Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Gửi thư

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Gửi thư


“Đúngvậy.”XuânĐôngvôtộihỏi,“Chonêncônương,mấyngàygầnđâyngườicómuốnđichơichỗnàokhông?”

“Khôngđủ!Đãbaolâurồichứ,chỉmỗimộtlầntiệcngâmthơuốngrượuthìhaingườimớicócóhộigặpmặt.”XuânĐôngnói,“MấyngàytrướcthìcócảTứcôngtửcùngđưangườivề!Tứcôngtửtínhtoánkiểugìthếnày!”

TốngSơChiêuởbênkiacũngkhôngkémbaonhiêu.

Vẻ mặtcủaCốPhongGiảnnứttoạc.Hắnkhôngmuốnnghelạicâunóinàytừnayvềsaunữa.

Lời của editor: Mọi người có chú ý rằng chương nào tác giả cũng dùng thành ngữ hay là ca dao tục ngữ không =))))) Cái này không biết do cách hành văn của tác giả hay là do xây dựng bối cảnh thư thế nên ai ở trong đây cũng một bụng thơ văn lai láng như thế.

“Nóibậy!TathấyconnhắctớiTứlangmớilàđộtnhiên,mớivừarồiconngồiởđórõrànglàsuynghĩvềTamcônương.”Cốphunhânnhìnnàngmộtcái,bànóitiếp:“Khiconluônphảinhắcvềconbé,hiểnnhiênlàvìconđangnghĩvềnó,khôngquênđượcnó,đâykhôngphảilàtronglòngrốibờithìlàcáigì?Cáigìmàthích,màyêunhauđậmsâu,tấtcảđềubắtđầubằngviệckhôngthểbuôngbỏ.Nhớmãikhôngquênđủlâu,conngườisẽhiểnnhiênkhắcsâuđiềuđótrongđầu.Mộtmặttronglòngthìnghĩđến,mộtmặtthìgiảvờnóimìnhkhôngthích,tấtcảđềulàsựlừagạtcủanamgiớivớingườingoàimàthôi.Ngũlang,concũngđừngnênhọcbọnhọtínhnàyđấy.”

Nếunhưcòncóthểhưởngđượcmộtítlờinóinhỏnhẹdịudàngcủahắn,tạomộtmốiquanhệtốtvớiCốphủ,kêuQuốccônggiúpnhàmẹđẻmộtchút,thìcáigìcũngđánggiácả.

Nàngấykhôngphảilànamtử.

TốngSơChiêungồithẳnglên:“Conđâucómuốngặpnàngấy.”

“Ừ.”Nànglấyravàiđồngtiền,đưachocậubétrướcmặt,“Cảmơnngươiđãđưathư.”

NgườitớiđúnglàlãobộcđãđitheoTốnglãophunhânnhiềunăm,khôngbiếthômnayrakhỏiphủtựkhinào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cùnglúcđó,ởHạphủ,XuânĐôngcũngchốngcằm,nàngngồiđốidiệnCốPhongGiản,trênmặtđangcónụcườisingốc,độtnhiênnàngấybỗngthốtlênmộtcâu:“Ngũcôngtửchúngtađúnglàngườitốtmà!”

Vềphầnmấycâunóigìmà“đạinghịchbấtđạo*”củaTốngTamnươngthìcóbaonhiêungườisẽngẫmnghĩlạiđâu?Dẫuchỉcầnnghĩlặnglẽmàthôi,dẫuđóchínhlànhữngbímậtcấtgiấuẩnsâudướiđáylòngvàođêmkhuyamộngmị.TốngTamnươngdámnóiraquangminhchínhđại,bọnhọcóthểtánthưởngmộtcâucódũngkhí,hoặclàchâmbiếmmộtcâuquámứckhờdại,thếnhưngvẫnkhôngảnhhưởngđếnviệccácnàngấytiếptụcchorằngnhữngýtưởnggiốngnhưvậychỉlàmộtsựvớvẩnđượcthốtralúckhôngkiềmchếđượcmàthôi.

Xétđếncùng,cũngchỉbởivìCốNgũlanglànamgiới.Mộtngườiđànôngsẵnsàngthôngcảmvớiphụnữlàđànôngtốt,màphụnữthôngcảmvớiđànôngthìchỉlàbổnphậnphảilàm.

*Gốclàtầmhoavấnliễu:Chỉdungoạnlạcthưởngngàyxuân.Cũngchỉđếnkỹviện–hoa,liễu:kỹnữ.

TốngSơChiêuphảnbác:“Conchỉnóimộtcâuthôimà.”

Lúctrướcrăndạynhosinhởtửuquán,ngườinóiđếnkhômiệngkhôlưỡilàhắn,TốngSơChiêutrướcsauchỉnóicóhaicâu.

TốngThiVăn:“Phươngphápdângiannàycũngcótácdụnghaysao?”

……Không,nóiđúngralàmộtcâu,chínhlà“Cólý”.

Nàngđãthấyởrấtnhiềunhàkhibiếttronggiatộccónhitửthiênvịnữtửnhưthế,bọnhọsẽnghĩđốiphươngđãlàmmấtmặttổtiên.

Khôngcầnbậntâm.

Chú thích

………………..

Cònkêunàngkhôngnênquáthânthiếtvớinhữngnữtửkhác,đừngđểsắcđẹplàmlumờconmắt.

NàngcóthểdùngcớgìmớicóthểhẹnTốngSơChiêurangoài?

TốngSơChiêutựmìnhbiếtmình,trướckhiCốQuốccônglêntiếngthìnàngđãchủđộngnhốtmìnhtrongnhà,tỏvẻhốilỗi.

TốngThiVănhỏi:“Dinóirõsựtìnhđi?Nàngấynóinhưthếnào?”

TốngSơChiêunóitronglòng,lúcmìnhnhớtớimấymiếngthịttrongnhàsợlàcònmuốnchânthànhhơnsovớihiệntại.CácngườikhônghiểurõnỗilòngcủaChiêuChiêu.

Bênngoàithưkhôngviếttênngườinhận,chỉviếtmộtchữ“Mở”.

Chodùlàhiệntại,cũngcókhôngítngườicũngcholànhưvậy.

Ýtứđạikháichínhlànhưvậy.

NhưngmàngườiđónnhậnchuyệnnàykhôngphảilàCốPhongGiản,màchínhlànàng.

TốngSơChiêuchốngcằm,nàngthanthở:“CốNgũlangthậtđúnglàngườitốt.”

Nhưngmàchỉnhưthế,tớicuốicùngthìcáitênhúy[1]củaCốNgũlanglạibịngườitaloantruyền.ThậmchícónhiềungườicòncảmthấyTốngTamnươngđượcyêuthươngmàlàmnũng,ýnghĩviểnvông,cònCốNgũlangthìlươngthiện,thôngminh,hiểulòngngườilạicólòngdạngaythẳng.

CònhỏiCốPhongGiản,cómuốnnàngđưachohắnmấylábùađểchohắnđemđitặngngườikháchaykhông.Nàngcóthểnânggiálên,đểmọingườicóthểcùngnhaukiếmnhiềutiền.

TốngSơChiêucầmbứcthưtrởvềphòng,nàngmởnóraxem.

Trongkinhthànhkhôngthiếugìtàinữ,ngoàiTốngThiVănlàmộtcônươngtàidanhthìtrênphốcòncóthậtnhiềugiainhânmỹlệkhôngthểđếmxuể.ThếnêntínhthêmmộtngườinhưTốngTamnươngcũngkhôngphảilàchuyệnhiếmlạgì,màdânchúngbìnhthườngcũngcàngkhônghềnhiệttìnhquantâm.

LãobộclôikéoTốngThiVănđiđếnbêncạnhbànrồingồixuống,mặtbàtalộvẻvuimừngnói:“Tiênsinhđãtớirồi!HiệngiờđangđãikháchởnúiThiếuLăng.Ngườiđếnquánhiềunênlãophảidựavàomốiquanhệrấttốtcủamìnhmớicóthểthấynàngấyhômnay.”

Ngườihầucótócbạcởtháidươngnói:“Cônươngchớsợ,lãobộcđãhỏirõràngrồi.Nếunhưđốiphươngthậtsựdínhvàothứgìkhôngsạchsẽ,thìcônươngcứnémmộtnắmgạonếpvàonàngtathửxem.”

NhưngmàtuyCốphunhânkêunàngqua,nhưngcũngkhôngthậtsựmuốnnànglàmcáigìcả.TốngSơChiêuchỉcóthểngồinhàmchánbêncạnhxembàthêuthùa.Càngvềsau,nàngbắtđầungẩnngơ.

Chương 40: Gửi thư

“Có.Tuytácdụngkhônglớn,nhưngnếunhưđốiphươngcósựkhácthườngthìsẽnhìnramanhmối.Nếunhưđốiphươngkhôngcóphảnứngthìđóchínhlàmộtnhânvậtlợihại,cóđạohạnhthâmhậu.Tiênsinhnóinếunhưviệcnàylàthậtthìkhôngthểkéodàiđâu.Mongcônươngnhanhchóngphánđoánđểtránhlàmchínhmìnhbịthươngtrongtươnglai.”Lãobộccẩnthậnlấytấmbùatừtrongtayáora,đưasang,bàtalạinói,“Lãođãdùnghếtbạccônươngđưacho,trướctiênmuamộtlábùanày,chỉcầnnémlênngườiđốiphươngthìsẽchănchặnquỷquáingaylậptức.Cônươnggiữlạibênngườiđểphòngthân.”

Haingàynay,TốngSơChiêubiểuhiệnthậtngoanngoãn,tháiđộdànhchophuthêQuốccôngcũngmềmmỏngđikhôngít.Cốphunhânthấynàngnhốttrongphòngcảngày,buồnbựcđếnluốngcuống,thìbàlấyhếtdũngkhíkêunàngđếnphòngbànóichuyệnphiếm.

TốngThiVănvộinhậnlấy,nàngtasiếtchặtnótrongbàntay.

“Talàmsaoquảnđượchaivịcôngtử.”XuânĐôngnónglòngmuốnthử,nàngấynói,“Nhưngmàtađãcógiaohẹnvớiphunhânrồi.KhôngphảiHạlãogiakhôngthíchcôngtửđếntìmngườisao?Vậythìngườiđirangoàichơiđi.Haingười“khôngcẩnthận”đếncùngmộtchỗđểchơi,làmsaoHạlãogiatrôngchừngđược,dùsaocũnglàduyênphậnthôimà!”

TốngSơChiêuxoaytớixoayluivịtrícủatờgiấy,lạinghiêncứuhồilâu,cuốicùngnàngcũngđọcđượcđiềuđốiphươngmuốnnóivớimình.

Lãobộcnói:“Tiênsinhnóilờicônươngtựthuậtvôcùngmơhồ,chântướngnhưthếnàothìphảiđợinàngtatựmìnhđiđếnđểnàngtậnmắtnhìnthấymớicóthểphánđoán.”

Cốphunhânnói:“Conthíchconbéthìcũngđâuphảilàchuyệngìkhôngtốtmàkhôngchịuthừanhận?NươnglạinàophảiCốTứlang,còncóthểchêcườiconhaysao?”

Nàngnhéttờgiấytrởlạiphongbì,đóngkínmiệng,rồigọingườitớiđâyđểchuyểnđồquaHạphủ.

NgôntừcủaLiệtThủykhôngrõrànglắm,rấtngắngọn,nhiềuđiềucầngiảithíchrõràngtrongmộtcâu,thìnàngấychỉdùngmộtvàitừđểghéplạivớinhau,dẫnđếnnộidungbịđứtquãng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Haingàysau,LiệtThủygửithưđếnCốphủ,nóilàgửichoCốNgũlang.

BanđầuTốngSơChiêucònnghĩchuyệnnàycũngkhôngphảilàchuyệnlớngì,khôngthểnàogâynổisónggió,dùsaothìTốngTamnươngnàynổiđiêncũngkhôngphảilàchuyệnlạ.Cũngkhôngngờrằngnhữngchuyệnsauđókhôngnhữngbịảnhhưởngvôcùngmãnhliệt,màcàngngàycàngnghiêmtrọng.

TốngSơChiêunửatinnửangờnói:“A?”Ngườicũngkhôngnênhùconchứ!

“Tacórấtnhiềuchuyệnmuốnnóivớicônươngđây!”XuânĐônglạikéoghếdựatớigầnmộtchút,cònnghiêmtúcnói,“Cônươngcủataơi,ngườikhôngbiếtrằngnươngtađãtừngnóidùchonamgiớicótốtđếnđâu,nếunhưkhôngcóphụnữchămsóckếbênthìcóthểthaylòngđổidạđấy.Dĩnhiêncôngtửchúngtakhôngphảilànamtửbìnhthường,tínhtìnhkiênđịnh,thếnhưnglàmsaocóthểdằnlòngđượctrướcđámngườicótâmđịagianxảođangkhôngngừngxoayquanhcôngtửchứ.Nếunhưbọnhọkhôngngừngnóixấuvềngười,hoặcmêhoặccôngtửcủachúngtathìphảilàmsaođây?”

Bàtanặngnềgõcửa,mãiđếnbêntrongcóngườitrảlời,bàtamới láchmìnhtiếnvào,lạinhanhchóngkhépcửalại.

XuânĐôngkhôngnhậnraxungquanhhắnđangcósựâmubủavây,nàngấyđổitưthế,haitayđặtlênbàn,rồitiếptụccườinói:“ĐươngnhiênTamcônươngchúngtacũnglàngườitốt,chẳngquanamtửcóthểpháthiệnrađiềunàykhôngnhiềulắm,khôngphảiaicũngtinhmắtgiốngnhưcôngtửchúngta.Chỉbằngcáinày,côngtửđãlàngườitốthiếmcórồiđấy!”

CốPhongGiảndởkhócdởcười.

Cậubékhỏemạnhkháukhỉnhcườirộlên,bàntaynắmlấyđồngtiềnrồivuisướngchạyđi.

NhưngmàTốngThiVănvẫnbấtanvàlosợ.

ĐúnglúcCốphunhântớiđưatráicây,vẻmặt“Contađãviếtthưtình”trànđầysựvuimừnglướtquacửaphòngnàng.

LiệtThủynói:Nàngsẽnhanhđếnkinhthành,nhưngvìkhôngcẩnthậnđểchocôngvănvàokinhbịđốtnênhiệntạiđangbịkẹtbênngoài,khôngvàođược.Ngheđượctingầnđâysưđệrấtvuivẻ,nênnàngvôcùngvuimừng.Nếunhưkhôngcóviệcgìgấp,thìsưđệcứtiếptụcvuichơimộtlúc.NếunhưthậtsựsốtruộtthìđếnnúiThiếuLăngởngoàithànhđểtìmnàng.

TốngSơChiêu:“……”Lạibịngườipháthiện.

CốphunhânkhôngngừngkhuyếnkhíchnàngđitìmCốPhongGiảnđểlénlútnóichuyện.Nóinànglànamtử,hẳnlàphảichủđộngmộtít,thừadịpđốiphươngđangcóấntượngtốtvớimìnhlúcnàyđểcóthểgiaolưuthâncậnvớinhaunhiềuhơn,nếuchậmtrễthìkhôngcòncơhộinữa.

CốPhongGiảncũngkhôngthểnóikỹxảobòtườngcủaTốngSơChiêurấtlợihại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

NhưngmàsaukhixemxongthìTốngSơChiêucóthểxácđịnhrằngláthưnàyhẳnlàđưachoCốPhongGiảnmớiđúng.

Khôngcòncáchnào,CốPhongGiảnbuôngđồtrongtayxuống,hắnliếcnàngấy:“Ngươirảnhrỗiđếnmứcphảinóichuyệnà?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thếmàlúcnày,CốQuốccôngvẫnchưatỏvẻkỳquáichỗnàocả,cũngkhônglạilàmcáihànhđộngđêmkhuyatìmnàngtâmsự.Thậmchíôngcũngkhôngđềcậpđếnchuyệnnàykhigặpmặtnàng,rấtcóhứngthúxemtròquấyrốicủanàng.

CốPhongGiảnnói:“Vậyngươiđiquảnbọnhọ.”

CốPhongGiản:“Mấyngàytrướcchúngtacógặpmặt.”

TốngSơChiêuchịuthua,nàngkhócóthểnóicáigì.

TốngSơChiêuvộisửalại:“À,conđangnóiTốngTamnương,nàngấyđúnglàngườitốt.”

Khôngcógìbấtngờ,chuyệnCốPhongGiảnkíchđộngmắngngườiởquánănđãđượctruyềnrangoài.

Cũnglàmchodưâmkhôngtiêutanthậtlâu,khiếnchomọingườicómộtlýdochínhđángđểthảoluậnsôinổi.

TốngSơChiêukhôngnghĩngợiđãnói:“Conkhôngcó!Conchỉđộtnhiênnghĩđếnmàthôi.Concònnhắctớitứca,nhắctớinươngởtrướcmặtnàngấymà.”

Đốiphươngmờmịtnói:“Huynhcóthểxemđó!Tỷấynóiđưachohuynhxem!”

TốngSơChiêukhôngthấycógìkhôngđúngnênđãvuivẻđápứng.

TốngSơChiêunghĩsưtỷcủaCốPhongGiảnbiếttìnhtrạngcủahaingười,hẳnsẽkhôngtínhsai,thếnêntronglòngnàngkhôngcònsựlolắngnữa.

………………..

Lànàng,chínhlànàngủnghộbàiphátbiểucủaCốPhongGiảntrướccôngchúng,thậmchíchủđộnggiảivâyvìhắn,mớilàngườilàmchobọtnướchưảotrongmộngcủabọnhọthànhhiệnthực.Làmchomộtnhómlớnvănnhânbịkíchthíchmạnhmẽ,cònlàmchomộtnhómlớnnhữngcônươngđươngtuổixuânsangrungđộngthậtsâu.

Tuyrằng“côngtử”củacácngươirấtdịudàng,đángtiếcrằngngườiđólạikhôngthíchnữtử.Namtửthìlạibịnàngấydọachạymất,chỉsợkhôngcócơhội.

Mặtsautờgiấycòndặndònói:Nếuthậtsựmuốntới,thìtrướcmắtchỉtớimộtmìnhthôi,khôngcầndẫntheocônươngnhàngườita.Lúcnàynàngấyrấtnghèo,nênrấtthôlỗkhigặpngườikhác.Nhưngmàkẻcótiềntrongkinhthànhvẫnrấtnhiều,chonàngmộtchútthờigianthìtúitiềncủanàngsẽđượclấpđầynhanhchóng,sưđệkhôngcầnlolắng.

Vậymàcóthểđọcra,TốngSơChiêungưỡngmộbảnthânmìnhmuốnchết.

“A?Nhưnglàmsaođược,taphảilàmsaomớicóthểkêungườitađirangoàithànhđây?”TốngThiVănbuồnrầunói,“Tanghĩđếnbộdạngnàycủanàngta…Takhôngdámđâu.”

CốPhongGiảnnhànnhạtnói:“Phảikhông?”

Trêntaycónắmđồvậtkhiếnchotronglòngđãkiênđịnhhơn,giốngnhưlábùamàuvàngnàythậtsựđemlạinănglượngchonàngta.

XuânĐôngdichuyểnvịtrí,nàngấyđiđếnbênngườihắn,cườinói:“Cônươngcóbiếttrongkinhthànhcóbaonhiêutiểuthưkhuêcácđemlòngyêumếncôngtửhaykhông?Saukhicôngtửnóiramộtlờikinhhoàngnhưvậy,thìcómộtsốítbắtđầucónhữngcửchỉđiênrồ.Tháiđộcủacácnàngấyvôcùngquyếtliệt,chỉcầncóthểgảchocôngtửthìchodùlàmthiếpcũngkhôngsaocả.”

CốPhongGiản:“Cốphunhân?!”

CốPhongGiản:“……”Vìsaocácngườilạinhọclòngnhưthế?

TaytầmkimcủaCốphunhânkhựnglại,bàchorằngmìnhđãnghelầm:“Hả?”

Sắctrờivôcùngảmđạm,mộtloạttiếngbướcchândồndậptừcửahôngTốngphủtiếnthẳngvềsâncủaTốngThiVăn.

TốngSơChiêukhôngbiếtchữ“Mở”nàylàviếtriêngchonànghaylàđểchoCốNgũlangxem.Nàngxácnhậnlạivớicậubé:“Ngườinhờngươichuyểnthưcónóiaiđượcxemkhông?”

XuânĐôngtiếptụcnói:“Ngườinóingườiluônngẩnngơởtrongnhà,màcôngtửchúngtacũnglàngườitrầmlắng.Nếunhưhaingườicácngươikhôngchủđộngthìkhinàomớicóthểthấymặtnhauđây?XuânĐôngnghenóitươngtưlàmngườitakhổsở.Ngườikhôngcảmthấykhổsởsao?”

*Đạinghịchbấtđạo:Tộiáctolớn,tộidogiaicấpphongkiếngánchonhữngaichốnglạisựthốngtrịvàlễgiáophongkiến.

Tờgiấyhơicũkỹ,lạilemnhemđủloạichữviếttaylộnxộn.Nhìnvàovếtmựcthìthấytrạngtháivàthờigianbêntrênkhácnhau,cảmặttrướcvàmặtsauđềucóchữviết,thậmchímựcdùngcũngkhácnhau.Nhiềuchữcóthểrõràngnhìnthấyđãđượcviếtđèlênnhau,chắclàtùyýlấymiếnggiấyvụnđãquasửdụng.

[1] Tên húy: Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng với cấm kỵ. (Theo Wikipedia)

“Chỗnàomàmộtcâu!”Cốphunhândùngngónútchỉvềphíathịnữbênngười,nói:“Conhỏinàngấymộtchútđi,hỏixemmớivừarồiconcónhưmấthồnmấtvíahaykhông?”

VìsaongườiCốgialạicưngchiềunhitửcủamìnhnhưthế?Thậtđúnglànêngọiphụmẫucủanàngđếnđâyhọctậpmớiđược!

TốngSơChiêunhìnvềphíangườiđó,tìnữcườinói:“Côngtửchưapháthiệnbộdángrốibờicủamìnhsao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Concó.”Cốphunhânnói,“Concứnhắcvềnómãi,làmsaolạikhôngmuốngặpnóchứ?”

TốngSơChiêuđượcyêumàkinhsợ!

………………..

Chuyệngìđãxảyra?

XuânĐôngnói:“Cônương,ngườikhônglolắngsao?Nữtửởkinhthànhnàykhôngrụtrènhưngườinghĩđâu.Khôngchừngngaytạilúccônươngkhôngbiếtthìbọnhọđãcónhữngbiệnphápkhácnhaurồi.”

Nhữngnỗilòngnàycủabọnhọcũngthậtdễhiểu,nhữngngườicótâmtưrụcrịchđaphầnlànhữngcônươngcóđịavịnửavờitrongnhànhưnglạicóvàiphầnxinhđẹp.Gảchonhữngngườithíchhỏiliễutìmhoa*,chỉxemcácnàngấylàđồchơicủađànông,cònkhôngbằnggảchoCốNgũlanglàmthiếp.ÍtnhấtkhôngnhữngCốNgũlangsẽkhônglàmkhódễcácnàng,màhắncòncóvẻngoàinữađúngkhông?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Gửi thư