Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiên Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 249: Tính Toán Trước Sau
"Đúng vậy, giả bệnh chỉ là hạ sách, nếu như hoàng thượng đã muốn đối phó với ta thì ta ở lại trong kinh thành còn không an toàn bằng đi ra bên ngoài", Thẩm Nguyệt nói: "Chỉ cần ông ta không bắt Bắp Chân của ta đi là được, ta sẵn sàng chấp nhận rủi ro".
Quản gia cung kính nói: "Lão nô đã hiểu, lão nô sẽ gọi người đưa tin tới ngay".
Tô Vũ nói: "Ý ta là nàng phải bảo vệ được bản thân mình thì mới có thể bảo vệ được Bắp Chân".
Thẩm Nguyệt cũng sửng sốt nói: "Mau tháo ra cho ta xem".
Sau khi mực khô, hắn gấp bức thư lại rồi cho vào một phong thư, dùng sáp dán kín lại rồi gọi quản gia vào nói: "Phái người chạy suốt đêm đem phong thư này gửi đến Bắc Cương, phải gửi nó đến tận tay hoàng đế Bắc Hạ càng sớm càng tốt".
Nàng đúng là không thể xảo quyệt bằng Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cầm cây trâm ngọc, nó mát lạnh trong lòng bàn tay nàng, toàn thân nhẵn nhụi, trông rất tinh xảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nửa đêm, Tô Vũ vẫn đang ngồi bên bàn trong thư phòng chứ chưa đi ngủ, trầm hương trong lư hương đã đốt gần hết.
Búi tóc hơi hơi rời rạc nhưng vẫn đẹp theo một cách khác.
"Còn nữa, cho dù có gặp được người tốt hơn ta thì nàng cũng không được quên ta". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Muốn quên hắn là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu như dễ dàng như vậy thì nàng cũng đã không dằn vặt bấy lâu mà vẫn không quên được hắn.
Tô Vũ đã cài lại trâm cho nàng nhưng lại cài một chiếc trâm hoàn toàn khác.
Thẩm Nguyệt hất tay hắn ra, biết hắn đang cố ý làm cho nàng khó chịu, nàng liền nói: "Ta vẫn còn rất chán ghét ngươi".
Sau đó Tô Vũ lại suy nghĩ, hắn cầm bút bắt chước nét chữ của hai cơ thiếp đã c·h·ế·t viết mấy tờ ghi chú, mỗi tờ đều viết vào một vài điều vụn vặt sau đó bảo quản gia dùng bồ câu đưa vào cung cho hoàng đế xem qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đời này chắc chắn vẫn còn có nhiều người khác tốt hơn hắn.
Thẩm Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nàng đặt trâm cài lên bàn, đứng dậy nói: "Ta đi tắm rửa thay y phục rồi đi ngủ".
Tô Vũ nói: "Nàng có chán ghét ta cũng không sao, chỉ cần nàng không quên ta là được".
Thẩm Nguyệt không hiểu lắm, liền hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Nguyệt nói: "Trả rồi".
Thẩm Nguyệt vốn không muốn để lại trâm cài của mình ở chỗ Tô Vũ, không ngờ kết quả nàng đã không lấy lại được trâm cài của mình mà còn phải nhận một cây trâm cài khác của hắn.
"Xong rồi".
Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy cây trâm này lần đầu tiên, nhưng nàng đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Ngọc Nghiên liền đưa cây trâm ngọc cho Thẩm Nguyệt rồi nói: "Hơn nữa nô tỳ cũng không nhớ trong số trang sức của công chúa có cây trâm ngọc này".
Chương 249: Tính Toán Trước Sau
Tô Vũ trở về nhà thì đi thẳng vào thư phòng, lấy ra giấy bút viết một bức thư.
Tô Vũ đi theo nàng, tiễn nàng về tới phủ tướng quân.
"Ta không biết, nhưng có vẻ như không có ai khác ngoài hắn làm được chuyện này".
Khi nàng trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên rõ ràng cảm nhận được Thẩm Nguyệt đã không còn sa sút tinh thần như lúc trước.
Hắn gõ nhẹ mấy đầu ngón tay xuống bàn, trong lòng không ngừng tính toán.
Có lẽ là bởi vì nàng đã đối xử với hắn bằng một sự nghiêm túc mà nàng thậm chí còn không thể tưởng tượng được.
“Thứ này là do Tô đại nhân tặng sao?”, Ngọc Nghiên hỏi.
Đêm đó cổng thành bị phong tỏa nghiêm ngặt nhưng người đưa tin vẫn có cách mang tin tức ra khỏi thành.
Tô Vũ dùng khăn lụa lau sạch sẽ trâm cài trước khi quay đầu đi về phía nàng, đứng trước mặt nàng dưới ánh trăng, hắn nâng tay lên cài lại tóc cho nàng.
Nàng cũng không thể trả lại cây trâm ngọc này cho Tô Vũ ngay, ngày mai rời nhà sợ rằng cũng không còn cơ hội gặp lại hắn.
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn như tản ra hơi thở thanh mát, hắn khẽ vuốt tóc hai bên thái dương nàng, trên môi hắn còn nở một nụ cười nhàn nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng quay đầu bước ra ngoài rồi nói: "Xem duyên phận đi, nếu như lần này ta đi một chuyến lại gặp được người tốt hơn ngươi thì nói không chừng liền có thể quên được ngươi".
Hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, hắn nói: "Ngày mai nàng vẫn muốn đi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọc Nghiên lo lắng nói: "Hay thật, công chúa đi trả lại cây sáo trúc cho hắn, hắn lại tặng cho công chúa trâm ngọc, công chúa muốn vạch rõ giới hạn với hắn thật sự quá khó khăn".
Không biết Tô Vũ đang nghĩ gì, chỉ nghe hắn nói: "Có lẽ ta đã đánh giá sai mối liên hệ máu mủ ruột thịt này rồi".
Thẩm Nguyệt từng tự cho mình là đúng, nghĩ rằng nàng đã bước đi còn có thể trở về.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đã lau xong chưa, hay còn định giải lau cả buổi tối?"
Thẩm Nguyệt nhìn vào gương, tỏ ra nghiêm túc nói: "Thật sao?"
“Sự tồn tại của Bắp Chân không phải là để nàng phải hi sinh cho nó”, Tô Vũ thấp giọng thở dài nói.
Nhưng cuối cùng nàng đã thất bại.
"Tâm trạng của công chúa hôm nay có vẻ tốt".
Tô Vũ dừng lại ở con hẻm phía trước phủ tướng quân, ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt bước vào trong.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, Ngọc Nghiên xõa tóc nàng xuống rồi hỏi: "Công chúa đã trả lại đồ cho Tô đại nhân chưa?"
Thẩm Nguyệt rũ mắt xuống, khẽ cong môi cười nhẹ nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: "Chờ ta gặp được rồi hẳn nói sau, lúc đó ta sẽ viết thư nói cho ngươi biết một tiếng".
"Không được, ta là mẹ nó, phải bảo vệ nó an toàn trước thì ta mới không lo lắng nữa".
Khi Ngọc Nghiên tháo trang sức của Thẩm Nguyệt xuống, nàng ta có chút kinh ngạc nói: "Ấy, nô tỳ nhớ lúc nô tỳ chải tóc cho công chúa thì công chúa mang trâm cài bạc, sao bây giờ trâm cài lại biến thành trâm cài bằng ngọc?"
Nét chữ trên bức thư hoàn toàn không phải là nét chữ bình thường của hắn.
Thẩm Nguyệt nhìn con hẻm yên tĩnh dưới đêm trăng, khẽ nói: "Thật ra khi ta mới mang thai Bắp Chân thì ta cũng không ngờ rằng mình lại không thể dứt bỏ nó như bây giờ. Có lẽ đây là mối liên hệ giữa máu mủ ruột thịt với nhau".
Lúc đó Thẩm Nguyệt không hề để ý, bây giờ về đến nhà mới phát hiện trâm cài của mình đã bị Tô Vũ đánh tráo.
"Chuyện này là không thể tránh khỏi, dù sao cũng phải để cho bọn họ biết ta đang làm gì".
Thẩm Nguyệt nói đúng, bảo nàng giả bệnh để thoát khỏi tình huống này chính là hạ sách.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp nói sau lưng nàng: "Ngày mai khi xuất hành nàng phải cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình".
Thẩm Nguyệt dừng bước rồi trả lời: "Ta biết".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.