Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Cắn câu
"Ân." (x2)
Cứ thế ba người bọn hắn, ngươi một bước, ta một bước, không nhanh không chậm đi tới mạn thuyền.
Một đôi sắc bén thụ đồng chậm rãi mở ra, chăm chú nhìn xem trước mặt khách không mời mà đến.
Rất nhanh liền đạt tới chiều sâu một ngàn mét.
Cảm nhận được đầu bên kia cường hãn sức mạnh lôi kéo, Nguyễn Thái nhịn không được chậc lưỡi cảm thán:
Khi thì, sức cá không thể đo, cưỡng ép kéo mạnh khoảng cách hai bên.
Cảm nhận được lưỡi câu truyền đến rung rung động tĩnh.
Chậm rãi cảm giác một hồi, cảm nhận xung quanh cũng không có sinh vật.
Nguyễn Thái liền nhanh chóng chuyển động ổ xoay, để cho lưỡi câu có thể nhanh chóng chìm xuống dưới.
Xác nhận hai người đã hoàn toàn tiêu hóa xong thông tin, Nguyễn Thái cũng không dài dòng gì nữa, nhếch miệng lên cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên hắn cũng biết rõ lợi cùng hại trong đó, cho nên hắn cũng không có mù quáng thả câu liền.
Nhưng đập vào mắt là một đống khổng lồ quái vật, v·út một cái liền để cho nó hoảng sợ không thôi.
Theo Nguyễn Thái hai tay chậm rãi, không ngừng có tiết tấu điều khiển trúc can.
"Hắc hô ~ hắc ~ hô ~ Xem ra ~ hô lần này ~ ổn rồi."
Vội vàng hốt hoảng tìm kiếm nơi ẩn nấp.
"Ha~ Tới đi, hi vọng có thu hoạch a."
Cảm nhận được tinh thần theo dây câu không kéo dài mà nhanh chóng trôi đi.
Trở lại boong thuyền.
Đưa tới cửa đồ ăn, ngu sao không ăn?
Bất động suy tư một hồi, quái vật khổng lồ rất nhanh liền hạ xuống quyết định.
Cửa gỗ chận rãi mở ra, vang lên một đợt chói tai, trầm đục âm thanh.
Cái này còn cần nghĩ sao?
Dụ dỗ.
Tôm bóng đêm lúc này giống như được hắn rót vào linh hồn vậy.
Cho cái ví dụ, nếu như hắn câu được một con cá lợi, hơn nữa lực chiến của nó còn vô cùng khủng bố, kết hợp với tình trạng hắn không thể nhìn thấy, như vậy hắn nên làm cái gì đây?
Nguyễn Thái không khỏi tay chân luống cuống, vội vàng dùng hết còn lại chút ít thể lực, đem chấn động trúc can giữ chặt lại trong tay.
Ào~~
Có một cách, hơn nữa còn vô cùng đơn giản, nằm xuống cho nó làm thịt a.
Ngươi tới, ta đi không ngừng chuyển đổi.
Tử vong nguy cơ tràn ngập đầu não, để cho cự vật sợ hãi không thôi.
Mà cái kia giống như sợi dây sinh mệnh dây câu cũng sẽ không cho nó cơ hội nghỉ ngơi.
"Chậc chậc~ Không hổ là sinh hoạt dưới một ngàn mét cự vật, đủ mạnh!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
~ ~
Nhưng nó đâu có biết là, vị trí nó chọn ẩn nấp là nhà của một con quái vật khổng lồ đây?
10 mét...
Tiếp đó sắc mặt hắn trầm xuống, gầm nhẹ:
Khi hắn vừa dứt lời, đầu lưỡi câu lần nữa đột ngột truyền đến hung mãnh sức lực.
Ân, mồi giả lần này vẫn là tôm bóng đêm.
Nhìn xem dần dần bình tĩnh xuống dây câu, mặc dù thân thể cùng tinh thần đã mệt mỏi không thôi, nhưng Nguyễn Thái nhịn không được cười lên một cái:
Đóng lại mí mắt lúc này cũng nhịn không được mở ra, trợn mắt kêu lên:
1000 mét!
Ào ~ ào ~ ào ~
Chương 168: Cắn câu
Trở lại mạch truyện.
Mệt mỏi thân thể lần nữa nhặt về sức lực, hung mãnh giãy giụa cơ thể.
Băng!
Đối với hai mắt mù tịt câu cá loại sự tình này, hắn chưa bao giờ thử qua, bây giờ có cơ hội, sao mà k·hông k·ích động được chứ.
Uyển chuyển dây câu chớp mắt liền bị hai cổ cường đại sức lực kéo căng cứng, thẳng băng vang lên một tiếng.
Phập!
Lại qua thêm vài phút.
Quái vật khổng lồ cũng không chút lưu tình nào, mở ra khát máu hàm răng, một ngụm cắn xuống.
230 mét...
"Bất quá, nếu như chỉ có nhiêu đây sức mạnh mà nói, chờ bị câu lên a!"
Chuyển cảnh.
Cường tráng thân thể dùng sức bật lên, to lớn thể tích lấy cực nhanh tốc độ lao vụt về con kia bắt mắt tôm nhỏ.
Nguyễn Thái không thể không tăng tốc lưỡi câu tốc độ chìm xuống.
-----
Kéo dài sinh mệnh sợi dây cứ thế không ngừng nhanh chóng rút ngắn trở về, giống như đang nói cho nó.
Trong phút chốc, đen nghịt tầm mắt chớp mắt liền chuyển thành lờ mờ đen tối dưới nước hình ảnh.
Trên boong thuyền.
Cho dù cá lớn có cạn kiệt sức lực, nhưng điều này cũng không nói rõ nó đã mất đi năng lực chiến đấu.
Ăn hay không ăn?
Nói xong, Nguyễn Thái không chần chờ chút nào, thân thể trầm xuống, dùng hết toàn lực kéo mạnh cần câu.
Một tiếng rít gió liền đi theo lưỡi câu vang lên, kèm theo đó là một đường vòng cung dây câu.
Cuối cùng cự vật vẫn là chống đỡ không được tự thân tiêu hao lượng lớn thể lực, từng chút, từng chút hạ xuống sức mạnh giằng co.
Cũng may, cách nó không xa có một chỗ rậm rạp cành tảo, bất quá tôm nhỏ cũng không có vội vàng chạy trốn vào bên trong.
Nhìn xem xung quanh lưỡi câu không ngừng bơi qua bơi lại từng cái to lớn sinh vật, Nguyễn Thái vội vàng nén xuống kích động cảm xúc.
Nó cẩn thận quan sât xung quanh một hồi, phát hiện không có cái quái vật khổng lồ nào chú ý, tôm nhỏ mới từng li từng tí, chậm rãi chui vào bên trong.
Laa~ (Oki~ Đã rõ.)
Nghe được bọt nước văng lên âm thanh, cảm nhận được lưỡi câu đang chậm rãi chìm xuống, Nguyễn Thái nặng nề hà ra một hơi, thì thào:
Tiếp đó dựa theo ký ức trong đầu, cẩn thận dắt lấy hai cái nhóc con, chậm rãi mò mẫm đi ra boong thuyền.
Theo cứng rắn xúc cảm từ lòng tay truyền đến, lại cẩn thận nghe lấy, nguyên bản ồn áo, nào nhiệt rừng cây không biết lúc nào đã bị yên tĩnh bao phủ.
Tủm~
Khi thì, thế người không thể đỡ, chậm rãi, chậm rãi thu hẹp khoảng cách.
"Như vậy, bước thư ba, cắn câu, bắt đầu."
Đối với tình cảnh trước mặt, nhìn cũng không thể thấy, Nguyễn Thái dứt khoát liền nhắm chặt hai mắt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hô~ Liền dừng ở đây a." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vút~
Bắt đầu hoạt bát mở mắt ra.
100 mét...
Nguyễn Thái liền nhanh chóng đem kế hoạch hành động cùng với một chút lưu ý nói cho hai cái nhóc con:
Cót két~
Cho nên a, dù là nhân vật chính cũng không thể tùy tiện lập flag, sẽ c·hết người đấy.
Bất quá hắn mạo hiểm kéo ra hai cái nhóc con, dự định làm một vố lớn, làm sao sẽ không nghĩ tới vấn đề này?
"Cẩn thận một chút, cô chừng té."
Không khỏi ôn hòa mở miệng dặn dò một tiếng:
Một vòng giằng co mới, lần nữa bắt đầu.
"Cmn! Lại còn có sức lực!"
Mặc dù tối hôm qua xuất sư không được tốt cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn câu được cá a.
Mặc dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng Nguyễn Thái vội vàng đem nó ép xuống, bình tĩnh nhếch mép nói:
Trong lòng Nguyễn Thái không những không sợ hãi, ngược lại nội tâm càng hưng phấn thêm.
Cảm nhận được mát mẻ gió biển nhẹ nhàng lướt qua gò má, Nguyễn Thái biết, lúc này bọn hắn đã đi tới boong thuyền, chỉ cần lại đi thêm vào bước nữa liền có thể chạm tới mạn thuyền.
Hai loại cuồng bạo sức mạnh nắm lấy dây câu làm trung gian, bắt đầu triển khai kéo co.
30 mét...
Hai tay nắm chặt trúc can, hơi hơi nâng lên, đem sức lực khống chế vừa đủ, Nguyễn Thái liền nhẹ nhẹ vung can ra.
"Ân đâu."
"Sopia, Khả Lỵ, kế tiếp các ngươi liền làm như..."
Không biết qua bao lâu.
Sinh mệnh của nó đã phần cuối, nên kết thúc.
Thở phào một hơi:
-----
Theo chiều sâu không ngừng tăng thêm, hắn rất nhanh liền nhìn thấy một chút hải sinh tiến vào trong phạm vi kỹ năng.
Tiếp đó hắn liền kích hoạt lên kỹ năng của mình, bắt đầu dò xét lên phạm vi xung quanh lưỡi câu.
Đối mặt với t·ử v·ong đại khủng bố, nó lần nữa kích phát tiềm năng của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã như vậy, ta liền thả câu trước đây."
Bất quá Nguyễn Thái tuyệt không hề để ý, mục đích của hắn lần này là...
Đâng tiếc bọn nó toàn bộ đều không để ý đến chói mắt mồi giả, nhanh chóng từ trong phạm vi bơi ra.
Bước đầu tiên, thả mồi, xem như đã hoàn thành, kế tiếp chính bước thứ hai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.