Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Yến hội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Yến hội


Làm sao lại không sao? Muốn nàng đi tham gia cái hội thơ gì gì đó, chẳng lẽ lại không phải là đi đời cái mạng già của nàng hay sao?

Tiễn Phạm Sùng Thanh xong, Tống Sơ Chiêu lại tiếp tục lo âu về việc yến hội.

Chú thích

Phạm Sùng Thanh hỏi: “Mấy ngày nữa là có viên đình yến, hai người các ngươi có muốn đi hay không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là sự cảm động này còn có thêm cái dở khóc dở cười.

Tứphíađềutốimịt,cóbóngcâyđươnglắclư.Bênhôngôcửasổvẫncònmộttiasáng,chứngtỏngườibêntrongvẫnchưanghỉngơi.

“Được!”PhạmSùngThanhnói,“NgươiyêntâmđiNgũlang,làmsaocóthểđểchoTamcônươngbịngườikháclàmkhódễtrướcmặtchứ?Cùnglắmthìthịcườinhạovìkhôngbiếtđọcsáchlạiđilàmtròhềlinhtalinhtinhthôi.Talàngườithànhthạonhấttrongviệcgiảiquyếtnhữngviệcnhưvậy!”

“Hai người bọn họ không quen biết nhau đúng không? Rốt cuộc thì Tống Tam nương là thần tiên phương nào mà lại có thể làm cho Ngũ lang chúng ta vừa gặp đã thương?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Hoàng Khải Thành thật sự lợi hại đấy. Một mình hắn lại có thể tự mình khiêu khích tất cả các người. Ta còn phải khâm phục lòng dũng cảm sáng suốt của hắn ta.”

Tống Sơ Chiêu nói: “Làm sao ta lại biết được?”

CốTứlangvôtìnhnói:“Vậythìngươinêntỉnhlạiđi.”

Cố Tứ lang chịu đựng không được, hô lên: “Phạm Sùng Thanh, tóm lại thì ngươi đến đây làm gì? Lúc này lại nhìn chằm chằm vào người Ngũ đệ ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn đấy.”

Sắc mặc không tồi, thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mà tâm trạng thì không được tốt lắm.

Có lẽ bởi vì đến đây nhiều lần rồi nên lá gan nàng cũng lớn theo. Lần này nàng trực tiếp nhảy vào trong viện.

Phạm Sùng Thanh cũng nghĩ như vậy. Một người điềm tĩnh như Cố Ngũ lang cũng có thể vì Tống Tam nương mà tức đến độ sùi bọt mép. Hai người bọn họ quả thật là “tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn.” [1]

*ChuDịchlàtácphẩmkinhđiển,làcơsởcủakhoahọcdựđoán,khoahọcthôngtin,rađờitừvũtrụquanđốilậpthốngnhất,làphươngphápluậnđạogiáovànhogiáoTrungHoacổđại,chỉrõquyluậtvàquytắcpháttriển,biếnhóacủacácsựvậttrongvũtrụ,cóthểđượcbiếtvớitêngọikhácnhư“đạisốhọcvũtrụ”,“hònngọccủavươngmiệnkhoahọc”(TheoWikipedia)

Không hổ là Cố Ngũ lang, bất kể làm gì thì hắn đều cực kỳ nghiêm túc!

Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện thì Cố Tứ lang lại giành nói trước: “Ngũ đệ ta có làm sai cái gì mà lại làm phụ thân xử lý cơ chứ?”

*Tâm tâm bất dị: Yên tĩnh, tiếp tục duy trì như thế mãi.

Tống Sơ Chiêu xấu hổ. Nàng còn có thể nói gì? Tống Tam nương thật quá may mắn? May mắn đến nỗi các ngươi không dám nghĩ đến những điều may mắn hơn?

XemraCốQuốccôngcòncóchúttìnhngười,đánhngườinhưngcũngkhônglàmngườitamấtmặt.Đươngnhiêncũngcóthểlàôngấykhôngđánhmàdùngđếnbiệnphápkhác.Chẳnghạnnhưchonhịnđói,chépsách,quỳởtừđường,haymấythứlinhtalinhtinhnhưvậy.

Cố Tứ lang uống một ngụm trà, sau đó lại đặt cái chén xuống bàn, kích động nói: “Không giấu gì ngươi, ta rất bội phục nàng ấy!”

Hai người bọn họ trò chuyện thoải mái, còn trong lòng Tống Sơ Chiêu lại là mồ hôi lạnh đang túa ra.

“NàngvìNgũđệmàcóthểhysinhđếnnhưvậy.NgaycảkhimuốntavìNgũđệmìnhmàxemmấyquyểnsáchnhưvậy,tađành…”CốTứlangchậmrãinânglêntay,áynáyômquyềnvềphíaTốngSơChiêu,“Xinlỗivìkhônglàmđược!”

Cố Tứ lang bất mãn nói: “Hừ, có thể nói đàng hoàng hay không? Cái gì mà cấu kết? Ta há lại là cá mè một lứa với ngươi?”

Phạm Sùng Thanh rưng rưng vì tủi thân.

PhạmSùngThanhnhớtớivẻmặtâmucủaCốQuốccôngngàyhômấy,lạilolắngvềviệcliệuCốNgũlangcóbịđánhđậpdãmansaukhitrởvềnhàhaykhông,nênhắnchọnmộtngàyđểđithămhuynhđệmớikếtgiaocủamình.

Tống Sơ Chiêu cũng kinh ngạc. Xem biểu cảm này của Cố Tứ lang, quả thật hắn diễn rất đạt.

Tống Sơ Chiêu kéo cổ áo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TốngSơChiêunhanhnhẹnnhảytừngoàicửasổvàotrongphòng.

Cố Tứ lang tạm thời nghĩ không ra cách, nhưng hắn nhìn thấy Tống Sơ Chiêu trưng ra vẻ mặt u sầu bên cạnh, bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Vì để cho nàng yên tâm, hắn nhanh chóng hừ một tiếng rồi không khách khí nói: “Ta lại muốn nhìn xem ai dám gây sóng gió! Phạm Sùng Thanh, ngươi đi trước hỏi thử xem có huynh đệ nào muốn đi, kêu bọn hắn chú ý một chút. Lúc này ta sẽ không ầm ĩ với ngươi, trước tiên chú ý giúp Tống Tam nương đã rồi lại nói sau.”

Cố Tứ lang nói: “Tống Tam Nương lớn lên ở biên quan. Lúc trước, tuy phần lớn mấy lời đồn ở kinh thành về nàng ấy không phải thật, nhưng mà có chỗ có thể tin. Đó chính là giỏi võ nghệ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có hiểu biết về binh pháp, tính tình lại thẳng thắn. Ngày ấy ta gặp nàng ấy hơi vội vàng, song, có thể thấy bước đi nàng vững vàng, hơi thở điềm tĩnh, là dáng người chỉ có thể đạt được sau nhiều năm luyện võ. Có thể thấy ngày thường nàng ấy là người rất chăm chỉ, chịu khó.”

Cố Tứ lang: “Hơn nữa nhìn vào đủ loại sự tình xảy ra từ khi nàng ấy hồi kinh, quả thật có người ghen ghét nàng ấy, thậm chí còn sử dụng cả những thủ đoạn hạ lưu.”

…………

Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một lúc, mỗi khi Cố Ngũ lang và nàng ở bên nhau, Cố Ngũ lang chưa bao giờ nói về thơ sách gì cả.

Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”

[2] Nguyên gốcLăng Đầu Thanh(愣头青), là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Phạm Sùng Thanh nói: “Nhưng ta thấy Ngũ lang là người không thích nói chuyện, mà Tống Tam nương lại không rành về văn thơ, vậy chẳng lẽ hai người không có gì để nói chuyện sao?”

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Chính là bữa việc văn vẻ làm phiền người khác đó. Ngươi có biết không? Ngươi có muốn đi không?”

Phạm Sùng Thanh cười một cái, nói: “Là vì vụ án của Quý Vũ Đường đã có kết quả, ta nghĩ Ngũ lang sẽ quan tâm cho nên cố ý đến đây nói cho ngươi biết.”

Cố Phong Giản ngồi thẳng người, giọng điệu có vẻ thản nhiên: “Thật may. Ta còn đặt mấy tập thơ ở trong thư phòng, ngươi có thể tùy ý chọn mấy tập để học.”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Tất nhiên, ta không phải nói Cố Ngũ lang ngươi đâu. Ta biết ngươi là người lương thiện và có trí tuệ nhất mà.”

Vì chuyện này mà Tống Sơ Chiêu không yên lòng, thế nên khi màn đêm buông xuống, nàng muốn đi tìm người ta để giải thích rõ ràng.

Hắn nói xong thì lắc đầu, cảm thấy mình đại khái là điên rồi nên mới thảo luận với Tống Sơ Chiêu loại chuyện như thế này.

Nếu như nghĩ như vậy thì Quý Vũ Đường quả thật rất xui xẻo. Thậm chí sự đen đủi này còn có liên quan đến Tống Sơ Chiêu.

Năngsuấtcủanhamôncũngcònmau,chủyếucũngvìhaingườikiakhôngcònsựtựtinđểngụybiện.Nhadịchmớiđedọamộtphen,thậmchícònchưađụngđếncácbiệnpháptrakhảo,thìmấyngườiđóđãchịuthúnhậnhếtthảy.Khôngkhácgìdựđoán,tínhthêmvớisốítngườiđươngquansátlúcđó,bọnhọđềulàđồnglõa.

Tống Sơ Chiêu: “……” Thật ra cũng không cần như thế. Chưa nói đến chuyện khác, Ngũ đệ ngươi hoàn toàn không thể nào cho ngươi mượn sách đâu.

Tầm mắt của Tống Sơ Chiêu đảo qua lại giữa hai người, thấy họ quan tâm đến mình nhiều như quan tâm đến muội muội ruột thì trong lòng chứa chan cảm xúc không nói thành lời.

Vậy nên Lăng đầu thanh không khác gì với trẻ trâu hết

Trong lòng Tống Sơ Chiêu vẫn có chút cảm động. Tuy Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang như mấy kẻ sửu nhi [2], nhưng khi gặp chuyện vẫn nhắc đến tình huynh đệ.

Bên kia, Cố Tứ lang còn đang nói: “Thật ra ta càng lo lắng cho Tống Tam nương hơn. Ngươi nói xem, ở kinh thành này có nhiều nữ tử ái mộ Ngũ đệ ta như vậy, chẳng phải sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy Tống Tam nương hay sao?”

“Đúngvậy.Tacònkhátốt,cómấyngườiđauđếnđộkhôngthểduỗithẳngthắtlưngđược,vậymàcònphảilàmviệcvớinướclạnh,xửlýviệcnhàtừtrongrangoài.Vìđểtiếtkiệmcủilửamàchodùlàmùađôngcũnghiếmkhidùngnướcấm,muốnlàmcáigìcũngphảisờsoạngđểlàm.”TốngSơChiêucườilạnh,“Vậymàluônluôncóngườicảmthấynữgiớichỉlàmravẻ.Tathậtmuốnnhữngnamtửđócũngđượctrảinghiệmmộtlần.Xemhọkiếmsốngbênngoàilàkhó,haygánhváccôngviệcnhànặngnhọcvớicơthểđauđớnthìkhóhơn.”

Tống Sơ Chiêu chần chờ hỏi: “Vậy ta có cần đi không?”

Tống Sơ Chiêu nhướng lông mày. Trời đất, ngươi cũng biết điều này sao?

*Thiên tử môn sinh: Những môn sinh được chính hoàng đế thừa nhận.

Phạm Sùng Thanh cứ hứa đi hứa lại với nàng, rồi lại nói rằng sẽ đến đây đón bọn họ vào ngày yến tiệc. Sau khi ước định xong, hắn ta mới chịu xoay người, rời khỏi Cố phủ một cách nhanh chóng.

ThếlànàngđitìmCốPhongGiảnđểhỏimộtchút,rốtcuộchắncómuốnđihaykhông.Dùsaothìnếucórắcrốixảyra,đóchínhlàvứtđimặtmũicủaCốPhongGiản.Vănnhânbọnhọđềuxemtrọngthểdiện,nàngkhôngmuốnđếnlúcđóCốPhongGiảnlạivìchuyệnnàymàhiểulầmnàng,rồilạiđổlỗichonàng.

Giọng điệu của Cố Phong Giản lạnh xuống, hắn nheo mắt nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi một mình hay sao?”

…………………..

Tống Sơ Chiêu không có trả lời, người phát ngôn Cố Tứ lang đã dẫn đầu hô lên: “Nói bậy bạ gì đó! Nói bọn hắn xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu đi! Ngũ đệ ta và Tam nương đều yêu nhau, dùng tâm tương giao, tâm tâm bất dị*, người ngoài không có khả năng xen vào! “

Tống Sơ Chiêu: “Còn nữa, ta đang tính nói cho ngươi một việc đây.”

Tống Sơ Chiêu vội xin tha: “Ta đi ta đi! Nếu như có người bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi nhìn xem. Ta chỉ lo lắng làm cho người khác nhìn ra manh mối, rốt cuộc ta cũng không biết làm thơ. Lỡ có người kiểm tra thì làm sao bây giờ?”

Viên đình yến này được tổ chức vào gần Tết Trung Thu, do Lễ Bộ quản lý. Lúc tổ chức sẽ có quan viên đi kiểm tra, thỉnh thoảng cũng được bệ hạ đi dạo qua một vòng.

“Ông trời ơi!” Phạm Sùng Thanh kinh hô một tiếng, lại thành khẩn hỏi, “Mẫn Công là ai?”

PhạmSùngThanhnói:“Tanóikhinàongươimớithànhthânđây?Sínhlễcònchưatrả,lạikhôngcótintứcgìcủaTốngtướngquân.TathấytiểuHuyệnchúacònchưahếthyvọngvớingươiđâu.Còncóvàivịquanviêncũngkhôngngạiphiềnmàtớitìmhiểutintứccủangươitừchỗta,saukhibọnhọbiếttaquenbiếtngươi.Tathuđượcvàitấmthiệpnhưngphảilénnémđiđấy.Tómlại,hầuhếtbọnhọkhôngxemtrọngchuyệngiữangươivàTốngTamnương.Nếunhưngươithậtsựkhôngmuốn,thìnênnóirõvớingườingoàicàngsớmcàngtốt.Thờigianđãbịtrìhoãnkhálâu,sẽđemlạidanhvọngxấuchocônươngnhàngườita.”

Cố Tứ lang: “Năm nay hắn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, hẳn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.”

CốTứlangvỗbàn:“Ngươinhìnlạingươiđi!Vậymàcũngkhôngbiếtôngấylàai.Mẫncônglàmộtvịđạinhonổidanhthờitiềntriều.Trongcuộcđờicủamình,ôngđãthuthậpmộtsốlượnglớnghichépcủacácbậctiềnbốivềChuDịch*,lạibiênsoạnthànhsách.Trongđócòntổnghợpcórấtnhiềubảnđơnlẻđãbiếnmấttừlâu.Nóitómlạilànhữngthứchúngtaxemkhônghiểu.”

PhạmSùngThanhthanthở:“Haitalànamtửhán,khôngthểnàotínhtoánsođovớimấyngườinữtửởbênngoàiđược.NếunhưcácnàngấyđềunhamhiểmgiốngnhưQuýVũĐường,thayđổibiệnpháplàmchoTamnươngmấtmặttrongbuổitiệcthìlàmsaobâygiờ?”

CốTứlangcũngvuivẻnói:“HoàngKhảiThànhbịađặtgâychuyện,chứngcứvôcùngrõràng,sợrằngkhôngthểchạythoátkhỏimộtbữaăntrongnhàlao.Nếunhưnghĩvềhướngnày,xemraQuýVũĐườngcũngcóíchphầnnào.Coinhưhắnxảthânđểthànhnhân.”

Bangườingồinghiêmtúcởphòngkhách.Ngươitrừngmắtvớita,tangóngnhìnvềphíangườikia,cònngườinọlạiuốngnướcthậtbìnhtĩnh.

Phạm Sùng Thanh đã chấn động, trong lòng hắn khó có thể kiềm chế.

Đây là lần đầu tiên nàng có thể đơn giản và thẳng thắn đạt được thứ gọi là “huynh đệ” như thế.

Khóe môi Cố Phong Giản cong lên như có như không: “Ngươi nói đi.”

HaingàynayTốngSơChiêulănlộnchungvớiPhạmSùngThanhnênkỹnăngnịnnọtđãtăngmạnh,gầnnhưtheobảnnăngmàthốtlên:“Thảonàotrênđờinàycórấtnhiềungườimuadanhchuộctiếngnhưvậy.Ngũlang,ngườiđừngcókếtbạnvớibọnhọ!”

Phạm Sùng Thanh không thể tin được: “Thật sự? Ngươi cũng chịu sùng bái một người võ tướng?”

Tống Sơ Chiêu bị Phạm Sùng Thanh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại, nàng không khỏi run lập cập.

PhạmSùngThanhnhúnvai:“Tómlạichínhlànhưthế.Hắnbịđẩyvàothếkhôngcònđườngđểđinênmớisuynghĩrabiệnphápnhamhiểmnhưvậyđểtrảthù.Hắnnghĩrằngmọingườisẽkhôngthểđiềutrangượcvềmình,chirằnghủyhoạidanhdựcủaQuýVũĐườngthìsẽthuậntiệnhủyđiconđườnglàmquancủaVũĐường.Aingờđâu,hắnlạikhôngcócơhộixemđượcQuýVũĐườngtéxuốngtừchỗcao,màmìnhlạitétrước.QuýVũĐườnglàngườicóbụngdạhẹphòi,làmsaocóthểthachotênkiađược?Nhiềungàynay,hắnđềuởtrongnhàphỉnhổtênkhốnHoàngKhảiThànhkiađó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[1] Nguyên gốcTình so kim kiên(情比金坚): Tình yêu còn kiên cố vững chắc hơn vàng

“Hai người các ngươi thôi nào.” Tống Sơ Chiêu cắt lời bọn họ, “Không biết hôm nay ngươi tới chơi là có chuyện gì không?”

SaukhiPhạmSùngThanhrõràngvềmốiquanhệcủahaingườihọTốngvàCố,thìtựgiácxemTốngTamnươngnhưlàhuynhđệcủamình,thếnênhắncũnglậptứcưusầu:“Cólý.Bênnamgiớicókhôngíttranhđấugaygắtthìnghenóinữgiớibênkiacũngkhôngnhườngnhaudùchỉmộttấc.Tamcônươngởbiênquanlâurồi,vốndĩkhôngthíchmấychuyệnquanhcolòngvòng,sợrằngsẽkhôngquenvớichuyệntrongkinhthành.”

…Ta cảm ơn các ngươi.

* Phong hoa tuyết nguyệt: gió, hoa, tuyết và trăng.

Phạm Sùng Thanh cười nói: “Hơn nữa, danh tiếng của Ngũ công tử đã được truyền khắp kinh thành. Tuy nói Ngũ lang ngươi đã có hôn ước nhưng vẫn không ngăn được tâm hồn nhớ nhung của nhiều mỹ nhân đâu!”

Cố Ngũ Lang trầm ngâm liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ thấy nàng hơi kỳ lạ, sau đó lại gật đầu vì vô cùng hưởng thụ lời khen này.

Phạm Sùng Thanh tự mình đi đến Cố phủ làm cho Tống Sơ Chiêu không thể không thấy. Cố Tứ lang thấy thế cũng đi tới đây vì lo lắng Phạm Sùng Thanh nói không giữ lời.

Phạm Sùng Thanh chịu thua nói: “Chắc chắn ta xem không hiểu.”

Cố Tứ lang nói với lời lẽ thuyết phục: “Hiện giờ Cố gia ta đang đợi Tống tướng quân hồi kinh. Bệ hạ đã duyệt công văn cho ông ấy trở về đây thăm người thân rồi. Nhưng thư từ gửi qua lại cùng với việc nơi biên giới rườm rà nên phải trì hoãn mấy ngày. Muốn gặp được bọn họ, có lẽ phải chờ đến cuối năm.

Nàng đến Hạ phủ đúng là quen cửa quen nẻo. Chỉ là không nghĩ tới mới có hai ngày mà nàng lại tới đây lần nữa.

Cố Phong Giản giống như vô tình nói: “Nếu như không có việc thì ngươi sẽ không đến đây tìm ta.”

Tống Sơ Chiêu cẩn thận sờ lên, núp dưới tường nghe ngóng một hồi, sau khi biết chắc Xuân Đông không có ở bên trong, nàng yên tâm đẩy cửa sổ, làm lộ ra khuôn mặt của mình.

Khi bị nàng nhắc đến chuyện quá khứ, cả hai đều xấu hổ.

Thật ra cũng không cần nàng ấy học phi ngựa thật giỏi để chạy băng băng theo hắn. Chỉ cần truyền cho hắn mũi tên, trầm trồ khen ngợi hắn, thì hắn đã thỏa mãn rồi.

Nếu như vẫn chưa hoán đổi như hồi trước, những người này sẽ không thân thiết với mình như vậy. Cho nên dẫu nàng ở biên quan nhiều năm, nhưng để tìm một người huynh đệ nói chuyện như thế này thì cũng không có.

PhạmSùngThanhchuyểnhướngvềphíaCốTứlang,khôngnhịnđượcmàtỏvẻghétbỏ:“Cógìmàghêtởm?Saođầuócngươilạiđentốinhưvậy?Ngũlangnày,phụthânngươicókhóchịuvớingươivìchuyệnQuýVũĐườngkhôngđó?”

Saukhinghemộtcâunóivôsốlần,TốngSơChiêulạithuậnmiệngthanthở:“KhônghổlàNgũlang!”

Phạm Sùng Thanh đồng ý: “Đúng đấy, còn ta mới người không yên lòng đây. Năm nào Quý Vũ Đường cũng làm mất thể diện của ta, ta chỉ ước gì có thể hất bát rượu lên mặt hắn!”

Vẻ mặt của Cố Phong Giản có xu hướng dịu lại, hắn nói: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, lại có Tết Trung thu đang đến gần thì đề tài sẽ không có gì khác hơn là yêu cầu ngươi làm bài thơ liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt*, lại uống thêm mấy ly rượu. Ngươi có thể học thuộc vài bài thơ, đến lúc đó có ai hỏi điều gì trong hội thơ thì đọc ra một bài, giả vờ như cảm hứng vừa lóe lên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

* Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Cố Phong Giản âm thầm thở dài. Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không có duyên với từ “khỏe hơn” rồi.

Phạm Sùng Thanh nhìn từ trên xuống dưới để xác nhận lại một lần, rồi mới gật đầu yên tâm.

Phạm Sùng Thanh: “Cái này ngươi nên hỏi phụ thân mình mới phải.”

Cố Tứ lang xua tay phản bác và tiếp tục: “Bản thân Tống Tam nương cũng nói rằng ở biên quan không có nhiều sách vở, điều này chứng minh ngày thường nàng ấy hẳn không yêu thích xem thơ ca hay phân thích thơ văn. Cái này hoàn toàn khác hẳn với Ngũ đệ ta.”

Tống Sơ Chiêu thấy hắn không trả lời thì đi đến bên người hắn, đoạn, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn một phen.

Cố Tứ lang ngạc nhiên nói: “Chính ngươi bịa ra mấy chuyện này, giờ lại muốn ta tự đi hỏi phụ thân của mình?”

“Tất nhiên có thể như vậy.” Cố Phong Giản nói, “Bằng không, ngươi nghĩ trên đời này có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy sao? Có người còn cố ý mời nhân sĩ viết trước cho bọn họ, sau đó lại tiến lên ngâm thơ, văn và võ rất khác nhau, khó thử độ sâu cạn chỉ sau một lần thi thố. “

Tống Sơ Chiêu cảm thấy tên này khá xa lạ, ngồi nghĩ một hồi mới nhớ được đó là ai. Nàng buồn cười nói: “Có phải chính là cái kẻ gây tai họa lúc trước đã khích hai người các ngươi cạnh tranh ở trường bắn đúng không?”

Tống Sơ Chiêu: “Viên đình yến?”

Hai vị công tử chưa thành thân ở phủ Quốc công lúc nào cũng nhận được thiệp mời. Tống Sơ Chiêu mới vừa hồi kinh năm nay, dựa vào gia thế của nàng, hẳn cũng có thể thu được một tấm.

CốPhongGiản:“Đếnlúcđósẽcórấtnhiềuthanhniêntàituấnthamgia,mọingườiđềumuốncócơhộiđểbiểuhiệnnênsẽkhôngkhôngcốýlàmphiềnngươi,tạocơhộichongươikhoemẽ.Cùnglắmthìcómấyquýnhânquenthuộcvớingươi,họsẽgọitênvàyêucầungươilàmmộtbàithơđểhâmnóngkhôngkhíthôi.”

Tống Sơ Chiêu quan tâm hỏi: “Hôm nay ngươi đã khỏe hơn chưa Cố Ngũ lang?”

Cho dù là để xã giao hay là để thể hiện tài năng của mình, đây là một bữa tiệc có tiêu chuẩn rất cao, tự nhiên không thiếu được sự cạnh tranh hơn thua ngoài sáng lẫn trong tối.

Nhữngnămtrước,yếntiệcđãmờigiađìnhcủamộtsốvịquanlớn,vừatuyểnchọnthiêntửmônsinh*,vừamờicáctàinữvàgiainhânnổitiếngtớiđâyđểbắtđầuyếntiệc.Nóitómlại,đâylàbữatiệcrượuvừanghenhạcvừangâmvănthơcủamấyngườitrẻtuổi.

Phạm Sùng Thanh cảm thấy khiếp sợ, thiếu chút nữa quơ rớt cái tách trên bàn.

Chương 29: Yến hội

Tống Sơ Chiêu gật đầu.

“Ta sẽ dặn dò nàng ấy.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nàng ấy rất thông minh, không cần lo lắng cho nàng ấy đâu.”

Tống Sơ Chiêu thật mạnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Chính xác là như vậy, nàng ấy vô cùng không thích!”

Vị thần tiên đó đang ở đây!

“Là Hoàng Khải Thành đó!” Phạm Sùng Thanh xem như Cố Tứ lang không tồn tại, hắn vỗ vào chân rồi cười to, “Vậy mà là Hoàng Khải Thành, đảm bảo Cố Ngũ lang ngươi không thể nào tưởng tượng được là người đó!”

Hắn mặc sức tưởng tượng nói: “Nếu như cũng có nữ tử có thể vì ta mà học cưỡi ngựa bắn cung, học đá cầu…”

Tống Sơ Chiêu ngồi xuống bên người hắn, Cố Phong Giản hỏi: “Mỗi tháng các ngươi đều có chuyện phiền toái như vầy sao?”

Tống Sơ Chiêu hạ tuyên bố: “Nếu không có chuyện gì thì ta cũng tới tìm ngươi được mà! Chỉ là gần đây không tiện. Cả nhà ngươi và nhà ta đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

Cố Tứ lang nói: “Xem ra Ngũ đệ đã quên. Nhưng mà cũng không sao, dù sao lúc đó chỉ cần ngươi đi là được. Ngươi đã có hôn ước, lại không cần nổi danh, thì cùng lắm là đi đến đó lộ mặt mình ra mà thôi.”

Phạm Sùng Thanh tự mình suy nghĩ lại, chân thành nói: “Cho dù nàng ấy chỉ làm bộ thôi, nhưng có thành ý như vậy thì đến cả ta cũng cảm động.”

Hai mắt Phạm Sùng Thanh tỏa sáng, hắn kiềm chế nói: “Vì sao lại như thế?”

Cố Phong Giản đang ngồi đằng sau bàn. Hắn thấy nàng nên buông sách xuống, móc ngón tay ra hiệu cho nàng đi vào.

Nhưng trên đời này hẳn là không có bất kỳ ai có thể khiến “Tống Tam nương” hiện tại xấu hổ. Chi bằng nên quan tâm về “Ngũ lang” trước mặt thì hơn.

Cố Tứ lang ghét bỏ nói: “Ngũ đệ ta cũng không có hứng thú đâu. Có gì muốn nói thì nói, không nói thì mau chạy nhanh đi chỗ khác đi!”

CốTứlangnói:“Chonênnóibọnhắnnhanhchóngdẹpcáisuynghĩnàyđi.NgũđệtacũngrấttốtvớiTamnương.KhônglẽngươiđãquênmấtchuyệnlầntrướchắnđánhnhauvớingươicũngvìTốngTamnươngđấysao?”

Nàng lại không biết rằng Cố Phong Úy thật sự bội phục mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt của Cố Phong Giản hiện lên vẻ chăm chú: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Phạm Sùng Thanh chống một tay lên bàn thấp, hắn hỏi một cách bí ẩn: “Ngươi có biết người đứng sau lưng hãm hại Quý Vũ Đường là ai không?”

“Làmsaolạinhưthế!Nếuthậtsựnhưvậythìtacũngrấtkhâmphụchắn.”PhạmSùngThanhnói,“Lúctrước,khôngphảiTứlangvàtanóisẽđitìmhắnđểtrảthùhaysao?Sauvàilầnănthiệtthòi,cólẽhắnđoánđượcviệctađượcaiđógiúpđỡ.NhưnglúcđóTứlangcònchưaxévỡdamặtvớihắnnênhắnvẫncònrấttintưởngTứlang.VừalúcđócóđámngườiQuýVũĐườngmắtcaohơnđỉnhđầu*đangcườinhạohắn,làmchotênkianghĩrằngngườicấukếtvớitachínhlàQuýVũĐường.

Cố Tứ lang vỗ mặt bàn thật to một lần nũa: “Thế nhưng ngày hôm đó ta thấy nàng ấy, nàng ấy lại có thể xem được sách của Mẫn Công!”

“Vậy thì ta có thể yên tâm.” Tống Sơ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ném cho hắn ánh mắt tâng bốc: “Cũng nhờ vào tài danh bên ngoài của Cố Ngũ lang đã cứu ta khỏi phần lớn phiền toái.”

Cố Phong Giản được người khác khích lệ nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn vẫn uể oải như cũ: “Ta không phải như vậy đâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Yến hội