Bắc, cười đề nghị:" Kỹ thuật chụp ảnh c*̉a Thận Hành tốt lắm, để cậu ấy chụp cho chúng ta mấy kiểu chung nhé!"

Trước ngàyđimột tuần, là sinh nhật Hứa Thận Hành.anhđặt phòng ở một nhà hàng lãng mạn ấm áp, c*̀ng mừng sinh nhật với Giang Mạn.

Ninh Nhiễm đã say lắm rồi, cứ luôn lèm bèm mơ hồ gì đó, chỉ láng máng nghe được ba chữ " Trình Khiên Bắc", thỉnh thoảng giống như cáu kỉnh, lại đẩy Hứa Thận Hành ra. Trước khi ngã xuống, lại được Hứa Thận Hành vững vàng giữ lại, nhẫn nại dịu dàng mà dỗ dành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn vuốt vuốt gương mặt, hít sâu một hơi xoay người, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dừng cách đókhôngxa, ngồi trong đó là một bóng dáng quen thuộc.

Giang Mạn nhìn nét mặt vui cười xinh đẹp c*̉a Ninh Nhiễm, đột nhiên lần đầu tiên hâm mộ một người như vậy, có lẽkhôngchỉ là hâm mộ, mà còn có chút gì đó hơi hơi đố kị. Bạn traicôấy là một trong những người tốt nhất, còn được chàng trai như Hứa Thận Hành này vẫn luônyêuthích, dường như đã đượcđịnh sẵn là con cưng c*̉a trời.

Giang Mạn cười cười, đáp:" Hồi nãy lúcanhkhôngở đây, em kêu Trình sư huynh chụp cho em mấy tấm rồi, kỹ thuật chụp ảnh c*̉aanhấy rất tốt."

Nhà hàng thanh nhã, bầukhôngkhí lãng mạn, thức ăn ngon miệng, buổi tối cực kỳ hoàn hảo nữa. Giang Mạn gần như chìm đắm trong đó, tạm quênđinhững gìkhôngthoải mái vốn là nhỏ nhặtkhôngđáng có kia.

Giang Mạn sững người,đitới.

Giang Mạn vẫn luôncố gắng thuyết phục chính mình, rằng cuộc đờikhôngcó gì là hoàn mỹ,côđạt được ước muốn ở bên người mình thích đã nhiều năm, người này c*̃ng đối vớicôtốt đếnkhôngthể bắt bẻ, khuyết điểm duy nhất chỉ là trong lònganhtồn tại một người con gái tạm thời nhớ mãikhôngquên. Nhưngcôtin rằng một ngày nào đócôsẽ trở thành người duy nhất trong lòng Hứa Thận Hành.

Vẫn đứng tại chỗ một lúc như vậy, rồicôâmthầm đuồi theo hai người.

Ninh Nhiễm ngẩng đầu làm nũng vớianh:" Hôm nay là ngày tốt nghiệp mà, chỉ chụp mấy tấm kỷ niệm thôi!"

c*̃ng may,côvà Hứa Thận Hành lập tức sẽ rờiđi. Đây có lẽ c*̃ng là cách duy nhấtcôcó thể an ủi mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côđứng bên ngoài xe c*̉aanh, đưa tay chỉ chỉ hướng quán bar, nhẹ cười nói vớianh:" Có muốn vào trong đó uống một lykhông? Em mờianh."

Mãi cho đến khi xe chạy được một quãng ngắn, từ trong sự ngơ ngẩn dài lâu, Giang Mạn mời hồi hồn trở lại, xuyên qua cửa kính xe taxi,cônhìn thấy chiếc xe c*̉a Hứa Thận Hành cách đókhôngxa. Nghĩ nghĩ rồi nói với tài xế xe taxi:" Bác tài, phiền bác đuổi theo chiếc xe màu lam chạy phía trước kia."

Giang Mạn nghĩ, thì ra dịu dàng c*̉aanhc*̃ngkhôngphải chỉ dành cho mình, khi đối mặt với Ninh Nhiễm, sự dịu dàng này còn hơn thế nữa.

côkhôngc*̀ngđilên,côtin họ sẽkhônglàm gì cả, nhưng điều này đãkhôngcòn quan trọng nữa. Sự kiên trì bền bỉ từ năm mười lăm tuổi cuối c*̀ng đã bị đánh bại hoàn toàn tại thời điểm này bởi sự thất bại thảm hại, tất cả chờ đợi và khát khao về thời gian tới, c*̃ng gần như tan biến hết, chỉ còn lại sự sợ hãi c*̀ngkhôngxácđịnh.

Edit: Michellevn

Hứa Thận Hành mỉm cười gật đầu:" Hai ngườiđiđi, tôi và Giang Mạn chụp thêm một chút nữa."

Hứa Thận Hành nghiêm túc nhìn nhìncô, có lẽ c*̃ng đã nhìn ra chút gì đó khác lạ c*̉acô, khẽ hỏi:" Thậtkhôngchụp nữa hả?"

Ninh Nhiễm uống say như c·h·ế·t, được Hứa Thận Hành nửa ôm nửa dìu, có lẽ quá tập chung vào người bên cạnh, lúcđingang qua người Giang Mạn, Hứa Thận Hành c*̃ngkhônghề chú ý tới người bạn gái này c*̉a mình.

Lúc Hứa Thận Hành và Ninh Nhiễmđira, đã là gần mười hai giờ.

Nửa giờ sau, xe c*̉a Hứa Thận Hành dừng lại trước một quán bar. Giang Mạn nhìn thấyanhxuống xe, vội vã bước vào trong cánh cửa quán bar đầy màu sắc.

Hứa Thận Hành có hơikhônghiểu:" Sao vậy hả?"

anhcó xuất thân tốt, có mối quan hệ thân thiết với bố mẹ và giađình, vậy mà lại lựa chọn một mình bạn gái c*̀ng trải qua sinh nhật, Giang Mạnkhôngphải làkhôngcảm động.

côđứng ở đầu đường trong đêm hè oi bức, lại giống nhưđangđứng giữa trời đông giá lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽokhôngchịu được.

Giang Mạn từ nhỏ mọi chuyện đều thuận lợi, vẫn được cho là cực kỳ tự tin, chỉ có khi đối mặt với Ninh Nhiễm, mới có thể sinh một chút cảm giác thất vọngkhôngthể bỏ qua.

Hứa Thận Hành đưacôlên xe taxi, qua loa nói lời từ biệt, thì vội vàng xoay ngườiđilấy xe.

Giang Mạn lắc đầu:" Thôi ạ, đừng chụp nữa, em có hơi mệt rồi, muốn về ký túc xá trước nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải ăn bữa cơm cuối c*̀ng chia tay bạn c*̀ng phòng.anhc*̃ng tụ họp với bạn học một chút lúc còn chưa rời trườngđi,khôngcần lo cho em."

Trình Khiên Bắc c*́i đầu nhìn đồng hồ, cười dịu dàng nói:" Sắp mười hai giờ rồi,khôngphải em muốn ăn món thịt bò hầm ở căn tin số 3 lần cuối c*̀ng trước khi rời xa trường hay sao? Trể một chút nữa e làkhôngcòn."

Giang Mạn hướng về phíaanhnhún nhún vai, dáng vẻ nhẹ nhõm hết sức. Nếu như đổi lại là trước kia, vìkhôngđểanhhiểu lầm,cônhấtđịnh sẽ thay Hứa Thận Hành và Ninh Nhiễm giải thích một hồi. Nhưng giờ đâycôđã chẳng còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn ném mọi thứđixa thật xa.

Giang Mạnkhôngđivào c*̀ng, một mình đứng lại trước cửa quán, sau một lúc ngẩn ngơ, rốt cuộc gắng gượng bình tĩnh lại, lấy di động ra gửi cho Hứa Thận Hành một tin nhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

c*̀ng với ngày xuất ngoại gần kề, vừa mong chờ rờiđingay lập tức, vừa lo sợ về điều chưa biết trong tương lai, sự lo lắng c*̉a Giang Mạn ngày càng trở nên rõ nét, đặc biệt là khi Hứa Thận Hành vô tình nhắc đến tên c*̉a Ninh Nhiễm,côcứ giống như một con mèo bị giẫm lên cái đuôi, thế nhưng đối phương lại hầu như chẳng hay biết gì.

Bóng đêm ngày càng trầm, Giang Mạn c*̃ngkhôngbiết mình đã đứng đó bao lâu rồi, thời gian tựa như trở nên hư vô mờ mịt, c*̃ngkhôngcảm thấy mệt mỏi. Mãi đến khi từng lớp người nối đuôi nhauđira từ trong quán bar,cômới chậm chạp hoàn hồn.

Trình Khiên Bắc có chút bất đắc dĩ cười đáp:" Emkhôngphải vẫn biếtanhkhôngthích chụp ảnh sao."

côđứng trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn hai người ngả nghiêngđiqua đường, rồi vào trong khách sạn đối diện kia.

Giang Mạn tính hỏi Ninh Nhiễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng một khắc này lại phát hiệncổ họng bỗng dưng giống như bị người ta bóp chặt lại, ngoại trừ dâng lên vị chua chát, thìkhôngthể nói ra bất cứ điều gì. Cuối c*̀ng chỉ có thể gật gật đầu.

Trong mắt Giang Mạn, Ninh Nhiễm trước giờ vẫn làcôgái thành thục giỏi giang thậm chí có hơi mạnh mẽ, nhưng lúc này lại giống y như mộtcôbé con, thì đó chắc chắn là phải rất thích người đàn ông này.

Quả nhiên, Hứa Thận Hành nói ừm ừ ngắn gọn hai tiếng với điện thoại, sau đó c*́p máy nói vớicô:" Ninh Nhiễm xảy ra chút chuyện rồi,anhphảiđixemcôấy thế nào, đểanhđưa em ra xe taxi trước."

Đầu bên kia vậy mà lại trả lời rất nhanh:"côấy và Trình Khiên Bắc xảy ra mâu thuẫn, trông rất đau lòng và buồn bã, uống nhiều rượu lắm rồi,anhphải trông coicôấy. Ngày mai gọi điện thoại lại cho em nhé."

Trình Khiên Bắc ngồi bên ghế lái, khuỷu tay chống lên thành cửa sổ xeđangmở, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, ánh lửa nơi đầu thuốc lập lòe trong đêm.

Tài xế xe taxi là một người trung niên, có lẽ đãkhôngcòn xa lạ với loại chuyện này, cười đáp:" Được!"

Hứa Thận Hành cười đáp lại:" Yên tâmđi, sẽkhôngcó chuyện đó đâu."

Chương 14: Nhận thua

côlau lau mắt, vốn tưởng rằng mình sẽ khóc một cách đau buồn, nhưng phát giác đôi mắt khô khốc, có lẽ ngay cả sức lực để rơi nước mắt c*̃ngkhôngcòn nữa rồi.

Trực giác c*̉a phụ nữ khiến tâm trạng vốnđangtốt c*̉a Giang Mạn trong nháy mắt gần như rới xuống đáy vực sâu.

Hơn mười phút sau Hứa Thận Hành chạy đến, c*̀ng vớianhấy là gương mặt hớn hở c*̉a Ninh Nhiễm.côấy vừa nhìn thấy Trình Khiên Bắc, liền nở nụ cười dịu dàng tiến lên thân thiết kéo lấy cánh tayanh, đúng làcôgái nhỏ cuồng nhiệt trong tìnhyêu.

Hứa Thận Hành gật đầu:" Vậy được,anhđưa em về ký túc trước."

Sự thật này quá tàn nhẫn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Nhiễm đượcanhnhắc nhở, gật đầu liên tục cười đáp lời:" Đúng ạ, đúng đúng ạ!" rồi mỉm cười với Hứa Thận Hành và Giang Mạn, nói:" Vậy hai người cứ chụp tiếpđinha, tôi và Khiên Bắcđicăn tin trước nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Nhận thua